"Thôn Lý gia ta là thôn đầu tiên trông khoai lang và khoai tây, đương nhiên sẽ được Hoàng Đế bệ hạ biết tới. Cho dù là khoai lang trên đồng của chúng ta, hay là của tất cả người trong thôn Lý gia ta đều vô cùng quan trọng, không thể để xảy ra chuyện được. Tỷ cứ yên tâm đi, chỉ một thời gian nữa thôi, triều đình cũng sẽ phái người tới đây. Thôn Lý gia chúng ta không chỉ nhận được bạc, hơn nữa còn được ban thưởng rất nhiều."
Chu Thuý Hoa trong lòng vốn có chút bất an, nghe thấy Liễu Phán Nhi nói lời này, cũng thở nhẹ phào nhẹ nhõm: "Nguyên Thanh gia à, ngươi nói cũng có lý. Thôn trưởng thúc của mọi người ở nhà cũng nói thế nhưng trong lòng ta vẫn cứ không yên tâm."
Liễu Phán Nhi cười cười: "Yên tâm đi, chúng ta đi bước nào tính bước đó. Cứ nghĩ xem chúng ta đã trải qua con đường chạy nạn nguy hiểm vạn phần, cuối cùng chẳng phải hoá nguy thành an rồi sao? Bây giờ cũng vậy, thím mau nói với thôn trưởng đại thúc, trấn an người trong thôn, để họ yên tâm, đừng để họ nói linh tinh nữa."
Chu Thúy Hoa khẽ gật đầu, vội vàng đồng ý rôi mau chóng rời đi tìm nam nhân nhà nàng ấy, nói về ý kiến của Liễu Phán Nhi, để rồi khuyên giải các thôn dân đang nóng giận.
Liễu Phán Nhi sắp xếp chuyện trong nhà đâu vào đấy, tranh thủ lúc rảnh rỗi thì dạy đứa nhỏ học chữ.
Vừa lao động vừa học tập, vừa học tập vừa trau dồi, nên có tiến bộ rất lớn.
Toàn bộ thôn Lý gia được Liễu Phán Nhi với thôn trưởng Lý dẫn dắt, dân dần an lòng mà làm việc đều đặn, ổn định.
Lại nói đến khâm sai Cố đại nhân, đi suốt ngày đêm, không dám dừng lại nghỉ chân trên đường.
Bây giờ lại tìm thấy cây trồng cho sản lượng lớn như phước lành đem về cho bệ hạ, sau này tất nhiên sẽ một bước lên mây, như diều gặp gió.
Mặc dù tất cả chỉ là bí mật làm việc, nhưng lại có rất nhiều người giám thị được an bài bên cạnh khâm sai.
Khi bọn chúng điều tra rõ vì sao khâm sai Cố đại nhân lại vào kinh thì đều thấy cực kỳ kinh hãi.
Việc khâm sai Cố đại nhân vội vàng hồi kinh lần này, làm rất nhiều người đứng ngồi không yên. Mỗi một động thái đều tác động đến hàng vạn điều.
Khâm sai Cố đại nhân này, vốn là người được lòng Hoàng Đế, được bệ hạ tin tưởng hết mực.
Cuối cùng sau bảy ngày bảy đêm bôn ba, cũng tiến vào kinh thành.
Trong ngự thư phòng có một nam tử trẻ tuổi anh tuấn, khoảng hai mươi lăm tuổi, chính là cái tâm tuổi trẻ trung cường tráng nhất.
Nhìn thấy lệnh bài, như nhìn thấy trẫm.
Thị vệ thủ thành không dám khinh thường, đi báo cáo ngay tức thì.
Khâm sai Cố đại nhân không kịp về nhà nghỉ ngơi mà đi thẳng tới cửa cung, lấy lệnh bài yết kiến ra.
Mấy lão già khốn kiếp này, nhận bổng lộc hắn ta phát, lại mắng ngược hắn ta, mà hắn ta phải không được không vui đón nhận.
Nếu như mắt có thể tóe ra lửa, thì những tấu chương phía trước đã sớm bị đốt thành tro bụi.
Nam tử hít sâu mấy lần, tay không nghe theo nỗi lòng mà trả lời mấy câu trên tấu chương, khen ngợi mấy lão đại nhân này có đức độ, cương trực công chính...
Lúc này đây hắn ta cầm bút son trên tay, cau mày, nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn tấu chương trước mặt.
Làm Hoàng Đế thật khói
Một suy nghĩ dần hiện lên trong đầu, nếu trước đây thu hoạch được sản lượng lớn như vậy, có cơm ăn, có lẽ hắn ta đã không bị phụ thân bán đi làm thái giám.
Bởi sinh kế trong nhà không được khấm khá, kế mẫu lại nói vài câu trước mặt phụ thân, thế là không lâu sau đó hắn ta bị bán vào cung, tịnh thân làm thái giám.
Lương công công thuở thơ ấu, lúc chưa vào cung, cũng xuất thân nhà nông.
Đúng lúc này, Lương công công ở ngoài cửa nhận được lời báo cáo của thị vệ, lập tức bước vào thông báo.
Nghe nói có mẫu ruộng thu được bốn, năm nghìn cân khoai lang, Lương công công khiếp sợ không thôi.
Nhưng mà đây là thứ hắn ta vất vả lắm mới cướp được, phải làm một Hoàng Đế cho thật tốt.
Lương công công tiến vào, giọng điệu có hơi kích động: "Bệ hạ, khâm sai Cố đại nhân mà ngài phái tới Giang Nam đi suốt ngày đêm về đến kinh thành rồi, có hai loại cây trồng cho sản lượng lớn, một mẫu cho đến năm nghìn cân, muốn trình báo với bệ hạ.”
Chu Bình Đế vốn còn đang ôm một bụng lửa giận, sau khi nghe thấy lời này thì hơi sững sờ, hiển nhiên là không tin tưởng cho lắm: "Cả Cố ái khanh cũng bắt đầu lừa gạt trãẫm rồi?"
Lương công công nghe vậy, thì trong lòng hơi lo lắng: "Bệ hạ, dù là thật hay giả đi nữa, Cố đại nhân đã đến ngoài cung cầu kiến, hơn nữa còn mang đến để cho bệ hạ tự mình kiểm chứng. Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, nếu không thì bệ hạ cứ để Cố đại nhân tiến cung rồi ngài tự mình kiểm duyệt xem? Nếu là giả, bệ hạ có lấy cớ này để khiến trách quan lại; còn nếu là sự thật, một mẫu thu được năm nghìn cân cây sản lượng lớn, có thể làm nguồn lương thực chính, thì đúng là cực kỳ quan trọng với Đại Chu đó ạ."
Lương Bảo vừa tiến cung đã được phân tới bên cạnh người lúc ấy vẫn là tứ hoàng tử, hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, bầu bạn với nhau.
Thậm chí Lương công công còn từng chặn mũi tên cho Chu Bình Đế nên được Chu Bình Đế cực kỳ tín nhiệm.
Lương công công chưa từng thâu tóm quyền lực, cũng không lắm lời trước mặt Chu Bình Đế.
Lần này bởi vì cây trồng sản lượng lớn, Lương công công mới tình nguyện nhiều lời nói mấy câu, cũng không phải là vì khâm sai Cố đại nhân.
"Lương Bảo, hôm nay ngươi nói nhiều thật, bình thường hỏi gì ngươi đáp nấy, câu trả lời của ngươi chỉ có ít hơn mà thôi." Chu Bình Đế thả bút son trong tay ra, nhìn về phía Lương công công.
Toàn thân khâm Sai Cố Thiệu trông mệt mỏi vì phải chịu sương chịu gió, mặt mày ủ rũ nhưng cặp mắt kia lại phát sáng hừng hực.
"Bởi vậy sau khi nô tài nghe thấy cây trông sản lượng lớn, đã tình nguyện tin là có, muốn khuyên bệ hạ thử xem xem. Nếu như là thật, vô số những đứa trẻ phải chịu đói giống nô tài, sẽ có thể ăn cơm no, lớn lên trở thành một hán tử cường tráng, mới có thể trở thành một binh sĩ bảo vệ quốc gia, mới có thể trở thành các bách tính an cư vui lòng, trông trọt cày cấy." Nếu như hắn ta không phải một vị Hoàng Đế nhân từ, thì sao trời cao có thể ban cho loại cây trông sản lượng cao như vậy được?
Lúc này, Chu Bình Đế cũng đang chờ đợi, nếu như là thật, hắn ta sẽ trực tiếp ban lệnh cho thành "phước lành", sau đó đưa tất những lão hủ nho nói ngôi vị của hắn lai lịch bất chính qua đó, để các lão tận mắt trông xem cây trồng sản lượng lớn là thế nào.
Chu Bình Đế nghe nói vậy thì hơi chấn kinh, cũng thấy khá đồng tình, nhẹ gật đầu,"Lương Bảo, ngươi nói đúng, truyền Cố Thiệu tiến cung gặp trẫm."
Lương công công thưa vâng rồi ra ngoài, kêu người mau chóng mời khâm sai Cố đại nhân vào yết kiến.
Lương công công dùng thái độ cung kính, đúng mực, chắp tay cúi người: "Thưa bệ hạ, nhà nô tài nghèo khó, không kiếm nổi chút sinh nhai, cả ngày ăn không no, nên nô tài mới bị phụ thân bán đi làm nô, tiến cung làm nội thị. Bây giờ có đôi khi nô tài nằm mơ, còn mơ thấy mình đói đến mức bụng dán vào lưng, trong dạ dày như có cả ngàn vạn con kiến gặm cắn cho đau nhức."
Lúc bấy giờ Chu Bình Đế đã bước ra khỏi ngự thư phòng, hắn ta nhìn về phía Cố Thiệu, thấy hơi sững sờ, một Cố thám hoa vốn tuấn lãng phong độ mà bây giờ lại râu ria xôm xoàm, đầy vẻ mệt nhọc.
Vẻ mặt khâm Sai Cố Thiệu nghiêm túc, chỉ vào mười cái sọt sau lưng: "Lương công công, ta có đào vài cây đem về đây, Lương công công với bệ hạ có thể kiểm nghiệm tại chỗ."
Lương công công để thị vệ kiểm tra cẩn thận, thấy bên trong sọt cũng không có thứ gì gây hại mới cho người mang đến trước cửa ngự thư phòng.
Lương công công thấy Cố Thiệu tiến đến, tự mình bước tới đón tiếp: "Cố đại nhân, một mẫu cho sản lượng đến năm nghìn cân là thật hay giả?"
Thế này chắc là không về nhà mà đã thẳng tiến vào cung.
Cố Thiệu thấy Chu Bình Đế thì tức khắc quỳ xuống hành đại lễ: "Vi thân Cố Thiệu bái kiến bệ hạ, thỉnh bệ hạ thứ cho vi thần đang lôi thôi lếch thếch, cũng bởi thân muốn mau dâng cho bệ hạ cây trông sản lượng lớn."
Không quan tâm Chu Bình Đế nghĩ như thế nào trong bụng, thấy thần tử dưới trướng khổ cực như vậy, hắn ta không thể không thương cảm, chìa tay làm động tác như đỡ hắn ta dậy: "Cố ái khanh bình thân, mau nói cho trẫm nghe nào."
Cố Thiệu đứng dậy, thái độ cung kính: "Thưa bệ hạ, lúc ấy vi thân nghe thấy cũng không tin. Cho đến lúc có người dẫn xuống ruộng, được tận mắt trông thấy thôn dân đào khoai lang với khoai tây, từ sáng sớm đến tối mịt mà không hề rời đi, thân cũng tự mình cho người ước lượng thử. Khoai lang đào ra được tận sáu nghìn cân, khoai tây cũng được hơn năm nghìn cân. Mùi vị cũng cực kỳ ngon, vi thân có thể ăn mấy củ khoai lang liền. Khoai tây cũng nấu được thành đồ ăn, nhất là món khoai tây xào chua cay, có món ăn này, vi thần có thể ăn tận ba bát cơm."
Nghe Cố Thiệu nói vậy, Chu Bình Đế càng thấy hứng thú, Cố Thiệu này bình thường luôn làm việc rất thận trọng, không vướng chuyện tư, từ trước tới giờ hắn ta chưa từng nói linh tinh.
Bây giờ chắc chắn như này, hiển nhiên là đã nghiệm chứng trước rồi.
Cảm tạ liệt tổ liệt tông, cảm tạ các vị thân chỉ đường dẫn lối, thấy hắn ta làm Hoàng Đế vừa cực khổ vừa hay ăn mắng, nên đã ban xuống cây trồng sản lượng cao, phước lành này, là trời đang phù hộ cho Đại Chu.
Chu Bình Đế bước nhanh lại trước mấy cái sọt: "Cố ái khanh, khoai lang với khoai tây mà ngươi nói đâu? Trên này toàn là lá cây, đâu kết quả được, hay là ở dưới?"
Chỉ chốc lát sau, một cái rễ khoai lang hoàn chỉnh xuất hiện.
"Người đâu, bổ hai cái sọt này cho ta, nhưng không được làm đồ bên trong bị tổn hại." Chu Bình Đế ra lệnh, bảo thị vệ mau chóng động thủ, đáy lòng như bị lửa đốt, khiến hắn ta hơi vội vàng.
Khoai lang bên trong sọt, vẫn còn được vùi trong đất trồng, thi thoảng còn được vẩy nước trên đường đi. Lúc đến kinh thành thì lá khoai lang với lá khoai tây có hơi héo đi nhưng vẫn còn tươi.
Tay nghề của thị vệ rất tốt, chỉ có bên ngoài sọt bị cắt ra còn bên trong vẫn giữ được nguyên vẹn. Thị vệ thấy bệ hạ chú trọng như vậy, thì không dám lơ là, rút đao trong tay ra, cẩn thận bổ cái sọt bên ngoài từng tí mội.
Cố Thiệu bước tới, rôi ngôi xổm xuống, không hề ghét bỏ bùn đất bẩn thỉu, thò hai tay vào đất, tự mình đào lấy vài củ khoai tây, khoai lang giống như cách mà hắn ta thấy người ta thu hoạch khoai lang trước đây.
Cố Thiệu gật đầu đáp lời: "Vâng, bệ hạ. Để nghiệm chứng lời nói của vi thân không phải điêu ngoa, chỉ cần bổ phần sọt bên ngoài ra là có thể thấy được bộ rễ hoàn chỉnh."
Cố Thiệu gật đầu, trâm giọng đáp: "Vi thần dám dùng đầu mình để đảm bảo, đây tuyệt đối là thật. Nếu như là giả, bệ hạ cứ cho người c.h.ặ.t đ.ầ.u vi thân. Chuyện liên quan tới xã tắc Đại Chu, vi thần không dám nói bừa."
Chu Bình Đế tiến tới kiểm tra kỹ càng, những củ khoai lang này đích thực là sinh trưởng từ rễ ra, không phải giả vờ buộc lên.
Lúc bấy giờ, biểu cảm của Chu Bình Đế cũng hơi kích động, trái tim đập thình thịch, hắn ta đưa tay nhận lấy dây khoai lang non, đôi mắt chăm chú nhìn rễ khoai: "Đây... đây là thật sao?”
Cố Thiệu cẩn thận từng li từng tí cầm lên, mười mấy củ tròn tròn màu tím hồng to nhỏ khác nhau xuất hiện trước mắt Chu Bình Đế.
Lương công công bấy giờ cũng rất kích động, đưa phất trần cho tiểu thám giám đứng đăng sau rồi quỳ xuống dùng tay bới khoai tây chôn dưới bùn đất.
Không lâu sau, cái rễ khoai cây hoàn chỉnh xuất hiện trước mắt Lương công công.