Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 173: Triều Đình Sẽ Xây Nhà Cho Ta?




Từng nhà trong hẻm núi đều để lại một mẫu đất trồng khoai lang, cũng nhanh chóng được đào ra. Thống kê sản lượng, bình quân mỗi mẫu 6500 cân.

Quan phủ Lưu huyện lệnh trả tiền tại chỗ, trừ bỏ bình quân mỗi mẫu 500 cân khoai lang nhỏ cùng khoai lang giữ lại làm giống, bình quân mỗi mẫu 6000 cân, năm văn tiền một cân, đầu là 30 lượng bạc một mẫu đất.

Sau khi mọi người thôn Lý gia nhận được bạc, đều sôi nổi quỳ trên mặt đất, cảm tạ ân trạch của Hoàng Đế Đại Chu.

Lúc này khâm sai Cố Thiệu đi đến trước mặt Liễu Phán Nhi, chắp tay, hơi khom người: "Cố mỗ bái kiến Đức Thụy phu nhân."

Liễu Phán Nhi sửng sốt, mặt lộ vẻ kinh ngạc, chợt nhớ tới, phẩm cấp của nàng cùng với Cố Thiệu vậy mà lại giống nhau, đều là ngũ phẩm, nàng chạy nhanh đáp lễ. Ngoài ra, các lễ nghi phức tạp, nàng cũng không biết, tiếp tục hành vạn phúc lễ: "Đa tạ Cố đại nhân chu toàn, ta sẽ không quên ân tình của Cố đại nhân."

Ở trước mặt Cố Thiệu, Liễu Phán Nhi không cần tự xưng dân phụ.

Cố Thiệu cười cười, không nghĩ tới Liễu Phán Nhi lại quyết tâm như vậy: "Đây là ngươi nên nhận được."

Thấy khâm sai Cố Thiệu ở bên này, huyện lệnh Lưu đại nhân lại đây, chắp tay khom mình hành lễ với Liễu Phán Nhi, hơn nữa còn khom lưng tương đối thấp, bởi vì phẩm cấp của Liễu Phán Nhi cao hơn bốn cấp so với ông ấy, hơn nữa về sau còn có cơ hội lên đến triều đình, ông ấy không dám sơ ý.

Huyện lệnh Lưu đại nhân gật đầu đồng ý: "Yêu cầu của Đức Thụy phu nhân, hạ quan đã nhớ kỹ, ngày mai sẽ cho người đưa vật liệu qua đây."

Viện tử tam tiến của Ngũ phẩm nghi nhân, cũng có định chế, dùng ngói gì? Dùng cửa gì? Ngạch cửa cao bao nhiêu? Phòng ở như thế nào? Có bao nhiêu gian? Cũng không giống như nông gia tùy tiện xây nhà.

Liễu Phán Nhi lúc trước đã đặt rất nhiều gạch, hiện tại phỏng chừng không dùng được, nhưng đây là chuyện nhỏ, có thể bán lại cho những người khác.

Khâm sai Cố Thiệu thấy thế, cúi đầu cười nhẹ: "Đúng vậy, dựa theo phẩm cấp của ngươi cho ngươi nhà ở, ngươi có thể tùy ý lựa chọn nơi nào xây, nhưng phòng ở có quy chế, không thể dễ dàng sửa đổi."

Liễu Phán Nhi sửng sốt, kinh ngạc: "Triều đình đưa tiên cho ta xây nhà? Không phải trực tiếp cho ta một căn nhà?”

"Ta muốn xây nhà ở chỗ này, sơn động râm mát, có thể xem như nơi lưu trữ tự nhiên." Liễu Phán Nhi nghĩ ngợi, châm chước một lát, mới nói ra yêu cầu của bản thân: "Xây nhà, tận lực làm trên đất nên của nhà ta, không cân chiếm dụng đất nên nhà hàng Xóm, phía trước giữ lại một con đường, thuận tiện cho mọi người ra vào. Còn cái khác, ta không có yêu câu gì."

"Đức Thụy phu nhân, ngày mai hạ quan liền phái người cùng với người của lễ bộ quan viên mà Lương công công mang đến, xây nhà cho người." Huyện lệnh Lưu đại nhân cung kính trả lời, tuy rằng tiên là triều đình đưa, nhưng giai đoạn đầu là tự nha huyện ứng ra.

Tới chạng vạng, khâm sai Cố Thiệu mang theo các đại nhân rời đi.

Cáo mệnh của nàng, chỉ có phẩm cấp, cũng không có quyền lực.

Chính là cái gọi huyện quan không bằng hiện quản, nàng cũng không thể đắc tội Lưu huyện lệnh.

"Đa tạ Lưu đại nhân." Liễu Phán Nhi thái độ cung kính giống như trước kia, cũng không bởi vì nhận được thánh chỉ mà trở nên cao ngạo, càng không coi ai ra gì.

Lý Nam nhìn thấy có người tươi cười hòa ái nói với bọn chúng, cười tủm tỉm trả lời: "Nương ta rất bận, chúng ta còn nhỏ, không thể ra ngoài chơi, gây thêm phiên phức cho mẫu thân."

Hắn ta cảm thấy hai đứa nhỏ này lớn lên đáng yêu, tuy rằng không bụ bẫm như hài tử nhà giàu có, nhưng rất có thần, ngũ quan tinh xảo.

Hắn ta nhấc chân đi tới, ngồi xổm trước mặt Lý Nam và Lý Tiểu Bảo: "Các ngươi không đi chơi sao?”

Lại nói Lương công công sau khi đọc xong thánh chỉ, liền ngồi trong lều trúc nghỉ ngơi, nhìn thấy cửa sơn động có một cặp hài tử trạc tuổi, tướng mạo giống nhau, hẳn là long phượng thai.

Lý Tiểu Bảo lại đang cầm nhánh cây viết viết vẽ vẽ ở trên cát, luyện viết chữ: "Không rảnh rỗi, ta phải học."

Lương công công kinh ngạc, nhướng mày, nhìn về phía Lý Tiểu Bảo: "Vì sao ngươi lại muốn học?"

Lý Tiểu Bảo chỉ lên đầu, trả lời nói: "Đương nhiên là đọc sách sẽ hiểu lý lẽ, thi đậu công danh, lập công cho đất nước, sau đó ta phải làm đại quan, cho nương ta làm cáo mệnh."

Nghe được tiểu hài tử mồm miệng rõ ràng, hơn nữa còn nói được đạo lý, Lương công công rất kinh ngạc: "Nương ngươi, đã là cáo mệnh phu nhân rồi."

Lý Tiểu Bảo biểu tình ngưng trọng, thật nghiêm túc mà trả lời Lương Bảo: "Ta nghe thái nãi nãi kể chuyện xưa, ta biết nhất phẩm cáo mệnh cao hơn so với ngũ phẩm cáo mệnh, ta phải cho nương ta nhất phẩm cáo mệnh."

Lương công công trước đây điều tra sự tình của Liễu Phán Nhi, biết bốn hài tử này đều không phải thân sinh của Liễu Phán Nhị, là trượng phu của nàng nhận nuôi, cũng là nhận nuôi trước khi cùng nàng thành thân, xem như con riêng kế mẫu.

"Ta nghe nói đó không phải mẫu thân ruột thịt của các ngươi, các ngươi nỗ lực hiếu kính như vậy sao?" Lương công công thử nói chuyện, hắn ta đã thấy qua nhiều kế mẫu mặt khổ tâm ngọt, khẩu phật tâm xà, không tin có chuyện kế mẫu thật lòng yêu thương kế tử kế nữ.

Lý Tiểu Bảo cùng Lý Nam quay đầu, nhìn vê phía Lương Bảo, tuy rằng đây là nhân vật lớn, nhưng bọn chúng cảm thấy Lương công công này nói không đúng.

Nếu như hắn ta có kế mẫu như vậy, có lẽ sẽ không trở thành thái giám, nam không ra nam, nữ không ra nữ.

Lý Tiểu Bảo cũng gật gật đầu: "Đúng vậy, nếu không có nương của ta, chúng ta đã sớm đói c.h.ế.t ở quê, trên đường chạy nạn đã sớm bị người ta cướp đồ ăn mà chết. Ở nơi này an ổn, nương ta vất vả lao động, cần cù chăm chỉ, ngày thường còn dạy chúng ta biết chữ, làm đồ ăn ngon cho chúng ta. Nếu như vậy còn không tốt, thì cái gì mới là tốt chứ?"

Cho dù sau này, hắn ta trở thành nội thị bên cạnh bệ hạ, hắn ta cũng không còn liên hệ với người nhà.

Hắn ta hận đói khát, hận kế mẫu, càng hận phụ thân hắn ta. Lương công công nghe được lời này, hơi sửng sốt, nghĩ đến khi còn nhỏ mẫu thân hắn ta đã mất, cha cưới kế mẫu. Trong nhà cuộc sống không quá tốt, thứ được bán đi đầu tiên chính là hắn ta.

Năm đó bọn họ đã bán hắn ta, ơn sinh thành, đã trả cho bọn họ rồi, không thiếu nợ lẫn nhau.

Lý Nam giọng nói trẻ con, nhỏ giọng phản bác: "Nương ta đều thương chúng ta, chúng ta đương nhiên muốn hiếu kính nương. Không phải mẫu thân ruột thịt, nhưng hơn hẳn mẫu thân ruột thịt."

Lương công công cười lên, cúi đầu nhìn Lý Tiểu Bảo cùng Lý Nam một cái, hắn ta bỗng thấy hai đứa trẻ này trông rất có duyên, nên rất quý.

Mà điều này thì Liễu Phán Nhi làm được rồi, hơn nữa nàng còn rất giỏi phát hiện và thử nghiệm các giống cây trông mới, mà các giống cây trồng còn cho năng suất cao nữa.

Có những điềm lành như giống khoai lang và khoai tây này, chắc chắn từ nay về sau sẽ không có người dám phỉ báng hoàng vị của bệ hạ nữa.

"Kế mẫu của các người đối với các ngươi thật tốt, các ngươi hiếu kính nàng cũng là lẽ thường tình." Lương Bảo không thể không thừa nhận, trên đường chạy nạn, một nữ nhân mang theo bốn hài tử, bình an ở nơi này an cư lạc nghiệp, trong gian khổ đó, không thể nào tưởng tượng ra được.