Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 176: Chỉ Có Kẻ Nghèo Mới Ăn Cua




Trịnh lão nhị cũng hùa theo: "Huyện Thôi Dương chúng ta tuy giàu có, nhưng cũng có nhà nghèo, có nhà làm việc không chân chính. Dù cho có nhiêu dân chạy nạn từ phía bắc về đây, nhưng lại chẳng có bao nhiêu người có thể ở lại đây an cư lập nghiệp? Thôn Lý gia này lại làm được điều đó, hơn nữa còn được đích thân bệ hạ phong thưởng. Nay ta tới nhà bà chủ lấy đồ, thấy khâm sai Cố đại nhân với huyện lệnh đều rất lễ độ với nàng. Thôn này về sau nhất định sẽ phát triển, nữ nhi ta còn nhỏ quá, nó mà cũng mười lăm tuổi như Mai Hoa thì ta nhất định cũng gả nó qua đó."

Thật trùng hợp thay, hai bên không hẹn mà tâm đầu ý hợp, quả là một mối lương duyên trời ban.

Ngày hôm sau, Liễu Phán Nhi cùng Lưu thị ra ruộng hái ớt và cà chua, tam huynh đệ Trịnh lão đại tới giúp đỡ, ba người khác thì đi cắt rơm rạ, buộc thành bó, sau đó cho lăn xuống men theo con đường nhỏ trong ruộng, tiết kiệm không ít công sức.

Chỉ có khi đường nhỏ quá hẹp thì vẫn cần có người cõng đi qua.

Những tráng hán này sức lực khỏe, làm rất nhanh là xong.

Hai người còn lại bắt đầu lùa cho bò đi cày, nhân công được sắp xếp hợp lý.

Lý đại nương rất để bụng những lời Lưu thị nói hôm qua. Tuy lúa trong nhà vẫn chưa gặt hết nhưng bà ấy vẫn dẫn nhi tử Lý Đại Tráng tới giúp thu hoạch ớt và cà chua.

"Nguyên Thanh gia à, Đại Tráng năm nay đã mười tám tuổi rồi, cũng nên thành hôn thôi. Ta đem khoai đi đổi bạc, đợi thu hoạch lúa xong, ta sẽ sửa sang nhà cửa, nhất định sẽ cưới cho Đại Tráng nhà ta một cô nương tốt." Lý đại nương mở lời trước, tuy là nói với Liễu Phán Nhi và Lưu thị, nhưng giọng nói lại rất lớn, mấy người Trịnh lão đại ở cách đó không xa cũng đều nghe thấy hất.

Nhà đó chỉ có nương và nhi tử, lại có thể được bà chủ khen, được bà chủ trọng dụng như thế, có thể thấy người đó không tồi.

Lưu thị cười: "Đúng vậy, Đại Tráng vẫn luôn canh dưa cho nhà chúng ta, rất tận tâm tận lực, là một chàng trai tốt. Sau này trong nhà có việc gì, vẫn cân Đại Tráng qua đây giúp đó."

Bên này, cuộc đối thoại đã thu hút sự chú ý của Trịnh lão đại.

Hắn ta quả thực là muốn kết hôn rồi, trong nhà cũng chỉ có nương, nhi tử là hắn ta, thật ít người. Cưới nương tử về, rồi lại sinh con, đẻ lấy mấy hài tử, trong nhà sẽ náo nhiệt hơn nhiều. Lý Đại Tráng nghe nương cùng các vị tẩu tử khen hắn ta, mặt cũng lộ vẻ ngại ngùng, nhất là khi nói vê hôn sự, mặt Lý Đại Tráng càng đỏ bừng lên, cúi thấp đầu, lặng lẽ chăm chỉ làm việc.

Trịnh lão đại gặp Lý Đại Tráng vài lần, cũng có ấn tượng với tiểu tử thật thà chất phác này.

Liễu Phán Nhi cười nói: "Được chứ, Đại Tráng khoẻ khắn trẻ trung, hơn nữa chăm chỉ thật thà, dáng vẻ lớn lên cũng đoan chính. Khoai bán cũng được không ít bạc, đủ để xây nhà cưới nương tử đó. Đại Tráng nhất định có thể lấy được một nữ tử tốt, đại nương, người đừng lo lắng."

Hai bên đều có tính toán riêng, đều muốn thăm dò tìm hiểu. Nếu là gia đình tử tế, nê nếp thì có thể tiến tới hôn nhân.

Một bên muốn tìm một người mà khuê nữ có thể dựa dẫm vào, một bên muốn tìm nương tử khoẻ mạnh tướng mạo đoan chính cho nhi tử, quả là tâm đầu ý hợp.

Một sợi tơ hồng kết mối nhân duyên ngàn dặm, chính là mô tả tình huống bây giờ.

Mấy người Trịnh lão đại có ấn tượng rất tốt với Liễu Phán Nhi, tới nỗi người được Liễu Phán Nhi coi trọng, họ cũng cảm thấy là người rất tốt.

Sau đó, huynh đệ Trịnh gia cũng chú ý Lý Đại Tráng nhiêu hơn chút, cố ý cùng người trong thôn Lý gia nói chuyện phiếm, tìm hiểu người dân thôn Lý gia, đặc biệt là thanh niên trai tráng trong thôn.

Người trong thôn cũng muốn nói chuyện phiếm cùng người bản địa, tìm hiểu về địa phương này.

Dựng vợ gả chồng là con đường nhanh nhất, hiệu quả nhất để hoà nhập vào với địa phương, đồng thời cũng là nhu cầu của người dân các thôn.

Ăn xong bữa sáng Liễu Phán Nhi cũng không đi làm việc đồng áng nữa, Lưu huyện lệnh phái người tới bắt đầu do đạc, hơn nữa còn liên tiếp vận chuyển các loại vật liệu xây dựng tới.

Một lúc sau, mấy vị đại nhân lớn tuổi lại tới, lân này không tới xem vườn tược trước nhà mà đi ra ruộng xem.

Dựa theo kiến trúc viện của Ngũ phẩm cáo mệnh phu nhân gồm có 3 gian, nhà Liễu Phán Nhi thì có đủ chiêu dài, nhưng lại không đủ rộng rãi, thiếu chỗ để xây phòng hai bên và một số mảnh sân nhỏ.

Trưởng thôn Lý nghe mấy thợ xây nói vậy, lập tức tỏ vẻ sẵn sàng nhường lại ba trượng của nhà ông ấy.

Đất nhà trưởng thôn Lý có thể mở rộng về phía nhà Lý Đại Tráng. Lúc đó nhà Lý Đại Tráng không có nhiều tiên, nên không có mua hết toàn bộ đất, cho nên nếu muốn di dời qua đó thì cũng vẫn được.

Cho dù có di dời qua đó, đất nhà Lý Đại Tráng vẫn đủ rộng xây 6 gian phòng chính, vì lẽ đó nên Lý đại nương cũng đồng ý luôn, tỏ ra rất vừa ý.

Có thêm được ba trượng, mấy người thợ xây liền có đất rộng để xây, quy hoạch trạch viện ba gian càng thêm đẹp đế, trọn vẹn.

Lý Nam không ngẩng đầu lên, trả lời: "Ta đang bắt cua, bọn chúng nghịch ngợm quá."

Liễu Phán Nhi thấy mấy người này tận tâm tận lực như vậy, cho nên không chỉ làm thật nhiều thức ăn cho họ mà còn cố gắng làm thật ngon.

Lý Nam cầm 1 cái que tre, thấy mấy con cua chuẩn bị bò ra ngoài thì nhanh chóng kẹp chặt con cua, sau đó lại vất lại trong chậu.

Cua đã bắt vê nàng để trong một cái chậu lớn, loại cua này có sức sống rất mãnh liệt, chẳng mấy chốc đã bò từ trong chậu ra ngoài.

Hôm nay Liễu Phán Nhi không định chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy nữa, nàng định làm bánh bao gạch cua. Thực sự là trong suối nhiều cua quá, thêm các nguyên liệu có sẵn, rồi ăn cùng với canh trứng thanh đạm là được một bữa ăn ngon.

Lương công công hôm nay lại tới, ngồi xổm bên cạnh Lý Nam, cười hỏi: " Tiểu A Nam, ngươi đang làm gì thế?"

Mấy người này đều xuất thân nhà nghèo, sau khi có nghề nghiệp thợ thủ công rồi cuộc sống mới tốt lên chút. Bọn họ biết được Liễu Phán Nhi trông được giống cây có sản lượng cao, cho đó là công đức lớn lao, cam tâm tình nguyện muốn xây một căn nhà tốt nhất cho Liễu Phán Nhi.

Lương công công đương nhiên biết con cua, cái thứ này mùi tanh nồng, hơn nữa cũng toàn vỏ cứng, trên thân chẳng có mấy thịt, không ngon: "Bệ Hạ thưởng nhiều bạc như vậy, các ngươi cũng nên mua thịt mà ăn, sao phải ăn cua chứ? Chỉ có kẻ nghèo sắp c.h.ế.t đói mới ăn cua thôi."

Lương công công nhìn gương mặt mũm mĩm đang cười của Lý Nam cũng cười theo, có lẽ do cả đời hắn ta không thể có con, cho nên hắn đối xử nhãn nhịn với hài tử hơn nhiều so với đại nhân.

Bận xong việc, Cố Thiệu cùng các vị đại nhân khác liên cùng nhau nói chuyện quan liêu, mà Lương công công không thích thế. Cứ lúc nào có thời gian rảnh thì đến chơi cùng Lý Nam cùng Lý Tiểu Bảo

Nói xong, lại có một con cua muốn trèo ra ngoài, Lý Nam lại chọc cho con cua trở lại trong chậu.

Lý Nam ngẩng đầu, nhìn Lương công công, nghĩ tới bánh bao gạch cua mẹ làm, lại nuốt vài ngụm nước bọt: "Lương bá bá, thịt cua ít, rất nhiêu người thấy không ngon, đó là bởi vì bọn họ không biết làm. Nương của ta làm bánh bao gạch cua ngon lắm đó. Ta có thể ăn một lần 3 cái bánh bao lận, ăn rồi lại muốn ăn nữa."

Bé con giơ ra ba ngón tay nhỏ xíu mập mạp ra khua tay cường điệu sự ngon của bánh bao gạch cua trước mặt Lương công công.

"Bánh bao gạch cua?" Lương công công ngạc nhiên, nhìn đám cua: "Nương của ngươi hôm nay định dùng số cua này làm bữa trưa sao?"

Lý Nam gật đầu,"Đúng vậy, ngon lắm luôn. Ta ăn rồi, người mà ăn sẽ không thể quên nổi."

Lương công công cười:"Vậy trưa nay ta thử xem sao. Nếu như ngon, ta phải cảm tạ mới được."

"Nhất định là ngon." Lý Nam chu chu cái miệng nhỏ chúm chím, vô cùng đáng yêu, còn nuốt nuốt nước bọt.

Thấy bộ dạng thèm ăn nuốt nước miếng của Lý Nam, Lương công công cười lên.

Tướng mạo của hắn ta cũng rất đẹp, nếu như hắn ta không tịnh thân, sinh ra nữ nhi có phải cũng sẽ đáng yêu như vậy không?

Lý Tiểu Bảo vốn định luyện chữ trên bàn cát, nhưng thấy Lương công công cứ nhìn chằm chăm muội muội, cậu bé ngay lập tức bê luôn bàn cát qua đó, ngồi vào giữa Lương công công và muội muội.

Lương công công cười, Lý Tiểu Bảo là một ca ca tốt, biết bảo vệ muội muội.

Nếu hắn ta có thể sinh nhi tử thông minh, mưu trí, có trách nhiệm như Lý Tiểu Bảo, hắn ta cũng sẽ rất vui lòng.

Lúc Liễu Phán Nhi bận rộn, nàng vẫn không quên nói chuyện cùng tiểu nhỉ tử và tiểu khuê nữ. Thanh âm dịu dàng nhỏ nhẹ, ánh mắt đều mang ý cười, đôi mắt to tròn lúc cười cong cong như vầng trăng khuyết, lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện.

Liễu Phán Nhi nặn bột mì xong, lại qua bên này xử lý cua.

Lương công công không nói gì, cứ yên lặng nhìn động tác của Liễu Phán Nhi.

Liễu Phán Nhi trước đây từng làm qua vài lần cho nên rất thông thạo. Chẳng mấy chốc đã lấy được đầy một bát gạch cua cùng thịt cua

Liễu Phán Nhi cầm lấy bàn chải, dùng sức chà sạch cua, sau đó dùng búa nhỏ, kéo nhỏ bắt đầu tách vỏ lấy thịt và gạch cua.

Bàn tay Liễu Phán Nhi mảnh khảnh lại có vài vết thương nhỏ, còn có vết chai mỏng, có thể thấy đó là một đôi bàn tay cần cù lao động.

Đương nhiên, tất cả cũng chỉ là nghĩ vậy thôi, hắn ta cả đời này không có khả năng đó rồi. Đời này hắn ta làm nhiều việc tốt một chút, kiếp sau đầu thai chuyển thế, có thể có con cháu đầy nhà, vui vẻ bình an thuận lợi sống cả đời.

Thấy Lương công công thất thân một hồi lâu, Liễu Phán Nhi liền cười và đáp lại: "Lương công công, chắc hẳn ngài cảm thấy cua có mùi tanh, nhưng ngài cứ yên tâm một chút nữa trộn nhân ta sẽ cho thêm hương liệu khử mùi tanh."

Lương công công nhìn phu nhân trước mặt, nở nụ cười tươi sáng rực rỡ, bên cạnh còn có hai hài tử hoạt bát đáng yêu.

Trong đầu hắn ta đang nghĩ, nếu như không bị tịnh thân thì bây giờ hắn ta cũng trở thành một người bình thường, ngày thì ra ngoài làm việc rồi đến tối trở về nhà, nương tử thì nấu cơm, hài tử chơi đùa, trải qua một cuộc sống bình dị.

Lúc trước Lương công công từng hoài nghi kế mẫu không có lòng tốt, nhưng bây giờ hắn ta cảm thấy Liễu Phán Nhi quả thực là một người kế mẫu tốt.

Lương công công mỉm cười, một tình cảm gia đình đơn giản và bình dị như thế này, cả đời này hắn ta cũng không có được, chỉ có thể làm nhiều việc thiện để kiếp sau có thể hoàn kiếp vào một gia đình tốt hơn.

Liễu Phán Phi cười, tay vẫn còn đang tách vỏ cua nên không thể chìa tay véo cái mặt mũm mĩm của khuê nữ, nàng dùng trán láng bóng của mình cộc nhẹ lên trán của con bé: "A Nam của chúng ta nói đúng đấy, bánh bao gạch cua là ngon nhất."

Lý Nam nghe Liễu Phán Nhi khen ngợi thì rất vui vẻ, giống như con chim công kiêu ngạo: "Nương của con rất lợi hại, làm bánh bao gạch cua là ngon nhất."

Lương công công định thần trở lại, cười trừ: *A Nam nói rồi, trưa hôm nay làm bánh bao gạch cua đảm bảo với ta là mùi vị rất thơm ngon đấy!"

Có cái ăn cái mặc, có sách để đọc, có người yêu thương.

Lương công công nghĩ tới một việc trước khi đến đây, lúc nói chuyện, bệ hạ có nói đến một việc. Nếu như khoai lang và khoai tây quả là có thật thì theo thánh chỉ, đợi nhận được sắc chỉ của hắn ta và các đại thần thì bệ hạ sẽ xuống thánh chỉ cho thôn Lý gia.