Lúc này Cố lão phu nhân đã đứng lên, bị hình ảnh Liễu Phán Nhi miêu tả hấp dẫn: "Đến đây, Phán Nhi, đỡ ta đi dạo vườn hoa một lát. Ngươi nói quá hay, sau này ta phải đi lại nhiều hơn, cường thân kiện thể."
Liễu Phán Nhi đỡ Cố lão phu nhân, dạo một vòng quanh vườn hoa, Cố lão phu nhân thở hồng hộc.
Cơ thể mập mạp nặng nè đè lên chân, trọng lượng dồn xuống chân rất lớn, đi quá lâu cũng không tốt.
Liễu Phán Nhi thử khuyên nhủ: "Kiểm soát ăn uống, đi nhiều là có thể giảm bớt vài cân. Tuy thời gian đầu hơi khó khăn, nhưng rất tốt cho sức khỏe."
Cố lão phu nhân gật đầu, ánh mắt nhìn Liễu Phán Nhi thêm vài phần từ ái.
Nếu như không phải thật lòng coi bà là trưởng bối, thì cần gì phải nói như vậy?
"Được, con rất tốt." Cố lão phu nhân cười khẽ, vỗ vỗ tay Liễu Phán Nhi: "Sau này ta sẽ chú ý, thường xuyên đến nói chuyện với ta, đi dạo một chút."
Liễu Phán Nhi khẽ cười gật đầu: "Lão phu nhân đừng chê ta phiền là được."
Liễu Phán Nhi gật đầu trả lời: "Đúng vậy, nhưng thím nhà Lý thôn trưởng tới lấy nguyên liệu, tẩu tẩu đang làm cho nàng ấy."
Liễu Phán Nhi đỡ Cố lão phu nhân về: "Đi hết một vòng, lão phu nhân, ngài ngủ trưa một lát, ta cáo từ. Trong nhà còn một đống chuyện, chờ ta rảnh rỗi lại đến thỉnh an ngài."
Sau khi nàng vê đến nhà, đúng lúc nhìn thấy Lý chưởng quỹ tự mình dẫn người tới đưa nguyên liệu làm bánh trung thu.
Liễu Phán Nhi cáo từ, cưỡi ngựa rời khỏi thị trấn, vê nhà làm bánh trung thu.
Cố lão phu nhân gật đầu, ánh mắt hiền lành: "Lúc còn trẻ bao giờ cũng bận rộn không ngơi tay, bận chuyện nhà, bận chuyện con, bận trong trong ngoài ngoài. Được rồi, đi thôi."
"Phu nhân, ta ngửi thấy sân sau nhà ngươi có mùi thơm, có phải đang nướng bánh trung thu không?” Mặt Lý chưởng quỹ lộ rõ vẻ gấp gáp, nếu phải, hắn muốn mua ngay.
Cố lão phu nhân lắc đầu, cảm khái vạn phần: "Thuốc đắng dã tật, lời thật khó nghe nhưng mang lại rất nhiều lợi ích. Ta đến tuổi này, còn đạo lý gì không rõ? Nha hoàn người hầu trong nhà đều muốn đối xử tốt với ta, không dám ngõ nghịch ta, lại càng không dám nhiều lời với ta, chỉ sợ ta không vui. Ta thì sao, dần trở nên lười biếng chây ì. Nghe ngươi nói như vậy, ta muốn thấy Thiệu nhi cưới vợ sinh con, phải rèn luyện thân thể, sống lâu một chút."
Liễu Phán Nhi dẫn Lý chưởng quỹ vào, đi tới sân sau.
Liễu Phán Nhi gật đầu,"Vậy được, để ta thay ngươi hỏi nàng, tính theo giá cả bàn bạc từ đầu, một lượng bạc một cân."
Lý chưởng quỹ đồng ý, chỉ cần hương vị không khác lúc nấy quá nhiều, một lượng bạc, hắn không chỉ hồi được vốn mà còn có thể phát dương quang đại danh tiếng của Mỹ Vị Lâu.
Nghe thế, Lý chưởng quỹ lại vội vàng hỏi: "Đức Thụy phu nhân, ngài có thể bảo nàng để lại một phân không, còn lại chuyển bán cho ta? Ngài biết mà, bây giờ cách trung thu rất gần, ta phải nhanh chóng trù bị."
Liễu Phán Nhi cười nói: "Lý chưởng quỹ cảm thấy bánh trung thu sẽ được hoan nghênh ở huyện thành nên mua bánh trung thu ở chỗ chúng ta. Hôm nay đợi không kịp muốn mua nhiều bánh hơn, hắn bèn xin mua một ít ở chỗ của ngươi."
Lý chưởng quỹ chắp tay, nhìn bánh trung thu trong tay Chu Thúy Hoa, ước lượng tâm mười lăm cân: "Muội tử Chu gia, hôm nay ta có yêu cầu quá đáng, bánh trung thu này của ngươi có thể bán cho ta với giá một lượng bạc một cân không?"
Chu Thúy Hoa sửng sốt nhìn Liễu Phán Nhi: "Nhà Nguyên Thanh, có chuyện gì vậy?”
Chu Thúy Hoa đang vui vẻ ra mặt, cất bánh trung thu vào chậu, chuẩn bị bưng đi thì thấy Liễu Phán Nhi trở về: "Nhà Nguyên Thanh, hôm nay lên trấn có thuận lợi không? Ôi chao, Lý chưởng quỹ tới, vậy nhất định rất thuận lợi."
Chu Thúy Hoa hiểu: "Vậy được, mười lăm cân, nhà ta cần hai cân tặng lễ, giữ lại ba cân cho người nhà, còn lại mười cân, bán hết cho Lý chưởng quỹ."
Cuối cùng Lý chưởng quỹ tính cả tám cân bánh trung thu nhà Liễu Phán Nhi làm xong ngày hôm qua, cộng thêm mười cân bánh trung thu nhà Thúy Hoa, gom thành mười tám cân, cẩn thận gói kỹ, trả bạc, lập tức quay về huyện thành.
Liễu Phán Nhi vốn còn đang muốn trả luôn tiền nguyên vật liệu Lý chưởng quỹ vừa mua, nhưng trong tay không có nhiều bạc vụn như vậy, không có tiên lẻ. Lý chưởng quỹ chờ không kịp, hẹn sau này thanh toán sau.
Lý chưởng quỹ đi rồi, Chu Thúy Hoa cầm bạc trong tay, vui vẻ ra mặt: "Mua những nguyên liệu kia, đại thúc của ngươi còn thấy tiếc tiền. Giờ thì hay quá, không chỉ có tiên mua nguyên liệu, còn kiếm về không ít. Nhà Nguyên Thanh, ta về nhà cất đồ rồi lại qua giúp ngươi. Tranh thủ làm nhiều hơn tí, thừa dịp tết Trung thu kiếm thêm chút tiền."
Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Thím, không cần đâu, trong nhà nhiều người như vậy, xuể mà. Nhiều người làm quá thì lò nướng cũng không nướng hết được, cuối cùng còn lãng phí nguyên liệu."
Chu Thúy Hoa thấy thế, cười cười: "Ừ, các ngươi cáng đáng được thì tốt."
Chu Thúy Hoa đi rồi, Lưu thị lấy chậu sạch trong nhà ra, bắt đầu ngâm đậu đỏ đậu xanh, chuẩn bị các nguyên liệu khác.
Để ngâm đậu đỏ đậu xanh nhanh nở, Lưu thị dùng nước ấm và thường xuyên thay nước. Sau khi mặt trời vừa xuống núi, đậu đỏ và đậu xanh đã ngâm xong, có thể làm đậu xanh sa và đậu đỏ nghiền.
Đặt nó ở tận cùng bên trong sơn động, nơi có nhiệt độ thấp.
Lý chưởng quỹ gửi cho những phú hộ và quan viên thường xuyên đến cửa hàng dùng bữa một cân, nói là câu chúc nhà nhà đoàn viên tết Trung thu.
Đến tối, sáu mươi tám cân bánh trung thu đã được làm xong.
Một ngày trước Trung thu, Lý chưởng quỹ đích thân tới lấy bánh trung thu và thanh toán tiên bạc với Liễu Phán Nhi, đưa hai trăm lượng bạc cho nàng rồi cầm công thức bánh, công thức cải tiến và bánh trung thu vừa ra lò vội vã rời đi.
Làm ba ngày liên tục tổng cộng một trăm tám mươi sáu cân bánh trung thu. Nguyên vật liệu chỉ chiếm hai phân, kiếm được một trăm năm mươi lượng bạc, cộng thêm năm mươi lượng bán công thức, tổng cộng kiếm được hai trăm lượng bạc.
Lý chưởng quỹ phái tiểu nhị đáng tin tới, cân đo xong xuôi rồi mang bánh trung thu đi. Bánh trung thu kiểu mới bắt đầu thịnh hành ở huyện Thôi Dương.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Phán Nhi dẫn Lưu thị, con và cháu gái bắt đầu làm bánh trung thu, bận rộn không ngơi tay. Miêu nhi và tiểu tỷ muội phụ trách nấu cơm, Báo Tử và Nhị Cẩu Tử dẫn theo đệ đệ lớn hơn một chút vào ruộng trông coi cà chua, ớt, thỉnh thoảng xuống sông thả sọt bắt cá.
Mấy ngày nay, Liễu Phán Nhi và cả gia đình đều bận rộn, không ai rảnh rang gì.
Lý chưởng quây mua về với giá một lượng bạc một cân, cộng thêm hộp đựng mang tính chất thương hiệu riêng biệt của Mỹ Vị Lâu, một cái hộp hai cân bánh trung thu, bán tám lượng bạc.
Liễu Phán Nhi kiếm được không ít, nhưng Mỹ Vị Lâu kiếm được càng nhiều, hơn nữa danh tiếng càng lan rộng khắp huyện Thôi Dương. Cho dù bánh trung thu của Túy Tiên Lâu ở huyện Thôi Dương có thêm hạt mè và đường hoa quế, nhưng nó vẫn chỉ là một cái bánh nướng lớn mùi vị không tệ mà thôi, không bằng bánh trung thu kiểu mới có chữ viết có khắc hoa có nhân bánh thơm phức.
Sau khi ăn bánh trung thu, họ cảm thấy rất ngon nên tất nhiên là muốn mua thêm.
Liễu Phán Nhi bắt đầu phát thưởng, Lưu thị năm lượng bạc vì tẩu tẩu là người vất vả nhất. A Phương, A Lệ, A Dung và Lý Đại Bảo, mỗi người hai lượng bạc, Lý Tiểu Bảo và Lý Nam, không gây phiền toái cho người lớn, rất nghe lời, thưởng một lượng bạc.
Đương nhiên, bọn chúng còn nhỏ, không biết để dành tiền nên phần thưởng này Liễu Phán Nhi hỗ trợ ghi vào sổ sách.
Báo Tử, Nhị Cẩu Tử và ba cậu con trai lớn hơn một chút bắt cá cho vào giỏ, trong khi Miêu Nhi tỷ và hai cô nương khác cũng bận rộn nấu cơm giặt đồ.