Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 182: Lý Nguyên Thanh Liên Tục Thắng Trận




Trước khi khâm sai Cố đại nhân và Lương công công rời đi có dặn huyện lệnh Lưu nhất định phải phối hợp với Liễu Phán Nhi xây dựng trấn Cát Tường, cho Liễu Phán Nhi quyền hạn cao nhất.

Lưu huyện lệnh vui vẻ đồng ý, đây là nữ nhân có thể mang đến điềm lành cho bệ hạ, còn là cáo mệnh ngũ phẩm, ông ấy đương nhiên không dám lơ là.

Liễu Phán Nhi là trấn trưởng của trấn Cát Tường, tham gia vào việc quy hoạch thị trấn, nhưng trước đó nàng phải xử lý xong chuyện nông canh rồi mới rảnh tay nghĩ tới việc xây dựng thị trấn.

Khi Liễu Phán Nhi lãnh đạo dân làng bắt đầu quy hoạch cửa hàng chiếm vị trí mặt tiền trên trấn, Trịnh lão đại hướng dẫn mọi người xuống ruộng trồng hết mầm bắp cải và cải củ.

Đây là giống chín sớm, 60 ngày nữa là có thể thu hoạch, đã trông được khoảng 3 sào bắp cải và 3 sào cải củ, ngoài ra còn trồng xen vài giống nhỏ khác, thích hợp trông rau vụ thu đồng.

20 sào đất còn lại đều được dùng để trồng cải thìa, đây là loại hạt giống có năng suất thải dầu tốt nhất trong không gian, có tác dụng phòng ngừa sâu bệnh hữu hiệu.

Nhà Liễu Phán Nhi có rất nhiều bắp cải và cải củ, gần như tất cả mọi người trong thôn đều nhận chúng từ chỗ Liễu Phán Nhi. Liễu Phán Nhi không cho không, một nắm hạt giống bắp cải 5 văn, hạt giống cải củ cũng 5 văn.

Nhà nào nhà nấy đều phải trông thứ này, nhà ai cũng mua vài nắm. Thôn trưởng Lý và Lý đại nương trồng nhiều hơn, những chỗ khác cũng trông cây cải thìa.

Có thể đoán được Lý Nguyên Thanh vừa nghênh diện một trận chiến khốc liệt cách đây không lâu.

Mấy người này tưởng ươm giống dễ thế cơ à?

Chất lượng hơn mua từ cửa hàng hạt giống nhiều.

Khi Liễu Phán Nhi ngâm hạt giống, nàng sử dụng hạt giống trong không gian và thuốc trong không gian có thể ngăn ngừa sâu bệnh một cách hiệu quả.

Khi ươm giống, không chỉ phải chuẩn bị phân lót, mà còn phải ngâm hạt giống.

Ngay khi thôn Lý gia đang trải qua những thay đổi lớn, Lý Nguyên Thanh ở chiến trường Tây Bắc xa xôi thì cưỡi ngựa, người đây m.á.u đen, vẻ mặt lạnh lùng, trên trường thương còn loang lổ m.á.u khô màu đỏ tím. Có người chê hạt giống cải thìa của Liễu Phán Nhi quá đắt nên tự đi mua, không mua từ chỗ Liễu Phán Nhi, nàng cũng không ép.

Đánh trận là phải có người chết, tuy bình thường hắn cũng hay rèn luyện binh sĩ dưới trường nhưng mỗi lần ra ngoài đánh trận, lúc về luôn thiếu mất vài người.

(*) Tên một chức quan võ, đặt ra thời nhà Nguyên (Trung Quốc), đứng đầu 1000 binh, giữ việc phòng vệ địa phương.

Lý Nguyên Khánh nhảy xuống ngựa, chắp tay đáp lễ: "ÐĐều nhờ tướng quân chỉ huy thích đáng, các binh sĩ anh dũng cùng nhau nỗ lực chiến đấu."

"Lý thiên hộ*, chúc mừng các ngươi lại thắng lớn! Chuyến này ngươi đóng góp rất nhiều công lao!" Người đến cười sang sảng, chúc mừng Lý Nguyên Thanh.

Tóm lại, có quá nhiều việc không thể hoàn thành trong một sớm một chiều.

Thế nhưng trước hành động khiêu khích liên tục của quân xâm lược, tướng sĩ Đại Chu lại không thể không nghênh chiến, những trận chiến khói lửa triền miên như dòi bọ bám xương, làm người ta phiền chán ghê tởm.

Lý Nguyên Thanh cảm thấy mình phải nghĩ cách mau chóng kết thúc chiến sự, hoặc là nhanh chóng lấy được hòa bình mang tính giai đoạn. Như vậy hắn sẽ có thời gian luyện tập các phương pháp luyện binh mới, ủ ít rượu chưng cất có số độ cao dùng cho tiêu viêm, cải tạo vài món vũ khí tăng tính sát thương...

Mặc dù tỉ lệ tử vong của thủ hạ dưới trướng hắn là thấp nhất, nhưng vẫn khiến Lý Nguyên Thanh cảm thấy vô cùng khó chịu. Trong đó có vài binh sĩ bị thương nhưng không được chữa trị đàng hoàng, miệng vết thương bị nhiễm trùng rồi chết, điều này làm Lý Nguyên Thanh càng thêm dăắn vặt.

Vừa trở lại doanh trướng, tắm rửa sạch sẽ, tóc xõa tung, Lý Nguyên Thanh ngôi trên ghế đọc sách.

Lúc này, thân binh Lưu Khuê từ bên ngoài đi vào, vóc dáng không cao nhưng vô vô cùng thông minh, có mắt nhìn, hơn nữa còn biết chữ, trong quân doanh người như hắn đúng là rất hiếm.

Chỉ bằng điểm này, Lưu Khuê từ một tiểu binh sau khi theo chân Lý Nguyên Thanh thì không ngừng được thăng chức.

"Thiên hộ, thư từ và bạc lần trước ngài nhờ người mang về quê lại bị gửi trả về. Nói quê ngài hạn hán, người của thôn Lý gia chạy nạn vê phía nam, không tìm được ai." Lưu Khuê lộ vẻ sốt ruột, lòng thâm lo lắng cho Lý Thiên hộ.

Lý Nguyên Thanh sửng sốt rồi cau mày, hắn không muốn trở về là do hắn không phải Lý Nguyên Thanh trước kia, hơn nữa chiến sự căng thẳng, không thể tự tiện rời khỏi binh doanh nên mới gửi bạc về, thay nguyên thân chăm sóc người nhà.

Nhưng bây giờ họ chạy nạn rồi, sinh tử không rõ, chỉ biết xuôi nam, nhưng không biết ở địa phương nào của phía nam, Lý Nguyên Thanh nhất thời không biết phải làm sao.

Chiếm cơ thể của người ta thì không thể bỏ mặc người nhà của hắn.

Lý Nguyên Thanh suy nghĩ, quyết định tới phương nam tìm, cho dù có tìm được hay không cũng phải cố gắng hết sức mới yên lòng được: "Ta đi tìm tướng quân xin nghỉ phép, quay về xem thử."

Lưu Khuê thở dài: "Thiên hộ, thuộc hạ cảm thấy tướng quân tuy hiểu ngài, nhưng chắc chắn sẽ không để ngài về."

Lý Nguyên Thanh dừng bước, cau mày: "Vậy ta sẽ phái người thay ta đến Giang Nam một chuyến, tìm kiếm người nhà của ta."

Tất cả thư từ ra vào đều phải qua kiểm tra, đối với việc Triệu Lục biết nội dung thư từ của hắn, Lý Nguyên Thanh không hề bất ngờ.

Bất kể quân doanh hiện đại hay quân doanh cổ đại, nó đều có ý nghĩa cực kỳ quan trọng với Lý Nguyên Thanh. Bây giờ là thời khắc mấu chốt, nếu hắn tùy tiện rời đi thì hiệu quả của kế hoạch triển khai sau đó sẽ giảm mạnh, không đạt được mục tiêu như mong muốn của hắn.

Triệu Lục giơ lá thư trong tay lên, to giọng nói: Lý thiên Hộ, ta đang đi tìm ngươi đây. Người nhà ngươi ở Giang Nam gửi thư cho ngươi."

Triệu Lục nhìn thấy Lý Nguyên Thanh thì vô cùng nhiệt tình. Hai tháng qua, họ đã chiến thắng rất nhiều trận đánh, tỷ lệ thương vong giảm đi nhiều, đều nhờ kế sách của Lý Nguyên Thanh, họ cực kỳ bội phục Lý Nguyên Thanh.

Vừa bước đến doanh trướng của Triệu tướng quân, hắn đã gặp phải thân binh Triệu Lục của Triệu tướng quân.

Nghe thế, Lý Nguyên Thanh vui mừng nhanh tay nhận lấy: "Đa tạ Triệu Lục huynh đệ, ta câm về xem trước."

Kiếp trước Lý Nguyên Thanh sống mười năm trong quân doanh, chấp hành rất nhiều nhiệm vụ bí mật, cho dù sau này vì bị thương mà xuất ngũ, hắn vẫn tham gia vào nghiên cứu quân sự.

Điêu càng khiến hắn giật mình là, họ gặp được khâm sai đại nhân, còn an cư lạc nghiệp, khai hoang trồng trọt ở phía nam. Hiện đang sinh sống cùng thôn trưởng Lý và những người khác của thôn Lý gia.

Lý Nguyên Thanh vội vàng mở thư ra, không phải do thân thiết bao nhiêu, mà đây là trách nhiệm của hắn.

Nhìn hàng chữ trong thư, Lý Nguyên Thanh cho rằng đây là thư do người khác viết hộ, cẩn thận đọc xong rồi thở phào nhẹ nhõm. Cũng may vợ con của nguyên thân Lý Nguyên Thanh đều bình an tới Giang Nam.

Dù chưa đọc thư nhưng Lý Nguyên Thanh biết người nhà mình xuôi nam an toàn. Sau đó hắn gửi bạc qua và viết một lá thư cho họ.

Hắn không biết nên tặng gì cho thê tử của Lý Nguyên Thanh, đưa bạc là cách trực tiếp và bớt việc nhất.

Hắn về lêu của mình và viết ngay một phong thư. Có điều kiếp trước toàn dùng bút đầu cứng nên chữ viết bút lông xấu cực, may là nguyên thân Lý Nguyên Thanh viết cũng không đẹp vì không có tiên mua giấy luyện chữ, thế là hắn không phải lo bị lộ.

Viết xong rồi bỏ vào bao, phía trên ghi địa chỉ vừa nhận được, thôn Lý gia huyện Thôi Dương, phủ Tâm Dương. Bấy giờ Lý Nguyên Thanh còn chưa biết thôn Lý gia đã sửa tên thành thôn Cát Tường, trấn Cát Tường.

Lý Nguyên Thanh thầm vui vẻ, không có nỗi lo về sau.

Triệu tướng quân trị quân nghiêm cẩn, kỷ luật nghiêm minh. Hễ cứ đánh thắng trận thì luôn được ban thưởng xứng đáng.

Công lao của Lý Nguyên Thanh đổi lấy năm mươi lượng bạc, cộng thêm số bạc trước đó Lý Nguyên Thanh tích góp được, tổng cộng hai trăm lượng bạc, nhờ người chuyên giao tin đến Giang Nam của quân doanh gửi về nhà.