Nhi tức Tam quả phụ bị bà ta quản lý giống gà con, sao có thể giấu tiền chứ? Chẳng qua là Tam quả phụ lấy cớ mà thôi.
Tam quả phụ được hai mẫu đất nền nhà, bà ta muốn đi vào sơn cốc, nhưng bởi vì bà ta thương lượng đất nền nhà tương đối trễ, cho nên trong sơn cốc đã không có nơi trống không, bà ta chỉ có thể vẽ đất nền nhà tại chỗ.
Người chung quanh vừa thấy Tam quả phụ tiếp tục ở lại nơi này đã chạy khá xa, không muốn cách nhà bà ta gần quá.
Giữa trưa là ở nhà Thôn trưởng Lý ăn cơm, Lưu thị và Chu Thúy Hoa ở nhà nấu cơm, có thịt kho và con thỏ Lưu thị bắt được, làm thịt thỏ kho tàu, ớt xanh xào lươn, lá khoai lang đỏ xào tươi, cà chua xào trứng gà.
Từ hôm nay trở đi, phía dưới huyện Thôi Dương có một chỗ của thôn Lý gia.
Tuy rất mệt, nhưng người thôn Lý gia đều vô cùng hưng phấn.
Nhà Liễu Phán Nhi cũng như thế, kế tiếp chờ quan phủ chế tác các loại công văn đưa và.
Người một nhà vây quanh ở bên cạnh bàn lớn, uống cháo gạo, cộng với dưa chuột chua, ăn đến thơm ngon.
Ở dưới ánh nhìn chăm chú của nhiều người như vậy, Liễu Phán Nhi không bao giờ từ chối: "Được, nếu đủ tiền, ta viết thư cho phụ thân con, tìm người đưa tin."
Liễu Phán Nhi gật đầu, cười trả lời: "Đúng vậy, buổi sáng ngày mai chúng ta đi hái dưa, hái cà chua và ớt cay, chờ sau khi bán dưa, ta dẫn theo Đại Bảo, thuê xe bò đi huyện thành. Một là, quyết định buôn bán Mỹ Vị lâu, tranh thủ lại kiếm thêm ít tiền. Về mặt khác, ta cũng muốn đi cửa hàng hạt giống huyện thành, mua chút đồ ăn củ cải linh tinh có thể gieo trông. Trồng trọt trước đã, không thể để không."
Lý Đại Bảo cũng vô cùng hưng phấn: "Nương, lần này chúng ta đi huyện thành bán cà chua và ớt cay, có thể viết thư cho phụ thân hay không? Tìm người đưa qua?"
"Đúng vậy, tuy tiêu không ít tiên, nhưng ta cảm thấy rất có lời." Liễu Phán Nhi trả lời, đi cửa hàng hạt giống huyện thành, chẳng qua là cái cớ, trong không gian của nàng có không ít hạt giống, đến lúc đó chọn lựa loại trồng thích hợp.
Lưu thị đồng ý: "Tam đệ muội nói đúng, tính tình Nhị Lăng Tử kia không tốt, nhưng trồng trọt là một người có năng lực. Hắn khai khẩn mười mấy mẫu đất kia, thật sự không tôi." Lý Đại Bảo nói đều khiến cho tất cả người khác chú ý, ánh mắt bọn nhỏ rối rít nhìn về phía Liễu Phán Nhi.
Lưu thị nhìn về phía Liễu Phán Nhi: "Tam đệ muội, trong nhà đã thương lượng xong, ngày mai ngươi muốn đi huyện thành sao?”
Lý Nam cũng cười nói: "Thật tốt, ta nhớ phụ thân."
Mặt mày Lý Dung cũng hớn hở: "Nương, phụ thân nhận được thư, nhất định rất vui vẻ."
"Nói không chừng rất nhanh phụ thân sẽ trở về thăm chúng ta." Lý Tiểu Bảo cũng rất là vui mừng, tuy không có ấn tượng với phụ thân, nhưng nghe ca ca tỷ tỷ nói, phụ thân rất tốt.
"Cảm ơn, nương." Lý Đại Bảo vui vẻ ra mặt.
"Nương biết nấu ăn."
Mấy bọn nhỏ thấy Liễu Phán Nhi giả vờ tức giận, cười hì hì chạy tới, bọn nhỏ lớn ôm cánh tay Liễu Phán Nhi, bọn nhỏ nhỏ hơn thì ôm chân: "Nương tốt, nương tốt nhất."
Liễu Phán Nhi vui vẻ, trợn trắng mắt, nghẹn cười: "Vậy các con nói ta tốt chỗ nào?"
Liễu Phán Nhi nghe thấy lời này, trong lòng ê ẩm: "Một đám không lương tâm, con nhắc tới phụ thân các con đã đã quên người nương là ta này, hừ!"
"Nương biết trồng trọt."
Cuộc sống hiện tại rất tốt.
Bọn nhỏ nói ra toàn bộ ưu điểm có thể nói ra trên người Liễu Phán Nhi, trong lúc nhất thời, trong sơn động tràn ngập tiếng cười sung sướng.
"Nương biết đánh nhau."
Lưu thị hâm mộ, nhưng bên người nàng có hai nữ nhi, cũng cảm thấy mỹ mãn.
"Nương biết kiếm tiền."
Sáng sớm ngày hôm sau, trên bầu trời trong xanh bay mấy đám mây màu trắng giống như bông.
Bọc đám sương sáng sớm, mặt trời dâng cao chiếu sáng lên mảnh đất dồi dào này. Gió nhẹ từ từ, rất là mát mẻ.
Hôm nay tinh thân diện mạo của người thôn Lý gia không giống trước kia.
Từ hôm nay trở đi, bọn họ chính là người thôn Lý gia huyện Thôi Dương. Không bao giờ trở lại quê quán, không bao giờ cách mấy năm phải chạy nạn một lần nữa.
Liễu Phán Nhi nhờ Lý Dung ở trong nhà trông Lý Tiểu Bảo và Lý Nam, thuận tiện làm cơm sáng, sau đó dẫn theo bọn nhỏ xuống ruộng hái dưa với đại tẩu.
Hiện tại dưa lê và dưa gang tới kỳ nhiêu quả, hai ngày là có thể chín rất nhiều.
Hôm nay Liễu Phán Nhi hái được sáu sọt dưa gang và sáu sọt dưa gang, nhà Thôn trưởng Lý hái được năm sọt dưa gang, bốn sọt dưa gang.
Ngô phu nhân phái xa phu tới cho nhà Liễu Phán Nhi ba lượng hai năm mươi văn tiền, cho thôn trưởng hai lượng sáu bảy mươi văn tiền.
Nhà Liễu Phán Nhi hái được bốn sọt cà chua, có đã chín, có chỉ chín bảy tám phần, loại này chỉ cân để hai ngày là có thể chín ngay, hương vị giống như quả chín.
Ớt cay hái được bốn sọt, đặt ở trên xe bò.
"Vậy được, hiện tại nhanh trở vê ăn cơm sáng, đừng trì hoãn thời gian." Thôn trưởng Lý thúc giục, có thể tới huyện thành sớm một chút cũng tốt hơn trễ.
Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Hiện tại ngày dài, quan cửa thành cũng chậm hơn trước kia một canh giờ, có thể kịp vào thành."
Có bản lĩnh như vậy, hơn nữa cũng có quan hệ không tồi với ông ấy, Thôn trưởng Lý đương nhiên cũng muốn trợ giúp Liễu Phán Nhi.
Thôn Lý gia có thể có kết quả tốt như hiện tại, ít nhiều nhờ Vợ Nguyên Thanh.
"Như vậy đi, ta và thím đi theo ngươi vào huyện thành một chuyến. Bằng không ngươi và Đại Bảo đi huyện thành, chúng ta cũng không yên tâm." Sau khi Thôn trưởng Lý tự hỏi một lát, quyết định đi huyện thành với Liễu Phán Nhi.
Liễu Phán Nhi ngẫm lại, không từ chối ý tốt của thôn trưởng: "Thôn trưởng đại thúc, cảm ơn ngài. Vậy hôm nay và ngày mai làm phiền các người đi một chuyến với ta. Vừa lúc ta đi xem huyện thành còn có hạt giống tốt hay không, quý tiết thu đông lại trông."
Thôn trưởng Lý thấy thế, tiến lên hỏi: "Vợ Nguyên Thanh, hiện tại ngươi đi huyện thành, chờ tới huyện thành rồi, đoán chừng trời cũng tối."
Đế quốc thương nghiệp của nàng chậm rãi mở ra. Chu Thúy Hoa ngồi ở trên xe bò, đại tôn tử Mao Đản đang ngồi bên cạnh, thôn trưởng Lý đánh xe bò.
Liễu Phán Nhi và Lý Đại Bảo cũng vội vã đánh xe bò xuất phát, rảo bước về phía huyện thành.
Về đến nhà, Liễu Phán Nhi và Lý Đại Bảo nhanh chóng ăn cơm sáng. Mới vừa buông chiếc đũa, Chu Thúy Hoa đã gọi Liễu Phán Nhi xuất phát ở cửa.
Mặt trời chiều ngã về tây, đám người Liễu Phán Nhi mới đến huyện thành, giao phí dụng vào thành, sau khi xem xét đường đi, mới để cho bọn họ đi vào.
Dọc theo đường đi, đám người Liễu Phán Nhi chỉ ở giữa trưa ăn lương khô, người và lão ngưu mới nghỉ ngơi trong chốc lát, thời gian khác đều đang lên đường.
Sọt cà chua chín lót thật dày rơm rạ, thậm chí cũng lót áo bông cũ nát ở dưới mới không có bị xóc nát.
Lưu thị nhìn bóng dáng tam đệ muội rời đi, hơi lo lắng, nhưng lại cực kỳ chờ mong. Cuộc sống hiện tại trôi qua thư thái, có hi vọng.
Chờ mong hành trình lân này vào huyện thành có thể thuận lợi.
Bọn họ trực tiếp đi khách điếm lần trước kia, thuê một gian phòng.
Cũng may một đêm bình an, ngày hôm sau ăn cơm sáng, thu dọn cẩn thận, Liễu Phán Nhi đánh xe bò dẫn theo Lý Đại Bảo và phu thê thôn trưởng đi Mỹ Vị lâu.
Ăn cơm cũng đều thay phiên ăn, người không rời bên cạnh xe bò.
Chu Thúy Hoa và Liễu Phán Nhi ở trong phòng, Thôn trưởng Lý dẫn theo Đại Bảo và Mao Đản ở trên xe bò, một là vì tiết kiệm tiền, hai là vì trông coi sọt đồ vật.
Sáng sớm người tới quán ăn ăn cơm rất ít, tuy Mỹ Vị lâu đã mở cửa, nhưng bên trong chỉ có hai tiểu nhị quét tước vệ sinh cửa hàng, chưởng quầy đang toán khoản ngày hôm qua.