Không phải nơi nào cũng trồng được lúa nước nhưng đất nào cũng cần phân bón. Áp dụng phương pháp ủ phân của Liễu Phán Nhi để tăng độ phì nhiêu thì toàn bộ đất ruộng đều có thể tăng sản lượng.
Hơn nữa, sản lượng trên một mẫu ruộng của mọi giống lương thực của nhà Liễu Phán Nhi cũng rất cao.
Liễu Phán Nhi viết ra giấy các bước ủ phân một cách chỉ tiết rồi trình lên khâm sai Cố Thiệu.
Khâm sai Cố Thiệu hết sức vui mừng: "Đa tạ Đức Thụy phu nhân."
Liễu Phán Nhi cười cười, mặt lộ vẻ cảm kích: "Ta còn phải cảm tạ Cố đại nhân, bây giờ ta có được nhiều như vậy, cảm thấy mỹ mãn rồi. Cuộc sống sau này tốt hơn, tương lai của mấy đứa nhỏ cũng xán lạn hơn."
Khâm sai Cố Thiệu mỉm cười: "Có mẫu thân như ngươi, chúng tự nhiên sẽ thành tài. Phương pháp của ủ phân này phù hợp với mọi địa phương, có ý nghĩa trọng đại, bệ hạ còn sẽ ban thưởng nữa."
Liễu Phán Nhi xua tay: "Thật ra ta đã nhận được quá nhiều thứ rồi, thân phận địa vị, tiền tài và tơ lụa. Còn lại phải dựa vào chính bản thân chúng ta, không thể để đám nhỏ quen với việc ngồi mát ăn bát vàng."
Cố Thiệu cười cười, người khác ước gì được ban thưởng nhiều hơn, Liễu nương tử này thì hay rồi, vậy mà ghét việc được ban thưởng nhiều khiến sắp nhỏ mơ mộng hão huyền, tạo thói quen xấu không làm mà hưởng.
Đại Nông Ti đưa ra một cái giá khá cao, tám văn tiền một cân để mua những hạt lúa no đủ chắc nịch này. Liễu Phán Nhi bán cho triều đình tám ngàn cân lúa, tám văn tiền một cân, tổng cộng sáu mươi bốn lượng bạc.
Nghe nói nàng muốn mua một con ngựa, có lẽ hắn ta có thể cho nàng.
Sự thật cũng đúng như thế, Liễu Phán Nhi để lại một ngàn cân lúa giống chỉ đủ cho thôn Lý gia dùng, số còn lại bị Đại Nông Ti lấy danh nghĩa triêu đình mua hết.
Tim huyện lệnh Lưu đại nhân hãng một nhịp, Đại Nông T¡ cũng muốn giống lúa sản lượng cao của thôn Lý gia, vậy thì giống lúa được phân đến huyện nha Thôi Dương phỏng chừng sẽ không nhiều.
Đại Nông T¡ hai tay bụm thóc, nhẹ nhàng vuốt ve, không nỡ buông tay, lập tức bàn bạc với khâm sai Cố Thiệu, em vợ Triệu Thanh Minh của Hoàng thượng và nội thị Lương công công: "Lúa của thôn Lý gia, trừ giống lúa mà thôn Lý gia đang cần, triều đình sẽ mua hết số giống còn lại."
Giá gạo là một văn tiền một cân, nhưng giống lúa thì đắt một chút, Đại Nông T¡ có lòng để Liễu Phán Nhi được lời hơn, cảm ơn sự cống hiến của Liễu Phán Nhi trong công cuộc trồng lúa nước nên tính mua với giá cao.
Hiếm có nữ tử nào tỉnh táo như vậy.
Bởi vì sản lượng tương đối cao, bình quân mỗi mẫu thu hoạch được sáu trăm cân, bảy văn tiên một cân, một mẫu đất có giá hơn bốn lượng bạc. Nhà nào có nhiều ruộng có thể kiếm được mấy chục lượng bạc, thậm chí là trăm lượng bạc.
Lý Đại Sơn am hiểu trồng trọt, sản lượng lúa nhà ông ấy đạt tới sáu trăm năm mươi cân, cũng không tệ.
Vì nhà Liễu Phán Nhi để lại giống lúa mà thôn Lý gia cần nên giống lúa của những nhà khác trong thôn Lý gia đều bán cho triều đình và huyện nha, giá cả không cao bằng lúa nhà Liễu Phán Nhi, nhưng cũng được bảy văn tiền.
Huyện lệnh Lưu đại nhân tranh giành với Đại Nông T¡ mãi mới hớt được hai ngàn cân. Giống lúa còn lại đành tìm mua từ nhà khác trong thôn Lý gia.
Đám Trịnh lão đại nhìn giá lúa của thôn Lý gia cao như vậy, sản lượng cũng cao thì ngưỡng mộ vô cùng. Hy vọng chủ nhà thấy họ dốc sức làm việc sẽ cho họ mấy cân lúa để họ mang về trồng trọt.
Đó là biểu hiện của sự vui mừng không kiểm soát được, chỉ có thể thể hiện niềm hạnh phúc tột độ bằng cách khóc thành tiếng.
Mọi gia đình ở thôn Lý gia đều như vậy, không kìm được nỗi sung sướng.
Nhà Lý Lăng Tử là nhà nhiều ruộng nhất thôn Lý gia, số gạo bán ra được tám mươi lượng bạc, Lý Lăng Tử mừng rỡ ôm bạc khóc hu hu.
Lúc họ làm ruộng, hễ thấy trong ruộng có lúa là nhặt lên bỏ vào túi, tính ra cũng tích góp được hơn hai cân, giữ lại làm thóc giống nhà mình.
Trịnh lão tam nhỏ giọng nói: "Đại ca, ta thấy mối hôn sự này với Đại Tráng không tệ đâu, nhà hắn ít người, ruộng chưa tới bốn mẫu nhưng lận lưng không ít bạc. Chờ Mai Hoa gả vào, chúng ta cũng có thể thường xuyên lui tới giúp này giúp kia, thôn Lý gia có chỗ tốt gì chúng ta cũng hóng được tiếng gió trước. Quan trọng nhất là Lý Đại Tráng là người tốt, tính tình đôn hậu, gả cho người như vậy cho dù không tới mức giàu sang quyền quý nhưng không lo cơm ăn áo mặc, không bị ấm ức hay thiệt thòi."
Trịnh lão nhị cũng gật đầu: "Đúng đó đại ca, nếu được thì chúng ta cứ nói với chủ nhân, chủ nhân cảm thấy không tệ sẽ giúp truyền lời, hôn sự này coi như được định đoạt."
Trong khoảng thời gian này những gì mắt thấy tai nghe đều khiến Trịnh lão đại chấn động. Ông ấy có kiến thức, đầu óc cũng thông minh, đương nhiên có thể nhìn ra thôn Lý gia chất phác hiền lành, Lý Đại Tráng ngay thẳng chính trực.
Bây giờ người ở những nơi khác vẫn còn đang quan sát, nếu đợi họ phản ứng kịp thì nói không chừng Lý Đại Tráng đã bị cướp đi rồi.
Trịnh lão đại lập tức quyết định: "Được, ngày mai chúng ta đi làm, tiện thể nhanh chóng định ra mối hôn sự này."
Ngày lúa được quan phủ mua đi, trong không gian của Liễu Phán Nhi lại có thêm rất nhiều thứ, cũng trở nên rộng rãi hơn, nhưng nàng thật sự không có thời gian vào xem, chỉ biết nôn nóng gào thét trong lòng.
Buổi tối, Liễu Phán Nhi bảo Lý Đại Bảo gọi Lý trưởng thôn, Lý đại nương và Lý Đại Tráng qua đây bàn bạc chuyện mua nền móng ở hai bên đường chính, dù sao cũng phải xây dựng thị trấn nên cần mua sớm, đến lúc đó có thể xây cái cửa hàng.
Liễu Phán Nhi lấy ra một tờ giấy, vẽ bản đồ đường chính ở phụ cận thôn Lý gia rồi đặt lên bàn: "Nhìn xem, đây là bản đồ thôn Lý gia và con đường chính gần thôn mình. Lương công công lén nói với ta, sản lượng khoai lang, khoai tây và lúa nước của cả thôn đều rất cao. Bệ hạ cảm thấy nơi này của chúng ta là nơi đất lành chim đậu, nhưng diện tích lại quá nhỏ, tên thôn còn không hay nên bệ hạ tính đích thân đổi tên cho thôn chúng ta. Không chỉ vậy, bệ hạ còn hạ lệnh xây dựng một trấn nhỏ dọc theo con đường chính này." Lý đại nương cười ha ha: Nguyên Thanh gia gọi chúng ta đương nhiên là có chuyện tốt rồi. Trong mắt ta, Nguyên Thanh gia chính là chim hỉ thước hoa cát tường. Ngày tháng chạy nạn giúp chúng ta tránh né nguy hiểm, ổn định rồi lại cho chúng ta cuộc sống đủ đầy."
Thôn trưởng Lý ngạc nhiên, thả bát đũa xuống, nhanh chóng giải quyết mì sợi trong miệng: "Nguyên Thanh gia, nói mau, rốt cuộc là chuyện tốt gì?"
Liễu Phán Nhi được người lớn khen ngợi thì hơi xấu hổ, mặc dù nàng không thừa nhận mình là chim hỉ thước, nhưng nàng gọi họ tới đúng là có chuyện tốt: "Đại nương, thím, quả thật ta có chuyện tốt muốn thông báo cho mọi người."
Thôn trưởng Lý ngại ngùng khen ngợi Liễu Phán Nhi, vừa ăn mì sợi vừa cười hì hì.
Chu Thúy Hoa và Lý đại nương cũng lộ vẻ mong chờ.
Trước mặt Liễu Phán Nhi, Chu Thúy Hoa không màng hình tượng, bưng một bát lớn đi tới, vừa ăn vừa hỏi: "Nguyên Thanh gia, ngươi gọi chúng ta tới để thông báo chuyện tốt gì à?"
Thôn trưởng Lý trượt tay, suýt đánh rơi cái bát xuống đất, lắp bắp nói: "Nguyên Thanh gia, ngươi... ngươi đừng gạt ta, bệ hạ... bệ hạ thật sự tính ban tên cho thôn chúng ta? Còn xây một thị trấn nữa?"
Lý đại nương vỗ đùi, vui vẻ ra mặt, không khép miệng được: "Trời ạ, không ngờ bà lão ta đời này còn gặp được chuyện tốt như vậy, chao ôi, sống trong thôn được Hoàng đế ban tên."