Bánh trung thu được mọi người đón nhận nồng nhiệt, Liễu Phán Nhi cũng rất vui.
Sau khi dùng hết tất cả nguyên liệu, hơn 200 chiếc bánh trung thu ra lò. Liễu Phán Nhi đóng gói sáu hộp, số còn lại giữ lại nhà mình ăn.
Ngày hôm sau, Liễu Phán Nhi mang theo sáu hộp bánh trung thu, đặt chúng trên lưng ngựa, sáng sớm lên trấn.
Lúc đặt chân lên trấn cũng đến giờ ăn sáng, tiết kiệm rất nhiều thời gian, điều này khiến Liễu Phán Nhi khá hài lòng.
Liễu Phán Nhi mang một hộp bánh trung thu đến Mỹ Vị Lâu, nhưng Lý chưởng quỹ không có ở đây nên nàng gửi thẳng đồ ở quầy, dặn dò tiểu nhị một tiếng rồi đi ăn sáng.
Sau khi ăn uống no nê, Liễu Phán Nhi đến xưởng mở lò nung gạch trước, đốc thúc họ mau chóng đưa gạch đưa ngói đến trấn Cát Tường.
Xong việc, nhìn canh giờ, Liễu Phán Nhi đến huyện nha.
Cả nhà huyện lệnh Lưu sống ở sân sau của huyện lệnh, Liễu Phán Nhi tới huyện nha nói với Vương bộ khoái trước đây thường xuyên lui tới: *ương đại nhân, hôm nay ta tới thăm Lưu phu nhân, nhờ ngài vào thông báo một tiếng được không?”
Một lúc sau, đại nha hoàn Thanh Mai bên cạnh Lưu phu nhân đi ra, nhìn thấy Liễu Phán Nhi thì làm một cái lễ: "Thỉnh an Đức Thụy phu nhân, phu nhân nhà ta hôm qua nhận được thiệp mời nên cứ nhắc mãi. Sáng sớm hôm nay đã sai người phía dưới tỉ mỉ chuẩn bị để hôm nay long trọng chiêu đãi Đức Thụy phu nhân."
"Làm phiền rồi." Liễu Phán Nhi cười khẽ, thái độ càng thêm khách sáo.
Nhỡ có gió thổi cỏ lay, liên quan tới trấn Cát Tường, những người này có thể sẽ nể nang tình cảm qua lại ngày xưa mà báo cho nàng biết.
Những bộ khoái này, mặc dù không phải quan viên chân chính nhưng họ là người chấp hành mệnh lệnh của huyện lệnh Lưu đại nhân. Những người này thường xuyên đi tuần trong trấn, nắm rõ tình hình ở đây trong lòng bàn tay.
Diêm vương dễ tránh, tiểu quỷ khó phòng, không nên đắc tội người phía dưới thì hơn.
Hơn nữa Liễu Phán Nhi vốn là người rất dễ làm thân. Lúc ở vị trí thấp hơn, nàng không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, phát đạt rôi cũng bình dị gần gũi. Vì vậy từ quan chức đến gia nhân bình thường, nàng đều xử sự rất nhã nhặn và lễ độ.
Vương bộ khoái nghe Liễu Phán Nhi xưng hô với hắn như thế thì luôn miệng nói không dám: "Đức Thụy phu nhân gọi tiểu nhân Vương Chí là được, không đảm đương nổi tiếng đại nhân của phu nhân. Ngài ngồi xuống nghỉ ngơi, chờ một lát, ta lập tức đi thông báo cho ngài.
Đến sân sau huyện nha, quả nhiên Lưu phu nhân đang chờ.
Thanh Mai đứng đầu, thái độ cung kính, nhận lấy hai cái hộp trong tay Liễu Phán Nhi.
Tuy rằng không biết bên trong chứa cái gì, nhưng Thanh Mai cảm thấy nó khá nặng.
Liễu Phán Nhi khẽ mỉm cười: "Đa tạ phu nhân, cũng vất vả cho Thanh Mai cô nương rồi."
Điều này rất đáng quý.
Dù trong lòng có nghĩ gì đi nữa thì mỗi lân nhìn thấy Liễu Phán Nhi đến, bà ấy không ngồi mà toàn đứng dậy hành lễ với Liễu Phán Nhi.
Dù cho thân phận trước đây của Liễu Phán Nhi là gì đi nữa thì hiện tại nàng đã là ngũ phẩm nghi nhân Đức Thụy phu nhân. Do bệ hạ thân phong, bệ hạ có thể không nhớ hết tất cả các phi tần trong hậu cung nhưng lại nhớ rõ Liễu Phán Nhi.
Lưu phu nhân mặc dù là tiểu thư thế gia, nhưng cáo mệnh của bà ấy đến từ huyện lệnh Lưu, bấy giờ huyện lệnh Lưu chỉ là quan thất phẩm, bởi vậy bà là một thất phẩm cáo mệnh.
Đoán chừng sau khi nam nhân của bà lên làm quan nhất phẩm, bà sẽ có vinh hạnh được bệ hạ biết tên.
Bây giờ bà ấy biết đánh giá thành tích năm nay của phu quân rất xuất sắc, nếu sang năm tiếp tục được đánh giá xuất sắc như thế, hắn ta có cơ hội trở thành tri phủ. Thăng chức được hay không thì phải xem hai năm tới làm việc thế nào.
Vì vậy, Lưu phu nhân càng không thể mất lễ nghĩa, bèn hành lễ với Liễu Phán Nhi.
Liễu Phán Nhi vội vàng trả lễ rồi nói: "Phu nhân đừng như vậy, tổn thọ quá. Tuy rằng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng ta đã nghe danh phu nhân từ lâu. Có điều chuyện trong nhà chuyện trên trấn cứ lu bu mãi nên hôm nay mới tới thỉnh an phu nhân, cảm tạ đồ đạc mà phu nhân đã tỉ mỉ chuẩn bị. Những cái đấy đúng là rất hợp ý ta, đúng là thứ nhà ta đang cần."
Lưu phu nhân có dáng người mảnh khảnh, mặt trái xoan da trắng nõn, tuy ngũ quan bình thường, nhưng dịu dàng lịch sự tao nhã, rất có ý nhị: "Đức Thụy phu nhân dùng được chứng minh ta tặng đúng rồi. Từ lâu đã nghe lão gia khen ngợi phu nhân, hôm nay vừa gặp, quả thực làm ta giật mình. Phu nhân đúng là hình mẫu của nữ tử."
Liễu Phán Nhi khẽ mỉm cười: "Đều là bệ hạ khen ngợi, cũng nhờ khâm sai đại nhân và Lưu đại nhân dốc sức giúp đỡ mới có được thành tích hôm nay. Đúng dịp Trung thu, nhà ta chuẩn bị chút lễ mọn."
Thanh Mai dâng trà, Liễu Phán Nhi uống trà, đây là trà xanh Minh Tiền thượng hạng.
Sau khi trò chuyện với Lưu phu nhân một lúc, Liễu Phán Nhi cáo từ.
Lưu phu nhân nhiệt tình giữ nàng lại: "Đức Thụy phu nhân, sắp đến giờ cơm rồi, ngươi ở lại dùng cơm trưa rồi hẳn về."
Liễu Phán Nhi khách sáo: "Đa tạ phu nhân, nhưng ta khó khăn lắm mới lên được thị trấn, lát nữa còn phải đến Cố gia một chuyến đưa lễ vật. Tặng lễ mà đi buổi chiều thì cũng không hay, đành phụ ý tốt của phu nhân ngài. Chiều tối còn phải cưỡi ngựa về nhà, thời gian quá gấp. Chờ hôm nào rảnh rỗi, ta lại tới tìm phu nhân cùng chơi mạt chược."
Liễu Phán Nhi chỉ cái hộp trên bàn, một trong những món quà của ngày hôm nay.
Lúc trước thường xuyên nghe trượng phu khen ngợi Liễu Phán Nhị, lòng bà hơi ghen ty và buồn phiền, bây giờ sau khi gặp được Liễu Phán Nhi, bà ấy mới biết được trên đời hóa ra còn có người sắc sảo và thông minh như vậy.
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, đó cũng là hai ngày trước ta tặng, xin phu nhân vui lòng nhận cho."
Thấy phu nhân cười luôn miệng, Thanh Mai nhỏ giọng hỏi: "Phu nhân rất thích Đức Thụy phu nhân ạ?"
Đợi đến khi Liễu Phán Nhi ra khỏi cửa lớn, lúc này mới về.
"Được, đa tạ Đức Thụy phu nhân." Lưu phu nhân mừng rỡ, nghĩ đến thú vui mạt chược, bà ấy rất thích, tự mình tiễn Liễu Phán Nhi ra đến cổng rồi mới dừng bước.
Lưu phu nhân cười nói: "Nàng ấy là người thông minh, lại còn có tấm lòng nhân hậu, ta tưởng ở chung sẽ rất không tự nhiên, nhưng không ngờ Đức Thụy phu nhân hài hước đến vậy, phu quân không phóng đại."
Lưu phu nhân nghe nói thế, hai mắt sáng lên: "Giống mạt chược nhà Cố lão phu nhân sao? Hôm qua ta đi thỉnh an Cố lão phu nhân, chơi cả buổi sáng mới học được."
Nghe vậy, Lưu phu nhân mím môi cười: "Ngươi tuy ngốc nhưng coi như nghe lời, chịu khó."
Lưu phu nhân hé miệng cười, nói với giọng điệu khâm phục “Trí thông minh giữa người với người đương nhiên không giống nhau, tựa như việc đọc sách, có người có thể thi đậu Trạng Nguyên tiến sĩ, có người ngay cả tú tài cũng không thi qua được. Nghe lão gia nói, Đức Thụy phu nhân thông minh, giỏi nghiên cứu, nhìn thấy sự vật gì cũng xem xét kỹ càng, suy một ra ba. Không giống chúng ta nhìn cái rồi thôi, không để trong lòng.
Thanh Mai cảm khái: "Người với người không có cách nào so sánh, ta ngốc như vậy, cũng may phu nhân hiền lành, không chê ta vụng về, nếu người chạy nạn đổi thành ta, không biết đã c.h.ế.t đói bao lâu rồi."
Thanh Mai gật đầu: "Phu nhân, ngài nói xem Đức Thụy phu nhân sao lại thông minh quá vậy?"
"Đa tạ phu nhân khích lệ." Thanh Mai cười nói, thấy phu nhân nhìn vào hai cái hộp đặt trên bàn: "Phu nhân, vậy chúng ta xem thử Đức Thụy phu nhân thông minh ngoại trừ tặng mạt chược thì còn tặng cái gì nhé?”
Lưu phu nhân gật đầu: "Mở ra xem đi!"
Bên cạnh là một cái hộp nhỏ hơn, hẳn là đựng đồ ăn.