Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 13: Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm




Liễu Phán Nhi bắt đầu cho thêm nước vào nồi, bỏ gạo nấu cháo, từ trong rổ lấy ra năm sáu củ khoai tây ném vào.

Lý Dung tò mò, nhìn cục tròn tròn đen thui trong đống lửa: "Dì Liễu, đó là gì vậy?"

Liễu Phán Nhi cười trả lời: "Hồi trưa ta phát hiện nó trong rừng, thấy lợn rừng cố gắng khảy nó ra bằng miệng nên chờ lợn rừng đi rồi ta mới tới đào nó lên. Ta nghĩ lợn rừng ăn được thì người cũng ăn được, thế là sang đào thử. Đợi ta ăn trước, nếu ăn được thì các ngươi hẳn ăn."

Cháo trong nồi kêu ùng ục, tỏa mùi gạo thoang thoảng, khoai tây trong đống lửa cũng được nướng chín, bên ngoài cháy khét đen, mùi vị không khó ngửi.

Liễu Phán Nhi lôi ra đặt bên cạnh, chờ nguội bớt rồi ăn.

Mỗi người một chén cháo, có Lý Nam và Lý Tiểu Bảo sinh đôi ba tuổi là ăn no, còn Lý Dung và Lý Đại Bảo lớn rồi, một chén cháo chỉ tới lưng bụng.

Lúc này, Liễu Phán Nhi bắt đầu bóc khoai tây nướng chín, khoai tây nướng vừa bột vừa mì, thơm ngào ngạt, cắn một miếng vị ngon tràn ngập khoang miệng.

Lý Dung, Lý Đại Bảo, Lý Nam và Lý Tiểu Bảo trông mong nhìn Liễu Phán Nhi, thấy Liễu Phán Nhi ăn ngon như vậy, chúng cũng muốn ăn.

Lý Đại Bảo không đợi được, câm lấy một củ khoai tây nướng đen thui, bắt chước động tác của Liễu Phán Nhi, bóc vỏ, cắn một miếng, mắt sáng lên: "Ngon lắm, A Dung ăn ngon lắm."

Lý Dung cầm một củ bẻ ra hai nửa, đưa cho đệ đệ muội muội, sau đó mới cầm một củ khoai tây nướng đen thui khác lên ăn.

"Dì Liễu, ngon." Lý Nam ngây thơ cười nói, cái miệng nhỏ nhắn gặm khoai tây như chuột hamster.

Liễu Phán Nhi cười cười, chỉ vào cái giỏ lớn trên xe bò: "Trong đó còn nhiều lắm, đủ cho chúng ta ăn rất lâu."

Có đồ ăn, những thứ khác không thành vấn đề.

Dọc đường đi, lấy thôn làm đơn vị chạy nạn, giữa các thôn cách nhau vài chục trượng, không đến mức sơn cùng thủy tận, đều sẽ bình an vô sự.

Nửa đêm, Liễu Phán Nhi luôn cảnh giác, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu sợ hãi. Nàng lập tức ngồi dậy: "Đại Bảo, A Dung dậy mau." Liễu Phán Nhi vừa gọi người vừa cất quần áo đi, nhanh chóng xếp hết vào trong bao rồi chuyển đồ lên xe bò.

Người của thôn Lý gia xung quanh thấy Liễu Phán Nhi như thế, Lý trưởng thôn hơi khó hiểu hỏi: "Nhà Nguyên Thanh, làm sao vậy?”

Liễu Phán Nhi chỉ ra sau lưng, nơi thấp thoáng ánh lửa: "Phía sau có tiếng động, chúng ta mau tìm chỗ trốn đi."

Lý Đại Bảo và Lý Dung cuốn chiếu, cầm nồi đặt trên xe bò buộc kỹ rồi nhảy lên xe ôm đệ đệ muội muội mơ màng bị đánh thức.

Lý Nam nhỏ giọng hỏi: "Người xấu tới ạ?"

Lý trưởng thôn bảo người nhà và thôn dân thu dọn đồ đạc. Ông leo lên cây, ánh lửa càng ngày càng gân, loáng thoáng nghe được tiếng hô đánh hô giết: "Mau tìm chỗ trốn đi."

Cả nhà Liễu Phán Nhi hành động nhanh nhất, đã thu dọn xong xuôi, vội vàng đánh xe bò đi, phía sau theo sát đám người Lý trưởng thôn.

Thôn Lý gia thu dọn đồ đạc sớm nhất nhanh nhất nên hầu hết đều đi ở đằng trước. Cách đó không xa là người của thôn Triệu gia, thôn Tào gia chậm một bước, tụt ở sau cùng.

Đi một chốc, Liễu Phán Nhi không chọn đi trên con đường lớn ban đầu nữa mà rẽ vào một lối nhỏ.

Lý trưởng thôn ở sau lưng hô to: "Nhà Nguyên Thanh, đi nhầm đường rồi, mau quay đầu lại."

Liễu Phán Nhi lập tức giải thích: "Trưởng thôn, đám người đó khí thế hung hãn, chắc chắn sẽ theo đường lớn, cho dù chúng ta chạy đầu tiên cũng sẽ bị đuổi kịp, không bằng đi đường nhỏ trốn trước, chờ đi hết rồi lại quay về đường chính."

Lý trưởng thôn nghe thế, cảm thấy lý: "Mọi người đuổi theo, tìm được chỗ ẩn nấp thì mau trốn đi."

Dù là trẻ con lúc này cũng bị người lớn che miệng, không cho phát ra bất cứ tiếng động nào.

Giữa đêm hôm khuya khoắt, thôn dân không có xe bò, lưng đeo bao, kết bạn trốn vào rừng lặng im như tờ, thoắt cái đã không thấy bóng dáng.

Nhà dân có xe bò thì mục tiêu tương đối lớn, bây giờ tìm chỗ trốn ngược lại hơi khó.

Liễu Phán Nhi không quản được nhiều như vậy, vẫn đánh xe bò chạy về phía trước.

Lý Nam sợ tới mức run lẩy bẩy, cuộn mình trong lòng tỷ tỷ, Lý Tiểu Bảo ngồi bên cạnh ca ca, mặt đầy vẻ lo lắng.

Rất lâu sau Liễu Phán Nhi mới dừng lại, đuổi xe bò chạy vào trong rừng, đám người phía sau Lý trưởng thôn cũng nhao nhao bắt chước, giấu xe bò nhà mình đi, chủ cũng chia nhau ra trốn quanh đó, không dám lộn xôn.

Liễu Phán Nhi nhỏ giọng nói: "Bốn người các ngươi tựa vào xe ngựa ngủ đi, để ta trông cho!"

Lý Đại Bảo lắc đầu rồi nhảy xuống xe bò: "Lúc thật sự gặp phải nguy hiểm vẫn phải nhờ ngươi gánh vác. Ta và A Dung trông, ngươi ngủ một lát."

Vừa rồi Liễu Phán Nhi luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, cả đường đánh xe bò, đúng là rất mệt mỏi nên không chối từ: "Cũng được, ta ghé vào trên xe ngủ một lát, nếu có bất kỳ tiếng động gì, nhất định phải đánh thức ta. Đúng rồi, quấn cái chăn này đi, ban đêm sương mù dày đặc."

Liễu Phán Nhi cuộn mình trên xe bò, Lý Dung thấy thế cũng xuống xe nhường chỗ. Lý Nam rất buồn ngủ, dựa sát vào người Liễu Phán Nhị, bất tri bất giác chui vào lòng nàng.

Trời tò mờ sáng, trong rừng cây có tiếng chim hót, Liễu Phán Nhi mới mở mắt, thấy Lý Nam cuộn tròn trong lòng nàng, chẳng trách mình mơ thấy cảnh được ôm lò sưởi ấm áp.

Lý Đại Bảo và Lý Dung tựa vào cây ngủ gật, người quấn chăn bị sương sớm làm ướt.

Liễu Phán Nhi xuống xe bò, rón rén đắp chăn cho Lý Nam và Lý Tiểu Bảo rồi mới đi tới bên cạnh Lý Đại Bảo và Lý Dung: "Đại Bảo, A Dung, các ngươi lên xe bò, nếu ta không gọi thì các ngươi đừng ra." Lý Đại Bảo và Lý Dung tỉnh lại, dụi mắt mơ màng: "Dì Liễu, dì cẩn thận nhé."

"Ta biết." Liễu Phán Nhi gật đầu, xoa đầu Lý Đại Bảo. Lý Đại Bảo vừa tỉnh ngủ, lòng cảnh giác bị hạ xuống thấp nhất, không hề bài xích Liễu Phán Nhi.

Liễu Phán Nhi câm thanh d.a.o róc xương trong tay, khom lưng ra khỏi rừng rậm, vừa đi vừa nhỏ giọng hô: "Chú trưởng thôn, thím, hai người ở đâu?"

Một nhà Lý trưởng thôn trốn trong rừng cây, sau khi nghe thấy tiếng gọi của Liễu Phán Nhi thì vội vàng trả lời: "Nhà Nguyên Thanh, chúng ta ở đây!"

Liễu Phán Nhi tìm được Lý trưởng thôn cách đó mấy chục trượng: "Trưởng thôn, chuyện đêm qua rất đột ngột, chúng ta tìm mấy người đi thăm dò xem đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Lý trưởng thôn trưởng gật đầu: "Nhà Nguyên Thanh, nhà ngươi chỉ có một người lớn, ngươi về chăm sóc mấy đứa nhỏ, ta dẫn người đi xem."

Liễu Phán Nhi ngẫm lại cũng đúng, bây giờ không được cậy mạnh.

Nàng phải bảo vệ tính mạng của mình mới che chở được sắp nhỏ phía sau: "Đa tạ chú trưởng thôn!"

Lý trưởng thôn cười cười: "Không cần cảm ơn, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau."

Nói xong, Lý trưởng thôn tìm vài nam đinh đang tuổi tráng niên khỏe mạnh quay về đường nhỏ trốn chạy đêm qua.

Lý Đại Bảo thấy Liễu Phán Nhi về thì hơi ngạc nhiên: "Dì Liễu, sao dì lại về?"

Liễu Phán Nhi trả lời: "Chú trưởng thôn nói nhà chúng ta chỉ có một mình ta, không cho ta đi. Ta nghĩ cũng phải nên ở lại."