Vu Lan Hoa thấp giọng hỏi: "Nãi nãi của Tỏa Tử lại giở chứng như con sư tử gâm đúng không?”
Chu Thuý Hoa đáp lại: "Đúng, Tam thẩm vừa mở miệng là đòi 16 lượng bạc làm sính lễ, nhưng Nhị tẩu lại hỏi nàng cho bao nhiêu của hồi môn. Cuối cùng nãi nãi Toả Tử đáp ứng 10 lượng bạc làm sính lễ, cũng không có của hồi môn. Nhị tẩu cũng đồng ý rồi, hôn sự này hôm nay đã được quyết định, ba ngày nữa thành hôn. Lan Hoa, nếu nàng đã đồng ý rồi thì qua đó đi, để quyết định hôn sự dưới sự chứng kiến của các bậc trưởng bối."
Vu Lan Hoa cũng không nghĩ là sẽ nhanh như vậy, nhưng mà vừa nghĩ tới người bà bà khiến người ta chán ghét kia, nàng ta sớm đã không muốn ở lại đó nữa rồi: "Được, thím, ta theo thím về."
Đã biết thấu hiểu rồi, Vu Lan Hoa cũng chẳng nghĩ nhiều, hơn nữa chuyện này cũng do nàng cân nhắc kỹ càng mới tìm đến Chu Thuý Hoa nhờ giúp đỡ, không già mồm nói đạo lý vào lúc này.
Chu Thuý Hoa vừa đi vừa nói: "Nhị tẩu của ta là người rất coi trọng người khác, vừa nấy còn lén đưa ta hai lượng bạc, bảo ta ngày mai đi lên huyện thành mua vải đỏ may quần áo giày dép cho ngươi, phải cưới ngươi vào cửa cho đàng hoàng, sẽ không khiến ngươi chịu thiệt. Tướng mạo và tài năng của Ngũ Lang chỉ có như thế, ngươi cũng đừng ghét bỏ hắn, cứ sống thật tốt, phúc phần của ngươi vẫn còn ở ngày sau đấy!"
Vu Lan Hoa gật đầu: "Ta biết rồi, thím."
Lúc trước khi còn chạy nạn, nàng ta đi hái rau dại, suýt chút nữa đã bị nam nhân thôn khác làm nhục, chính Lý Ngũ Lang đã cầm gậy tới đuổi bọn chúng đi.
Cũng chính lúc đó, Vu Lan Hoa cảm thấy Lý Ngũ Lang tuy dáng vẻ không cao ráo, nhưng rất khoẻ, hơn nữa nhân phẩm cũng tốt. Thành hôn với nam nhân như thế, chỉ cần nàng ta đối tốt với hắn, Lý Ngũ Lang sẽ đối tốt với nàng ta cả đời.
Vu Thị đi một chuyến, nửa tiếng sau đã quay về, trên mặt có chút ngượng ngùng, đối mặt với sự trêu chọc của mọi người, cũng chỉ cười cho qua, lại tiếp tục làm việc.
Lưu thị thấy vậy, mím môi cười: "Đệ muội sao thế?"
Liễu Phán Nhi lắc đầu cười trừ: "Nói cũng phải, làm chuyện gì cũng phải tính toán thực tế"
Lưu thị cười: "Nhị bá mẫu nôn nóng được bế tôn tử, tôn nữ tới điên rồi, bây giờ lại biết rõ căn nguyên, còn chờ gì nữa, nhanh chóng cưới người ta vê nhà. Vừa hay nhà bà ta được 15 lượng bạc tiền thưởng, bỏ ra 10 lượng làm sính lễ, vẫn còn dư lại 5 lượng bạc, cũng đủ tổ chức yến tiệc."
Liễu Phán Nhi hoàn hồn lại: "Hôn... Hôn sự như vậy là được rồi sao?"
Có điều, tốc độ này cũng quá nhanh, làm cho Liễu Phán Nhi phải giật mình.
Nhìn Vu Lan Hoa cùng Chu Thuý Hoa rời đi, Liễu Phán Nhi lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Những loại giống cải tiến này, không chỉ hương vị thơm ngon, mà thời gian sinh trưởng cũng rất ngắn.
Để tiện sau này quản lý, còn có thể tiết kiệm giống.
Đến lúc đó, người trong thôn sẽ tìm nàng mua giống cải bắp và củ cải. Bằng cách đó, các giống bắp cải, củ cải, cà rốt tiên tiến sẽ dần trở nên phổ biến.
Liễu Phán Nhi hiện có một mảnh đất đã được san phẳng, cũng bón phân rồi, một mẫu ươm mầm cải bắp, một mẫu ươm mầm củ cải. Đợi đến lúc nảy mầm được khoảng mười cm, thì chuyển ra trông vào vườn rau.
Sau khi ươm giống, bón phân cũng rất quan trọng.
Ruộng được xử lý sớm, một năm có thể thu ba vụ, lợi nhuận cũng xem như không tôi.
Chu Thuý Hoa rất tin tưởng vào kỹ thuật trồng trọt của Liễu Phán Nhi, nàng chắc chắn sau này sẽ lấy giống bắp cải, củ cải từ chỗ Liễu Phán Nhi.
Bây giờ mới là tháng 8, vụ thu hoạch sẽ vào tháng 10, đến lúc đó vừa hay đất có thể trông cải dầu. Năm tới sau khi thu hoạch cải dầu, lại vừa hay đến vụ trồng khoai lang.
Liễu Phán Nhi nghiêm túc trồng trọt dựa theo sách hướng dẫn, tuy có hơi phiền phức, nhưng thu hoạch cũng nhiều. Tất cả mọi nỗ lực đều sẽ được đền đáp xứng đáng.
Lý Đại Sơn phục nhất là Liễu Phán Nhi, bây giờ thấy Liễu Phán Nhi bón nhiều phân bón như vậy, ghi tạc trong lòng, không dám chỉ huy bừa bãi đối với Liễu Phán Nhi. Bởi vì biện pháp của Liễu Phán Nhi thường hiệu quả hơn nhiều so với lão nông chỉ biết làm ruộng như hắn.
Lý Đại Sơn nói: "Nguyên Thanh gia à, lúc thu hoạch bắp cải ấy à, là đến mùa đông rồi, đất phải để trống để còn dưỡng đất canh tác."
Liễu Phán Nhi cười: "Đại Sơn thúc, phía nam khí hậu nóng, bắp cải củ cải sinh trưởng nhanh, tháng mười là có thể thu hoạch rồi. Đến lúc đó, ta sẽ trông cải dầu, đất mùa đông cũng không nhàn rỗi."
"Nhưng cứ trồng liên tục như thế, không để cho đất nghỉ, lâu ngày đất đó cũng không mọc được cây hoa màu tốt nữa đâu." Lý Đại Sơn thăm dò hỏi, nếu Liễu Phán Nhi có thể có cách tốt, 1 năm ba vụ, thật tốt biết bao!
"Trước kia thì không được, nhưng nay ủ được phân bón, bón phân nhiều lên, đất vẫn sẽ màu mỡ”" Liễu Phán Nhi cười cười, chỉ vào phân bón lên men trên mặt đất, nơi khoai lang được ươm mầm gieo xuống đất, nơi đó có phù sa từ sông, lại thêm phân và nước tiểu bò nhà thải ra hằng ngày, trộn vào ủ chung với nhau sẽ được một loại phân bón tốt.
Liễu Phán Nhi sau này còn nuôi lợn, không chỉ để tiện ăn thịt, mà còn để tiện lấy phân.
Lý Đại Sơn bán tín bán nghi, ghi nhớ trong lòng, để sau về thử xem có được hay không.
Qua hai ngày, toàn bộ giống được trồng xuống đất, bên trên còn được rải một lớp đất cát mỏng. Vì bên dưới đất đã đủ độ ẩm, nên cũng không cần phải tưới nước.
Lưu thị cũng nổi tiếng là người nhi tức phụ khéo tay, cũng đi giúp nhà họ rửa rau nấu ăn. Người trong thôn cùng làm việc là như vậy, mọi người đều tới giúp.
Liễu Phán Nhi đương nhiên đồng ý cho nàng ta nghỉ, hy vọng Vu Lan Hoa tái giá có thể có được hạnh phúc.
Thực ra Liễu Phán Nhi lại không biết, sự kiên cường và trí tuệ của nàng, đã vô tình tác động đến rất nhiều người. Vu Thị là một trong số đó, còn cả Chu Thuý Hoa, Lưu thị,...
Nàng bây giờ chỉ là một nông phụ, vẫn chưa đủ năng lực để có thể thay đổi địa vị của nữ giới, nhưng sau này khi nàng có đủ năng lực rồi, nhất định sẽ nghĩ cách. Nữ nhân ở cái thời đại này, thực sự là quá khổ.
Chớp mắt đã tới ngày đại hôn của Vu Thị cùng Lý Ngũ Lang, phụ nhân trong thôn đều tới giúp.
Vu Thị xin Liễu Phán Nhi nghỉ phép, lên trấn mua vải đỏ, làm cho mình một bộ đồ màu đỏ, chuẩn bị để mặc lúc xuất giá.
Sáng sớm nay Lý trưởng thôn dẫn người đi mua nguyên liệu tổ chức tiệc rượu cho Lý Ngũ Lang, đem về cho Liễu Phán Nhi ba cân thịt dê.
Lý Đại Bảo đại diện cho nhà bọn họ tới ăn tiệc, đi cùng dòng người trong thôn, thấy nhà Lý trưởng thôn bỏ ra 500 văn tiền làm lễ, Lý Đại Bảo cũng đưa ra 500 văn tiền.
Lý Đại Bảo đi ăn tiệc, Liễu Phán Nhi cũng không muốn bạc đãi mấy đứa trẻ trong nhà.
Trong thôn có hơn trăm người, tổng cộng 19 nhà. Mỗi nhà hai người tới, nhà Lý Ngũ Lang làm bốn bàn tiệc rượu,
Không có lò nướng thịt, Liễu Phán Nhi có cách, đem mấy viên gạch nung về, xếp thành lò nướng, ở giữa xếp những viên than đỏ rực được chuyển từ trong bếp ra.
Thì là đã được nghiền thành bột, toả ra mùi thơm mê người.
Ớt đỏ được làm thành dầu ớt, cho thêm muối và tương dấm, hương vị cũng không tôi.
Liễu Phán Nhi cuối cùng cũng có cơ hội ở nhà làm thịt nướng rồi! Mấy lần trước, tuy cũng mua thịt dê, nhưng do bận rộn, cũng chưa có thời gian làm.
Lý Phương, Lý Lệ và Lý Dung đang xiên thịt vào que tre, que tre là do Liễu Phán Nhi tự chế, vừa dài vừa thô, đặt vừa vặn trên bếp nướng thô sơ.
Lửa than hồng rực, nướng những xiên thịt dê, tạo ra những âm thanh xèo xèo tách tách, hương thơm quyến rũ mê người, lan tỏa ra khắp nơi.