"Liễu nương tử, ngươi yên tâm, lò gạch ngói của nhà họ Tống chúng ta cũng có tiếng ở trấn Bạch Sa, cửa hàng trăm năm tuổi thì không dám nói, nhưng từ lúc Tống gia chúng ta xây dựng lò gạch đến nay đã sáu mươi tám năm. Chúng ta có thể kế thừa nhiều năm như vậy, chính là dựa vào chất lượng gạch ngói, danh tiếng nhờ bà con đem lại.
Liễu Phán Nhi gật đầu, vừa rồi nàng nhìn gạch xanh trên quây, đúng là không tệ: "Vậy được, mấy mẫu khối gạch xanh này, chúng ta lấy đi, đến lúc đó chất lượng giống như viên gạch này là được.
"Được, ta sẽ gói kỹ cho ngươi." Tống đông gia cười cười, lấy giấy dầu tới, bên trong gói mấy viên gạch xanh, làm vật đối chiếu lúc giao hàng, đây cũng là cách làm việc của bọn họ.
Liễu Phán Nhi đưa ra trước hai mươi lượng bạc, Tống đông gia viết biên lai, hơn nữa ước định sau khi nhận được hàng, sẽ trả nốt số tiền còn lại.
Thôn trưởng Lý cùng Lý Nhị Lăng thấy Liễu Phán Nhi nhanh chóng như vậy, cũng đặt gạch, thuận tiện để Liễu Phán Nhi hỗ trợ xem khế thư, phòng ngừa bị lừa.
Từ cửa hàng gạch ngói Tống gia đi ra vừa vặn là giữa trưa, Lý Nhị Lăng cười nói: "Phía trước có quán mì, ta mời các người ăn cơm. Cảm tạ trưởng thôn đưa ta đến trấn, cũng cảm tạ khoai lang nhà cháu dâu, để cho nhà ta sắp thu nhập nhiều tiền như vậy."
Liễu Phán Nhi xua tay, khách sáo nói: "Không cần, chúng ta tự trả tiền."
Lý Nhị Lăng cười cười, đã tiến vào quán mì, hắn gọi một chén mì thịt băm, đợi đến khi Thôn trưởng Lý cùng Liễu Phán Nhị, Lý Đại Bảo gọi xong, hắn trực tiếp đi trả tiền.
Chu Thúy Hoa cười cười: "Lăng Tử, ngươi nên quản vợ ngươi từ sớm. Bà ta chính là một quả pháo, hơn nữa thường xuyên bị người ta lợi dụng mà đắc tội với người khác, chuyện như vậy cũng đã xảy ra không ít. Ngươi là một người thông minh như vậy, cũng đừng hồ đồ như vợ ngươi. Cũng may ngươi có quyết định, đất ở mua ở trong sơn cốc, địa phương cũng lớn, đủ cho bốn đứa con trai các người cưới vợ sinh con. Lại làm hàng xóm với tam thẩm tử của ngươi, nhà các người về sau nhất định xảy ra vấn đề."
Lý Nhị Lăng khách sáo cười nói: "Cháu dâu, vợ ta chính là cái chày gỗ, người khác nói cái gì là bà ta tin cái đó, lại còn dài mồm, trước kia nói với ngươi những lời không dễ nghe, ta đã giáo huấn bà ta. Mong rằng cháu dâu đại nhân không nhớ tiểu nhân, đừng chấp nhặt với bà ta. Nếu bà ta ở bên ngoài đắc tội ngươi, ngươi nói với ta, ta về nhà sẽ đánh bà ta.
Liễu Phán Nhi cười nói: "Con người con cứ luận sự mà làm, chỉ cần thím không chửi bới con và đứa nhỏ, con cũng sẽ không tính toán chỉ li, không nỡ dồn thím vào đường cùng.
Trong mấy lần kết giao, Liễu Phán Nhi phát hiện Lý Nhị Lăng này làm việc rất có đạo lý, hơn nữa còn cần cù chịu khổ, còn rất thông minh, bảo sao cuộc sống trong thôn vẫn không tệ.
Liễu Phán Nhi có chút kinh ngạc, ai nói Lý Nhị Lăng này làm việc một cách ngây ngốc chứ?
Nghe nói như thế, Lý Nhị Lăng cảm tạ: "Ta nhất định sẽ quản tốt vợ ta."
Cho dù Liễu Phán Nhi muốn cho Lý Nhị Lăng tiền, Lý Nhị Lăng cũng không cần.
Lý Nhị Lăng rất đồng ý, mặt lộ thành khẩn: "Tẩu tử nói đúng, ta sở dĩ gấp gáp bán đất hoang như vậy, chính là hy vọng trong tay có nhiều tiền, sau đó mua một cái điên trang tốt, rời xa nhà tam quả phụ. Đứa con thứ ba nhà ta, cũng là một kẻ không nên người, làm ra chuyện hồ đồ. Nhưng ta vừa nghĩ, nó cũng không còn nhỏ tuổi, ta cũng nên nói với vợ. Không thể để cho bà nương nhà ta dạy dỗ con cái, ta phải tự mình dạy dỗ chúng nó."
Thôn trưởng Lý gật gật đầu: "Đúng vậy, con cái không nên thân, ở bên ngoài thì làm bậy, ở nhà thì quấy rối, đến lúc ngươi già rôi cũng đừng mong có một cuộc sống yên ổn”
Nghe bọn họ nói, Lý Nhị Lăng càng thêm để ý, nhiều lân cam đoan nhất định sẽ dạy dỗ tốt nhi tử, không thể để xảy ra tai họa.
Đến thị trấn một chuyến, Liễu Phán Nhi đi tới cửa hàng lương thực Ngô gia, chuẩn bị mua một trăm cân gạo một trăm cân mì. Cô phải thuê người làm việc, bao ăn cả bữa sáng và bữa trưa.
Ngô phu nhân của cửa hàng lương thực mua dưa hấu và dưa gang từ nhà Liễu Phán Nhi, đã kiếm được tiền, bây giờ nhìn thấy Liễu Phán Nhi cũng rất khách sáo. Khi phu xe trong nhà Ngô phu nhân vận chuyển dưa hấu và bánh dưa gang từ chỗ Liễu Phán Nhị, hắn đã nhìn thấy người huyện nha tới mua khoai lang sản lượng cao.
Nàng liền hiểu ra vì sao lúc trước Liễu nương tử trước mặt nàng không có sợ hãi, thì ra phía sau có huyện thái gia cùng khâm sai Cố đại nhân làm chỗ dựa vững chắc!
Mặt khác trong đất nhà Liễu nương tử có hai thứ hiếm lạ, không có bán cho nàng, mà là trực tiếp bán đến Mỹ Vị lâu của nhà họ Cố, giá trị ba mươi văn tiền một cân.
Nên giờ Ngô phu nhân thấy Liễu Phán Nhi, càng thêm nhiệt tình và khách sáo,"Liễu muội muội, chúc mừng phát tài!"
Liễu Phán Nhi thản nhiên cười: "Ngô phu nhân, người cũng phát tài. Hôm nay con muốn một trăm cân gạo, một trăm cân mì, làm phiền tiểu nhị ca giúp con."
Ngô phu nhân cười nói: "Không cần lấy túi, dùng cái mới của nhà ta, trực tiếp đưa cho Liễu muội muội, cám ơn Liễu muội muội đã đến thăm việc làm ăn của nhà ta."
Liễu Phán Nhi cảm tạ: "Đa tạ Ngô phu nhân, chờ sau này trong nhà xây nhà, còn tới nhà người mua lương thực.
Nếu như có thể làm ra, cũng không cần bán lúa với giá rẻ mà có thể trực tiếp xay ra rồi bán gạo.
Lúa năm văn tiên một cân, gạo mười văn tiền một cân, chênh lệch gấp đôi. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, hiện tại kỹ thuật giã gạo vô cùng lạc hậu, hao phí nhân lực vật lực.
Liễu Phán Nhi cười nói: "Ngô phu nhân cho giá phải chăng, chúng ta đương nhiên bằng lòng bán cho Ngô gia."
Bởi vậy, cửa hàng lương thực Ngô gia làm ăn không tệ, lợi nhuận hàng năm cũng không ít.
Cửa hàng lương thực Ngô gia có một xưởng xay chuyên dụng, thu hoạch lúa và lúa mì, chế biến thành gạo và bột mì, sau đó bán lương thực cho người cần, cám có thể bán cho người nuôi lợn. Giao tình thì giao tình, làm ăn thì làm ăn, bây giờ Liễu Phán Nhi cũng không có quyết định ngay. Trong không gian có rất nhiều sách, trong đó có kỹ thuật xay lúa thủy lực.
Ngô phu nhân mặt mày hớn hở, cửa hàng nhà nàng chính là cửa hàng lương thực, tuy quy mô không quá lớn nhưng kiên trì đã lâu, mới có thể nhiều tài nguyên như vậy: "Đa tạ Liễu muội muội giới thiệu mối làm ăn cho ta, ta nghe nói thôn các người cũng trồng lúa nước. Đến lúc đó có thể đem lúa gạo bán trực tiếp cho ta, giá cả cũng tuyệt đối công bằng."
Có điều làm buôn bán, Ngô phu nhân cũng thích người có nguyên tắc và đáng tin cậy, nói không chừng về sau có thể thông qua Liễu Phán Nhi liên lạc với có quan hệ với người của quan phủ.
Thảo nào có thể dẫn dắt một thôn trang nhỏ chạy nạn, an cư lạc nghiệp ở huyện Thôi Dương, còn có thể liên lạc với huyện lệnh Lưu đại nhân và khâm sai Cố đại nhân.
Không có bản lĩnh, thì không thể làm được như vậy.
Mặc dù, Ngô phu nhân đã sớm lĩnh hội được sự thông minh của Liễu Phán Nhị, lúc này nghe được lời Liễu Phán Nhi nói, trong lòng lại càng thêm bội phục.
Cửa hàng lương thực của Ngô gia, quả thật rất tốt.
Ngô phu nhân cười cười gật đầu: "Giá cả bảo đảm có lời, cửa hàng lương thực Ngô gia của chúng ta ở trong thị trấn mở nhiều năm như vậy, tiếng lành đồn xa, không lừa già dối trẻ."
"Vậy thì tốt rồi." Liễu Phán Nhi cười cười, cho tới bây giờ, cho dù là mua đồ từ chỗ Ngô phu nhân, hay là bán đồ cho Ngô phu nhân, đều rất vui vẻ.
Làm buôn bán, đặt ra quy định ngay từ khi bắt đầu, về sau sẽ bớt rắc rối.
Liễu Phán Nhi bán dưa gang và dưa chuột cho Ngô phu nhân, phu nhân trả tiền cũng rất sảng khoái.
Tóm lại, hợp tác rất vui vẻ.