Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 167: Bà Chủ Lương Thiện




Bà chủ chuẩn bị đồ ăn ngon hơn nữa lại còn để bọn họ làm công việc nhẹ, thật sự quá tốt rôi. Phụ thân của Trịnh lão đại thì mất sớm, nương thì phải cực khổ nuôi ba huynh đệ khôn lớn. Ông là huynh trưởng mà huynh trưởng thì như là phụ thân, dường như mỗi năm đều phải ra ngoài làm công nhật trong một khoảng thời gian. Đợi hai đệ đệ lớn thì sẽ đưa bọn họ và người dân trong thôn cùng nhau đi làm công nhật để phụ giúp gia đình.

Chỉ dựa vào việc này thì có thể đủ ăn chứ không dành dụm được đồng nào cả.

Thế nên phải làm việc thật tốt, biết đâu năm sau gia đình này cũng sẽ tuyển người, đến lúc đó không cần phải đi khắp nơi làm việc.

Ý tưởng của những người này cũng giống với suy nghĩ của Liễu Phán Nhi. Ngày thu hoạch của mọi người trong thôn cũng giống như nhà nàng nên ở trong thôn không thuê được ai để làm việc.

Nhưng những thôn khác thì lại khác, có những người làm việc cố định, am hiểu tận gốc rễ, cũng không cần mỗi lần nàng muốn tìm người làm đều phải lên trấn mà tìm.

Nhưng mà bây giờ Liễu Phán Nhi chưa nói ra mà chỉ quan sát.

Nàng nguyện ý trả tiên cao, làm đồ ăn ngon thì đương nhiên muốn thuê những người làm việc siêng năng chăm chỉ.

Nếu không thể thì đây chính là thất bại của nàng với tư cách là một người quản lý.

Nếu như hạt thóc không tự động tróc ra thì chỉ cần dùng gậy gộc đập vài cái là có thể tróc ra.

Nhiều người thì có thêm càng nhiều sức mạnh, khi đó làm việc cũng nhanh hơn.

Đi đi về về sáu lần, cuối cùng cũng chở về nhà hết toàn bộ những bông lúa đã thu hoạch xong.

Liễu Phán Nhi lái xe bò, nàng dặn Lý Đại Bảo ở lại ruộng vì dù sao thì Lưu thị cũng có ở đây, tránh người dân trong thôn bàn tán.

Trịnh lão đại bắt đầu dẫn người đi gánh lúa ở trong giỏ tre, mỗi lần chỉ có thể đặt mười hai giỏ lên xe bò, số còn lại chỉ có thể đợi đến lượt sau.

Lý Phương, Lý Lệ và Lý Dung đội nón tre che nắng dùng cày đảo những bông lúa đang phơi dưới ánh nắng. Có một vài bông lúa khô lại và hạt thóc tự động tróc ra.

Tám người này đều là những người làm việc lâu năm, cộng thêm Lý Đại Bảo và Liễu Phán Nhi, còn có thêm Lưu thị vội vã chạy đến sau khi làm xong công việc. Bọn họ mất hơn một canh giờ mới cắt hết những bông lúa trên hai mẫu đất vừa mới thu hoạch vào ngày hôm qua.

Liễu Phán Nhi nấu ăn xong thì mang nó đến lều tre rồi dặn Lý Phương trông chừng. Sau đó nàng lái xe bò đón mọi người từ ruộng về ăn cơm.

Một món mặn, một món chay, một món canh, đơn giản nhưng vô cùng ngon.

Trong mắt Liễu Phán Nhi thì đây chỉ là những món ăn đơn giản nhưng mà trong mắt Trịnh lão đại và những người khác, địa chủ trong thôn bọn họ không nhất thiết phải ăn thịt hai lân một ngày.

Liễu Phán Nhi đang nấu bữa trưa, sáng nay có rất nhiều lươn đựng trong giỏ ở trong nhà. Trưa nay có thể nấu món lươn xào, cộng thêm đậu que trộn và canh cải trứng.

Trịnh lão đại ngạc nhiên, lúc này thực sự rất mệt nhưng bởi vì buổi sáng đã ăn no nên bây giờ cũng không đói lắm. Ông ấy đã từng làm công nhật cho rất nhiều gia đình nhưng chưa từng có nơi nào có thể nghỉ trưa một canh giờ.

Nghe vậy Trịnh lão đại cười nói: "Tiểu chủ nhân, thật ra chúng tôi có thể ở ngoài ruộng ăn cơm, sau khi ăn xong thì có thể làm việc được rồi."

Lý Đại Bảo xua tay: "Không cần đâu, nương ta nói sau khi ăn trưa xong mọi người có thể nghỉ ngơi một canh giờ. Đừng làm lỡ thời gian, ăn nhanh thì mọi người có thể tranh thủ ngủ một lát. Dù sao thì mọi người cũng dậy từ sáng sớm, chắc hẳn đã thấy buồn ngủ rồi."

Lý Đại Bảo thấy nương mình ở dưới ruộng bậc thang thì ngay lập tức nói với Trịnh lão đại và những người khác: "Mỗi người vác một giỏ bông lúa đi xuống để vừa kịp lúc trở về ăn cơm."

Có những người còn muốn bọn họ làm việc trong lúc ăn.

Trịnh lão đại nhìn thấy một cây đòn gánh trong một lần có thể gánh được hai giỏ, nếu vậy thì mọi người có thể gánh được mười hai giỏ.

Liễu Phán Nhi nhìn Trịnh lão đại ôm lấy cây đòn gánh mà gánh hai giỏ trong một lần, điều này có thể giảm được số lần chạy đi chạy về. Dù sao thì một giỏ bông lúa nặng từ mười lăm đến hai mươi cân, hai giỏ là ba mươi năm đến bốn mươi cân, thế nên cũng không quá nặng.

Liễu Phán Nhi lái xe bò dẫn theo Lưu thị về nhà, Lý Đại Bảo đưa Trịnh lão đại đến lều tre.

Trên bàn đã bày ra ba cái nồi, một nồi đựng lươn xào, một nồi đựng đậu que trộn, một nồi đựng canh cải trứng, bên cạnh còn có một thùng cơm.

Trịnh lão đại nuốt nước bọt, vốn dĩ ông ấy nghĩ rằng bữa sáng đã rất ngon, không ngờ rằng bữa trưa còn ngon hơn.

Lý Đại Bảo gọi mọi người vào ăn cơm: "Trịnh đại bá, mọi người mau ăn cơm đi. Sau khi ăn xong có thể ở đây nghỉ ngơi hóng mát. Ở bên kia có nhà vệ sinh, ở phía đông là dành cho nam tử còn phía tây là dành cho nữ tử, mọi người đừng đi nhầm nha. Sau một canh giờ ta sẽ gọi mọi người dậy rồi cùng nhau ra ruộng."

"Được, như vậy thì quá tốt rồi tiểu chủ nhân." Trịnh lão đại vừa cười vừa trả lời vô cùng niềm nở.

Lý Đại Bảo nói xong thì đi theo Lý Phương tỷ tỷ về nhà ăn cơm.

Khi người dân trong thôn biết được gia đình Liễu Phán Nhi thuê người làm việc thì họ có thể hiểu được nhưng khi thấy tám người làm thuê đang ngủ trong lều tre thì họ lại bàn tán sôi nổi.

Trịnh lão đại gật đầu: "Vậy thì chúng ta phải làm việc thật tốt, ta thấy trong thôn này còn trông những thứ khác, mọi người đừng có thấy cái gì mới lạ cũng lấy, đừng làm việc gì khiến sau này phải hối hận. Ta cảm thấy thôn này không đơn giản đâu, lại còn nha dịch đi tuần tra. Chúng ta không những phải lo làm việc mà còn phải kiệm lời hơn."

Có một nơi để ở như thế này cũng xem như là ổn rồi.

Sau khi ăn cơm xong, Trịnh lão đại để hai đệ đệ rửa sạch bát đĩa rồi để vào trong giỏ. Mọi người lần lượt thay phiên nhau đi vệ sinh, những người không đi thì quét dọn ngoài cửa và sắp xếp lại chăn đệm ở bên trong lêu tre.

Một số người đều đi theo Trịnh lão đại cùng làm việc, tuy rằng trong lòng tò mò nhưng càng bị ông ấy thuyết phục, không dám làm bừa.

Khi trời chưa sáng thì mọi người đã phải dậy nên thực sự lúc này cũng mệt và buồn ngủ rồi, ăn uống no nê, được nằm trên nệm ấm chăn êm nên mới được một lát đã ngủ thiếp đi.

Nhìn hình bóng bọn họ rời đi, Trịnh lão tam bưng bát cơm lên vừa ăn vừa nói với đại ca: "Đại ca à, gia đình này tốt thật, nếu sau này có thể đến đây làm mãi thì càng tốt nhỉ?"

Chu Thúy Hoa nghe được những lời nói này thì chậm rãi chạy thẳng về nhà của Liễu Phán Nhi: "Nguyên Thanh gia à, ngươi mướn những người đó thế mà bọn họ lại đang ngủ, không lo ra ruộng làm việc, thật quá lười biếng. Cho dù tuổi của ngươi còn trẻ nhưng cũng không thể bị bọn họ lừa gạt được."

"Đúng vậy, nhà ai đi thuê người làm công mà cho ăn uống ngon, lại còn có thể ngủ được nữa chứ?”

"Thuý Hoa thím, Nguyên Thanh gia có quan hệ tốt với thím, thím nhanh chóng nói chuyện với nàng ý đi.

"Gia đình của Nguyên Thanh gia đều là nữ nhân và hài tử, những hán tử này lại cố ý lười biếng,

Liễu Phán Nhi cười nói: "Thím à, không phải bọn họ lười biếng đâu mà là do ta cho bọn họ ngủ đó. Buổi sáng thức dậy sớm đến như vậy, giữa trưa ngủ một lát thì buổi chiêu mới càng có thêm sức lực, cũng sẽ không bởi vì mệt mỏi mà trở nên lề mề chậm chạp được. Nghĩ lại thì khi chúng ta ăn cơm xong đều phải nghỉ ngơi trong chốc lát, buổi trưa đã mệt lại còn buồn ngủ, muốn ngủ một giấc. Thế nên khi thuê người khác làm việc cũng giống như vậy. Chúng ta không thể chỉ bởi vì bỏ tiên ra thuê bọn họ làm việc mà không xem bọn họ như một con người được.