Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 164: Thuê Người Làm Việc Không Thuận Lợi, Có Người Giúp Đỡ




Mặc dù làm việc rất mệt mỏi, nhưng hiện tại trong lòng nàng cực kỳ thoải mái, tâm tình vui vẻ.

Lý Dung ở nhà thì rán bánh hành và luộc trứng gà, còn nấu cơm trong nồi gốm, đặt nó vào một đầu đòn gánh, đầu còn lại thì đựng bánh hành rán và trứng gà luộc.

Lý Dung khóa cửa lại, bảo đệ đệ và muội muội sang nhà Lý thái nãi nãi cách vách, còn con bé thì đi đưa cơm cho người nhà.

Lúc này trên cánh đồng nhà nào cũng phải gặt lúa, tất bật nhưng loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng cười nói rộn rã của dân làng vì niềm vui được mùa.

Tiếng cười làm vơi đi bao vất vả, đem lại niềm vui của một mùa màng bội thu.

Khi Lý Dung đi đến cánh đồng, con bé tìm một nơi bằng phẳng thích hợp để ăn cơm, sau đó là lớn tiếng hô: "Nương, đại bá mẫu, ca ca, tỷ tỷ ra ăn cơm."

Một buổi sáng sớm, thành quả lao động của năm người cũng không nhỏ, bọn họ thu hoạch được hai mẫu ruộng bậc thang, tương đương bảy tám phần ruộng. Với tốc độ này, họ có thể thu hoạch ba mẫu đất mỗi ngày, cũng không thành vấn đề.

Làm việc cả buổi sáng, ai cũng đói cho nên tất cả mọi người ào chạy đến ăn.

Lúc trước vẫn luôn bận bịu, Liễu Phán Nhi không rảnh để nghiên cứu máy đập lúa, có loại máy dùng chân đập, đặt nó ở dưới đất, tuốt luôn lúa nước đã gặt, tiết kiệm sức lực hơn hẳn.

Liễu Phán Nhi nhìn thành quả của sáng sớm hôm nay: "Gặt lúa vẫn chưa phải việc vất vả nhất, đây là ruộng bậc thang, xe bò của chúng ta không lên được, cần nhân lực vác xuống. Ta và đại tẩu là đại nhân còn có thể vác xuống, nhưng trẻ con thì không được, đang tuổi cao lên, không thể khiêng vác những đồ nặng như thế này, vác hỏng người thì sau này không cao được nữa."

Nghe lời Lý Đại Bảo nói, Lưu thị và Liễu Phán Nhi nhìn nhau: "Tam đệ muội, ta thấy cách của Đại Bảo không tôi. Mặc dù có thêm một khâu trong công việc, nhưng nó cũng không phải việc nặng nhọc gì, thích hợp với chúng ta."

Đúng lúc này, mắt Lý Đại Bảo sáng lên, nghĩ nghĩ: "Nương, hay là chúng ta cắt riêng bông lúa ra, bỏ vào giỏ tre, rồi vác nó xuống. Còn phần rơm còn lại, chúng ta băm ra rồi bó thành bó lớn, sau đó để nó lăn từ trên xuống dưới, không cần người nào vác, chỉ cân đứng đằng sau đẩy. Hoặc là đá một cái vào bó rơm lớn đó, là nó có thể tự lăn xuống rồi. Như vậy có phải tiết kiệm được rất nhiều sức lực không?" Lưu thị nhìn hài tử, nàng có thể chịu được mệt mỏi vất vả, nhưng không nỡ để mấy hài tử vác lúa. Cho dù một bó lớn, cũng sẽ khiến nàng bị gù lưng, chứ đừng nói tới trẻ con.

Liễu Phán Nhi gật đầu, muốn thử một chút: "Vậy được, đợi lát nữa ăn cơm xong thì chúng ta làm như vậy, cắt bông lúa ra trước, sau này trước khi cày đất thì mới băm rơm.

"Buổi sáng mọi người đã làm rất tốt, nên là bây giờ ăn nhiều vào, lát nữa chúng ta còn phải tiếp tục." Lưu thị cười nói, sau khi rửa tay xong ở một con suối nhỏ, liền đi tới ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, Liễu Phán Nhi và Lưu thị thử trước, cầm cái liềm cắt bông lúa, nhưng cái liềm quá to, không thuận tay. Liễu Phán Nhi suýt chút nữa thì cứa vào tay mấy lần.

Thế là Liễu Phán Nhi lập tức kêu ngừng: "Tẩu tử, không thể làm thế này được, quá nguy hiểm. Bây giờ ta lập tức đi lên huyện, mua mấy con d.a.o nhỏ còn có ích hơn cả liềm. Ngoài ra, ta cũng đi lên thị trấn xem có ai làm công nhật không? Nếu như có thì ta thuê mấy người đến làm. Trong nhà có hơn chục sào ruộng nước, dựa vào nữ phụ với hài tử chúng ta thôi thì khó quá."

Lưu thị nhìn hài tử nóng tới mức mặt đỏ bừng, vô cùng đau lòng, nghĩ tới trong nhà vẫn có nhiều bạc, quả thực không cần để mọi người chịu thiệt."Được, tam đệ muội, muội đi thuê mấy đầy tớ tới đây. Nhưng mà, muội đi thị trấn một mình nguy hiểm lắm, tốt nhất là tìm người đi cùng."

Liễu Phán Nhi khẽ cười: "Bây giờ bận quá, không có ai đi lên trấn cả. Ta có d.a.o lóc xương, hơn nữa ta còn biết võ công, đứa nào ngu ngốc muốn bắt nạt ta, ta c.h.é.m bọn chúng trước. Không cần lo cho ta, đại tẩu, ta đi cái là tới. Buổi trưa nóng quá, đại tẩu, tẩu dắt hài tử về nhà đi, đừng ngồi dưới đất phơi nắng nữa. Dù sao chúng ta cũng thuê người làm, không cần để bản thân mệt c.h.ế.t đâu.

Lưu thị gật đầu: "Ừm, ta hiểu!"

Mục đích để hài tử lao động cực khổ đã đạt được, trong tay Liễu Phán Nhi cũng có bạc, lập tức quyết định đi Trấn Bạch Sa thuê người làm việc.

Liễu Phán Nhi vội vàng dùng xe bò của nhà đi lên thị trấn, trên đường đi gặp những dân làng khác cũng đang thu hoạch.

Bông lúa tríu xuống, một màu vàng óng ánh, khắp nơi tràn ngập niềm vui sướng vì được mùa.

Bây giờ Liễu Phán Nhi không mong gì hơn là có một con ngựa, nó tương đương với xe hơi ở kiếp trước, biết cách cưỡi ngựa cũng giống như có bằng lái xe, đi đường sẽ thuận tiện hơn.

Nếu như cưỡi ngựa đi tới Trấn Bạch Sa, không tới một canh giờ, thì đi xe bò phải mất gân ba canh giờ.

Kiếp trước nàng biết cưỡi ngựa, nhưng bây giờ nàng không có ngựa.

Ngô phu nhân đã biết chuyện xảy ra ở thôn Lý gia, hơn nữa những phu xe mà cứ cách ba ngày lại đi qua thôn Lý gia vận chuyển dưa hấu và dưa gang đều có thể nhìn thấy quan phủ ở thôn Lý gia đi tuần tra, nên càng xem trọng thôn Lý gia hơn.

Cuối cùng cũng đến Trấn Bạch Sa trước giờ cơm trưa, nhưng bởi vì bận quá, không có nhiều người lên trấn đi chợ.

Trong lòng Liễu Phán Nhi lo lắng, hôm nay phí công một chuyến rồi sao?

Cầu Tứ Loan ở trên Trấn Bạch Sa là chỗ tìm việc, nhưng đã tới buổi trưa, nên không còn ai cả.

Liễu Phán Nhi đi tới cửa hàng đồ sắt trước, mua mười con d.a.o nhỏ, năm cái lưỡi liềm, cũng mua không ít cuốc đất và xẻng. Ngoài ra còn đặt riêng cái cày sắt, không dùng chung một cái được. Sau nhà có nhiều đất như vậy, phải tìm thêm người làm. Ít công cụ, tiến độ công việc sẽ bị chậm trễ.

Đúng lúc này, Ngô phu nhân đang cầm quạt che nắng, đằng sau là mấy tiểu nha hoàn, lúc đi qua cầu Tứ Loan thì nhìn thấy Liễu Phán Nhi.

Đợi tới khi lúa nước trong nhà ra sản lượng cao, có lẽ nàng có thể nhân lúc đó nói với huyện lệnh Lưu một câu xem có thể mua một con ngựa tốt hay không.

Nghe thấy câu này, Liễu Phán Nhi mừng rỡ, được giúp một việc lớn rồi: "Ngô tỷ tỷ, thật sự cảm ơn tỷ, ta còn đang định sáng mai lại đi thêm chuyến nữa. Nhưng mà xa quá, đi đi lại lại một chuyến thì lại lãng phí thời gian."

Liễu Phán Nhi đang lo không biết nên đi đâu tìm người làm việc, nghe thấy tiếng của Ngô phu nhân liền quay đầu lại, cười nói: "Đúng vậy, Ngô phu nhân. Trong nhà có hơn chục mẫu ruộng lúa nước, mà có ít nhân lực, những người khác trong thôn cũng đang bận rộn với ruộng lúa nhà mình, ta không mướn người trong thôn được.”

Ngô phu nhân nghe thấy mấy lời này, khoác tay áo: "Liễu muội muội, muội đừng đứng đây trì hoãn thời gian nữa. Mấy người làm công nhật đã đến đây từ lúc trời chưa sáng rồi. Người nào tìm được việc đều đã đến nhà chủ làm rồi. Còn ai không tìm được việc thì về nhà rồi. Sáng ngày mai đúng lúc xe ngựa nhà ta phải đến thôn của muội để vận chuyển dưa hấu và dưa gang, để ta chọn cho muội mấy tên sức lớn, cân mẫn qua thôn của muội."

Lúc này Ngô phu nhân nhìn thấy Liễu Phán Nhi, muốn tạo quan hệ tốt với nàng, liền vội vàng đi qua đó, cười nói: "Liễu muội muội, muội đến cầu Tứ Loan thuê người làm công nhật sao?

Ngô phu nhân che miệng cười, khuôn mặt trắng tròn, trông càng hiền lành: "Đúng thật, đi đi vê về cả sáng cả tối để thuê người rất tốn thời gian. Nếu muội có thể bao ăn ở, thuê luôn công nhân dài hạn thì hợp lý hơn.”