Có người đã không nhịn được mà lén đào khoai lang nhà mình ra xem phía dưới lớn lên như thế nào. Thấy phía dưới mỗi một gốc đều có khoai lang lớn nhỏ mới an tâm.
Muốn nói trong thôn này hối hận nhất chính là Tam quả phụ.
Lúc trước đi khai khẩn đất bà ta lười biếng, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, nên chỉ khai khẩn được nửa mẫu đất hoang. Cũng may ở bên cạnh lán tre con dâu bà ta lại khai được bảy tám phần đất, dùng để trồng khoai lang, chủ yếu là muốn ăn lá khoai lang, không cân đào rau dại, không ngờ còn có vui mừng ngoài ý muốn.
Liễu Phán Nhi nhìn rất nhiều người vây quanh cửa nhà mình, bàn luận sôi nổi không nỡ rời đi.
Liễu Phán Nhi đứng ở trên ghế, lớn tiếng nói: "Các vị thúc bá huynh đệ tẩu tử đệ muội, hôm nay làm việc ở nhà ta tổng cộng có hai mươi tám người, Cố đại nhân ban thưởng mỗi người năm lượng bạc. Ngày mai ta sẽ đi lên trấn Bạch Sa, lập tức đem bạc đi đổi, sau đó chia cho mọi người."
Mọi người vô cùng kinh ngạc và vui mừng, nhất là hai nhà có năm người đến hỗ trợ làm việc, như vậy là có thể được 25 lượng bạc ban thưởng, đây thật sự là vui mừng ngoài ý muốn.
"Cảm tạ Cố đại nhân ban thưởng!"
"Cảm tạ Cố đại nhân ban thưởng!"
Điều này tương đương với việc tiên từ trên trời rơi xuống! Bọn họ nhặt tiên trên mặt đất!
Tuy rằng lúc ấy thôn trưởng Lý và con trai lớn không có ở đây, nhưng Chu Thúy Hoa dẫn theo hai con dâu và hai nhi tử, còn có cả Mao Đản mười ba tuổi lại đây hỗ trợ, vậy là sáu người sẽ có 30 lượng bạc tiên thưởng. Đương nhiên, Mao Đản còn nhỏ, không cho tiên thưởng cũng được.
Nhất là nhà thôn trưởng Lý có quan hệ tốt nhất với Vợ Nguyên Thanh càng đạt được nhiều chỗ tốt hơn.
Những người khôn khéo trong thôn xem như hiểu được, Vợ Nguyên Thanh này chính là đông tử đồng nữ phát tài chuyển thế. Nhà ai có quan hệ tốt với gia đình nàng thì sẽ kiếm được tiền, sẽ phát tài.
Những người không đến làm việc tất nhiên sẽ không có tiên thưởng, hâm mộ không ngừng. Trước kia Lý Nhị Lăng Tử và nhà Liễu Phán Nhi có quan hệ không tốt, còn đánh nhau, nhưng gần đây từ sau khi bán đất cho Liễu Phán Nhi thì quan hệ đã được cải thiện, lân này còn chủ động tới làm việc, không cần tiên công nhưng lại nhận được 25 lượng bạc thưởng tiên.
Mọi người đều vui vẻ, vô cùng hưng phấn và kích động.
Tay Liễu Phán Nhi bị Chu Thúy Hoa kích động nắm hơi đau, nàng có thể cảm nhận được tâm trạng kích động của thím Thúy Hoa: "Thím, có một câu cửa miệng nói rất hay, một bông hoa nở không phải là mùa xuân, trăm hoa đua nở thì cả khu vườn mới tràn đầy sắc xuân. Nhà tôi phát tài nhưng đều là nữ nhân và trẻ em cũng không giữ được. Hơn nữa, thật ra ngay từ đầu ta cũng không biết, ta chỉ là làm bừa, không ngờ lại thành công. Lúc trước mọi người tin tưởng ta, cùng ta thử nghiệm nên mới có thu hoạch tốt như ngày hôm nay."
Đi theo cả nhà Liễu Phán Nhi có thể lăn lộn tốt, lăn lộn được tiền như vậy là đủ rồi.
Người ở cửa từng người một tự tản đi, Chu Thúy Hoa kéo tay Liễu Phán Nhi không buông, giọng thể hiện rõ sự cảm kích: "Vợ Nguyên Thanh, ngươi là tiên nữ hạ phàm sao? Làm cái gì cũng kiếm được tiền, cho dù đó là trông dưa hấu, hoặc khoai lang đỏ, khoai tây, cà chua, ớt, trước đây chúng ta chưa bao giờ nhìn thấy. Ngươi dám trồng, hơn nữa còn dẫn theo chúng ta cùng nhau trông. Gia đình chúng ta có thể có ngày hôm nay là nhờ ngươi đấy!"
Thôn dân có lẽ không hiểu được đạo lý lớn dài dòng kia nhưng bản năng xu lợi tránh hại, làm cho bọn họ biết đi theo ai lăn lộn thì có thể lăn lộn tốt.
Chu Thúy Hoa nghe nói như vậy, vành mắt đều đỏ lên: "Vợ Nguyên Thanh, sau khi được quan phủ thu mua những củ khoai lang đỏ này, có gân 200 lượng bạc, nên tảng nhà chúng ta thật vững vàng, toàn bộ gia sản trong thôn đều vững chắc."
Nghĩ lại lúc chạy nạn nguy hiểm, nghĩ lại khai khẩn vất vả, hai nhà cũng không khỏi đỏ mắt.
Để có ngày hôm nay bọn họ cũng không phải là dễ dàng.
Liễu Phán Nhi thấy thế, an ủi mọi người: "Cuộc sống của chúng ta mỗi ngày đều sẽ tốt hơn, nên vui vẻ mới đúng. Đừng khóc, sau khi về nhà hãy suy nghĩ, sau khi có được tiền thì chi tiêu như thế nào. Xây nhà, mua quân áo và đồ ăn ngon... Suy nghĩ đến những ngày tháng như vậy tất cả đều cảm thấy tốt đẹp!"
Chu Thúy Hoa liên tục gật đầu: "Vợ Nguyên Thanh, ngươi nói đúng! Cuộc sống này càng ngày sẽ càng tốt hơn, nhất định phải sống tốt. Bây giờ một năm cũng đã trôi qua hơn một nửa rồi, chờ đợi sau khi khi thu hoạch lúa xong thì sẽ đến mùa thu. Mùa thu trôi qua nhanh chóng và mùa đông sẽ đến ngay lập tức. Nhà cửa áo bông lương thực, đều phải sắp xếp. Mua một ngôi nhà cũng phải mua gạch và ngói, có rất nhiều việc phải làm!"
Lời nói của Chu Thúy Hoa làm cho mọi người càng thêm khí thế, nín khóc mà mỉm cười.
Sau khi gia đình thôn trưởng Lý trở về, trên mặt đều lộ ra vẻ vui sướng.
Lý thái nãi nãi nhìn vê phía mọi người, khẽ cười cười nói: "Thúy Hoa, đợi đến khi trong tay chúng ta có bạc thì nhanh chóng trả tiền công thức thịt kho nợ cho Vợ Nguyên Thanh đi. Chúng ta không thể vì Vợ Nguyên Thanh có tiền mà cố tình không trả được."
Chu Thúy Hoa gật đầu: "Mẫu thân, người yên tâm! Ta vẫn nhớ kỹ, cho dù là trong tay có tiền, ta cũng sẽ không cố ý không trả. Chúng ta phải sống có chí khí, lòng dạ phải ngay thẳng."
Chu Thúy Hoa vui vẻ nhất nhìn thấy chính là như vậy, cho nên kiên nhẫn hướng dẫn con dâu.
Lý thái nãi nãi nhắc nhở: "Lúc thương lượng chuyện gì thì cũng chú ý chừng mực một chút, nhớ mang nương tử của con theo. Con đã thành lão già xấu, không sợ người khác nói, nhưng Vợ Nguyên Thanh trẻ tuổi xinh đẹp, hơn nữa Nguyên Thanh còn không ở nhà. Chúng ta làm trưởng bối thì phải suy nghĩ nhiều một chút, che chở nhiều hơn một chút."
Chu Thúy Hoa nghe nói như vậy, kéo tay con dâu lớn lại: Đừng nói con hoàn toàn phục, ngay cả ta và công công con, còn có nãi nãi con cũng đều phục. Vợ Nguyên Thanh có bản lĩnh, chúng ta đều bội phục, phải đi theo học hỏi. Hơn nữa, so ra con cũng không kém Vợ Nguyên Thanh nhiều lắm đâu, con cũng không cần quá mức để ý. Con cũng có ưu điểm của mình, ví dụ như con rất cẩn thận cũng rất hiếu thuận, may vá rất giỏi, việc trong nhà đều là một tay lo liệu, cũng là con dâu tốt của nhà chúng ta."
Trong khi mọi người cảm động Liễu Phán Nhi lợi hại thì nương tử Lý Nguyên Gia ngượng ngùng nói: "Trước kia nhìn thấy công công bà bà coi trọng con dâu như vậy, ta còn cảm thấy không phục! Bây giờ suy nghĩ lại, thực sự là ta quá nông cạn! Nữ nhân nông thôn bình thường như ta, làm sao có thể so sánh với đệ muội Phán Nhi chứ? Không đủ xách giày cho muội ấy! Xem như ta phục rồi, hoàn toàn phục sát đất!"
Thôn trưởng Lý rất đồng ý: "Mẫu thân, con biết. Quan hệ giữa Thúy Hoa và Vợ Nguyên Thanh rất tốt, có chuyện gì, thậm chí không cần ta ra mặt, Thúy Hoa có thể thương lượng tốt với Vợ Nguyên Thanh."
Mặc dù trước đây con dâu có lòng dạ hẹp hòi, thậm chí ngâm tức giận bất bình, nhưng bây giờ nàng ta đã nhận ra sự nông cạn của mình và sẵn sàng học hỏi, đây là một sự thay đổi rất tốt.
Thôn trưởng Lý cười nói: "Tính cách của Vợ Nguyên Thanh luôn rất chính trực, hơn nữa còn thông minh, có kiến thức. Sau này trong thôn có chuyện gì, ta đều phải thương lượng với nàng một chút."
Xem ra trước kia thật sự là nàng ta nông cạn, sau này phải sửa lại.
Trước kia không phục, công công bà bà và nãi nãi đều sẽ khiển trách nàng ta.
Bây giờ nàng ta đã phục, nhận ra điểm yếu của mình, thành tâm nhận sai lại được trưởng bối tán thành và khen ngợi.
Con dâu Lý Nguyên Gia cảm động khi nghe bà bà nói.