Lương công công lấy từ trong tay áo ra hai đồng vàng hình hạt dưa, đưa cho Lý Tiểu Bảo và Lý Nam: "Thấy hai ngươi ngoan, hai hạt dưa vàng này thưởng cho các ngươi đi mua kẹo ăn. Đợi các ngươi có bản lĩnh tới được kinh thành rồi, tiểu gia mời các ngươi ăn cơm."
Lý Tiểu Bảo gãi đầu, nhìn hạt dưa vàng, rồi lại nhìn Lương công công: "Ta phải hỏi nương ta xem có được nhận không đã?”
Lý Nam đã nhanh chân chạy đến bên người Liễu Phán Nhi, kéo tay Liễu Phán Nhi.
Liễu Phán Nhi ngồi xổm xuống, cần thận lắng nghe tiểu khuê nữ nói, nghe tới Lương công công muốn cho chúng hạt dưa vàng, nàng hơi kinh ngạc, dắt tay Lý Nam đi qua: "Lương công công đã ban thưởng, Tiểu Bảo, A Nam, các con nhận lấy đi, còn không mau tạ Lương công công?”
Lý Nam cùng Lý Tiểu Bảo nhận lấy: "Tạ ơn Lương công công."
Lương Bảo cười: "Không cần cảm ơn, ta chỉ là thấy các ngươi rất có duyên."
Liễu Phán Nhi cảm tạ: "Cảm tạ phần nhân duyên này của Lương công công, đó là phúc phần của chúng."
Đây chính là thuộc hạ đáng tin cậy nhất bên người Hoàng Đế Đại Chu đó, sau này Liễu Phán Nhi có thể lợi dụng những thứ được cải tiến để đạt được càng nhiều lợi ích, có nhiều sự bảo hộ hơn hay không, có liên quan rất lớn với việc tạo mối quan hệ tốt với vị Lương công công này.
"Tiểu gia tin lời Đức Thuy phu nhân, khi về tới kinh thành ta sẽ bẩm báo lên bệ hạ, năm sau sẽ phái người của Đại Nông Ti tới đây cùng Đức Thuy phu nhân thử nghiệm hai vụ lúa năm sau. Nếu có thể đạt được mục tiêu đề ra, ý nghĩa vô cùng to lớn, bệ hạ nhất định sẽ thưởng to."
Liễu Phán Nhi mỉm cười, chỉ lúa đang được tuốt thành thóc chất đầy trong sân: "Vậy giờ ta nói cho Lương công công một tin tốt nhé, lúa nhà ta chỉ kịp trông được một vụ, vụ năm nay sản lượng ước đạt khoảng bảy trăm cân, gấp 2,5 lân sản lượng lúa nước trong vùng, cũng có thể là gấp ba. Khí hậu nơi đây có thể trông hai vụ lúa một năm, năm sau ta tính thử trồng hai vụ, sản lượng ước tính có hy vọng vượt một ngàn cân."
Phương Nam là khu vực sản xuất lúa gạo chính, một năm có hai vụ, sản lượng đạt tới năm sáu trăm cân. Mà một vụ trồng lúa của Liễu nương tử đã đạt tới bảy trăm cân, năm sau trồng hai vụ, chỉ cần không có điều gì ngoài ý muốn chắc chắn sẽ có thể vượt một ngàn cân. Hai giống cây này quả thực cho sản lượng cao, nhưng khó bảo quản và vận chuyển hơn chút so với ngũ cốc, mà gạo và lúa mạch là lương thực chính, càng quan trọng hơn đối với giang sơn xã tắc Đại Chu, bởi lẽ đó mà cần phải nỗ lực phát triển phương Nam.
Lương Bảo nghe lời này thì ngơ người một chút, hắn ta từng nghe bệ hạ cùng các đại thân thảo luận về khoai lang cùng khoai tây.
Việc này đối với Đại Chu mà nói có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Lương công công cười: "Đức Thuy phu nhân, sau này tiếp tục cố gắng, bệ hạ cùng tiểu gia ở kinh thành chờ tin tốt của người."
Thành tích năm nay của ông đã ổn thoả, năm sau nếu sản lượng lúa nước lại có thể gấp bội, vậy thành tích năm sau của ông nhất định sẽ rất tốt. Thăng quan là điều chắc như đỉnh đóng cột, thuận như nước chảy thành sông.
Sắc trời dần tối, khâm sai Cố Thiệu đưa Lương công công cùng các đại thần khác rời đi.
Huyện lệnh Lưu đại nhân cũng vô cùng kích động, trước khi rời đi còn cẩn thận dặn dò Liễu Phán Nhi: "Phu nhân, giống lúa này sản lượng cao như thế, bổn quan muốn mua giống này để lan truyền rộng rãi trong huyện Thôi Dương, vẫn mong phu nhân giúp đỡ ta.
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Thần phụ nhất định sẽ dốc hết sức mình, sẽ không phụ kỳ vọng của bệ hạ và Lương công công."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Có thể phổ biến giống lúa tốt đương nhiên là chuyện tốt. Trừ giữ lại một ít làm giống, còn lại ta sẽ bán hết cho quan phủ. Giá cả thì cứ tính theo giá lúa nước khi trước đi, cũng không cần phải tăng giá. Huyện Thôi Dương giàu có rồi, tốt đẹp lên rồi, chất lượng cuộc sống của người dân mới có thể tốt hơn.
Vốn dĩ Lưu đại nhân còn đang chuẩn bị mua giống lương thực với giá gấp đôi, giá ngũ cốc hằng năm vẫn cao hơn giá gạo bình thường. Mà nay giống lúa nhà Liễu Phán Nhi tốt như thế, giá cả phải cao hơn cả ngũ cốc.
Vậy mà Liễu Phán Nhi lại không tăng giá, bán với giá trước kia, khiến Lưu huyện lệnh vô cùng cảm kích.
"Đức Thuy phu nhân đại nghĩa." Huyện lệnh Lưu đại nhân khen ngợi, một câu nói của Liễu Phán Nhi tiết kiệm cho ông biết bao nhiêu là bạc.
Liễu Phán Nhi cười: "Ta vô cùng cảm kích hoàng ân của bệ hạ. Ta tuy chỉ là một nữ tử, những cũng hiểu được đạo quân tử, nghèo đói vẫn phải giữ mình, chăm sóc tốt cho bản thân, yêu thương lấy gia đình, nhưng nay thiên hạ thay đổi, ngày một tốt hơn, có chút năng lực đương nhiên phải cống hiến đem lại lợi ích cho thiên hạ."
Huyện lệnh Lưu đại nhân nghe được lời này, lại càng thêm khâm phục hành lễ với Liễu Phán Nhi.
Khâm sai Cố Thiệu, nội thị Lương Bảo, Đại Nông Ti, còn có vài vị đại nhân khác nữa, sau khi trở về thì không kịp nghỉ ngơi mà bắt tay ngay vào viết lại ghi chép, vội vã vượt sáu trăm dặm gửi vê kinh thành.
Đặc biệt có mấy vị đại nhân lớn, cũng thay đổi thái độ đối với khâm sai Cố Thiệu theo chiều hướng tích cực.
Cố Thiệu và Lương công công thực lòng vui thay bệ hạ đang ở kinh thành. Hoàng vị của bệ hạ nhờ hai điềm lành này mà vững vàng hơn, từ nay về sau sẽ không còn người dị nghị hoàng vị nữa.
Đố ky, là đố kị người khác tốt hơn mình một chút chút, luôn cảm thấy mình cũng có thể làm được nhưng bây giờ lại chưa làm được, cho nên mới nảy sinh đố kị.
Chu Thuý Hoa mặt mày kích động, cười hỏi: "Nguyên Thanh gia à, trạch viện bệ hạ ban thưởng cho muội ở đâu thế?"
Liễu Phán Nhi gật gật đầu: "Không cần, chúng ta cũng không cần bỏ tiền ra."
Lưu thị nghe vậy, kích động không thôi: "Tam đệ muội, vậy chúng ta không cần tự xây nhà phải không?"
Liễu Phán Nhi chỉ dưới chân, có căn nhà của chính mình: "Ngày mai sẽ có người tới nhà ta đo lường để xây nhà. Hoàng Đế ban thưởng một viện tử có phẩm cấp, thiết kế cũng khác với những tiểu viện thông thường. Dù sao Lưu huyện lệnh cũng đã nói rồi, không cần ta nhọc lòng vì huyện nha sẽ phụ trách các loại vật liệu xây nhà cần có."
Người trong thôn nghe thế hết sức kinh ngạc, vô cùng ngưỡng mộ nhưng lại không có ai đố ky.
Buổi tối, rất nhiều người đều đang tụ tập ở khu đất trống trước sơn động của Liễu Phán Nhi.
Lý đại nương nghe vậy liền sáng mắt, nhanh chóng đáp lời: "Nguyên Thanh gia, nhà ta cần. Nhân nay trong tay có chút bạc, xây một căn nhà thật tốt, còn có lương thực, có cái ăn chỗ ở, ta có thể tìm tức phụ gả cho Đại Tráng rồi."
Lý trưởng thôn nghe Liễu Phán Nhi nói, nghĩ một chút rồi hỏi: "Nguyên Thanh gia, quan phủ giúp các ngươi xây dựng nhà rồi, vậy những viên gạch xanh với gạch ngói ngươi mua thì phải làm sao? Có phải trả lại không?”
Liễu Phán Nhi nghĩ trong giây lát rồi lắc đầu: "Không cần trả, hai ngày trước Lý đại nương mới nói muốn mua gạch và ngói để xây nhà, tới lúc đó chuyển cho họ một phần. Trong thôn còn ai cần gạch và ngói nữa thì có thể tới mua. Nếu không có ai cần, vậy thì ta cứ giữ lại, sau này ta còn cần dùng tới."
Mà bây giờ Liễu Phán Nhi đã bay tới tận ngọn cây biến thành phượng hoàng, bọn họ chỉ có thể ngước nhìn, nàng vượt qua họ đã quá xa, cả đời này cũng không có cách nào vượt qua được nàng. Bọn họ cũng biết, nếu như không phải Liễu Phán Nhi, bọn họ cũng không thể trông được khoai lang, càng không thể thu hoạch được nhiều như vậy.
Lý Nhị nãi nãi nghĩ tới quả phụ Vu Thị mới gả cho nhi tử, nghĩ cũng phải sửa nhà, mau chóng nói: "Còn lại để cho nhà ta, ta sẽ mua."
Mùa hè còn có thể ở trong sơn động, nhưng mùa thu đông lạnh như vậy, cũng không thể ở trong sơn động mãi được.