Lý thái nãi nãi đun nước sôi, vẫn luôn tò mò mà xem tiếp theo Liễu Phán Nhi làm như thế nào.
Liễu Phán Nhi đổ nước sôi vào lá cây trong chậu, làm như vậy có thể khiến cho lá cây trở nên mềm mại, đồng thời còn có thể loại bỏ vị chát trong lá cây.
Vì để trông bánh đúc đậu lá gai càng đẹp mắt, Liễu Phán Nhi lại dùng nước lạnh ướp lạnh, làm như vậy bánh đúc đậu lá gai có thể có màu xanh lục.
Sau khi Liễu Phán Nhi đặt lá gai ngâm nước lên trên bàn, dùng d.a.o phay băm nhỏ, sau đó rửa sạch sẽ trong vải trắng.
Hai tay Liễu Phán Nhi dùng sức đè ép, nước màu xanh lá cây được vắt ra từ bên trong vải trắng, đến khi nước không thể vắt ra khỏi vải trắng, thì lại đổi túi lá gai khác tiếp tục ép.
Liễu Phán Nhi vắt cả một nồi, thứ không thể thiếu nhất trong nhà là tro thực vật, nàng dùng tro thực vật làm nước muối, đổ vào nước ép lá gai theo một tỷ lệ nhất định, khuấy đều, lấy sàng đậy lại, đặt vào hang động.
Lý thái nãi nãi thấy Liễu Phán Nhi ra khỏi sơn động: "Vợ Nguyên Thanh, ngươi nói bánh đúc đậu đã làm xong như vậy rồi sao!"
Liễu Phán Nhi gật gật đầu: "Đúng rồi, đặt từ hiện tại đến khi trời tối, là có thể đọng lại được, đến lúc đó ta điêu chế chút nước chấm chan ở phía trên, hương vị cực kỳ ngon, còn có thể thanh nhiệt giải độc, loại bỏ sự nóng bức của thời tiết ban ngày."
Lý thái nãi nãi cười cười: "Trẻ con đừng cả ngày ở trong nhà, mang ra ngoài chơi đi!"
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Trong rừng rậm có rất nhiều, phương Nam ướt nóng, thường xuyên ăn sẽ tốt cho cơ thể."
Lý thái nãi nãi cười nói: “Được nha! Ngươi ăn thịt, chúng ta ăn canh.
Liễu Phán Nhi nghe thấy lời này, ánh mắt sáng lên: "Lý nãi nãi nếu như nhà ta buôn bán, nhất định sẽ mời người của nhà người đến hỗ trợi"
Lý thái nãi nãi nghĩ nghĩ: "Vợ Nguyên Thanh, tuy rằng ta thấy ngươi làm đơn giản, nhưng nếu thật sự ăn ngon, không nói đến ở riêng đây, sau này các ngươi vào trong thị trấn bán, có thể kiếm tiên đó."
"Sao có thể! Chúng ta ăn thịt thì ăn cùng nhau, cả nhà đều ăn thịt!" Liễu Phán Nhi cười nói: "Lý nãi nãi, ta còn phải đến nhà chú Đại Canh một chuyến, ta bảo ngài ấy chế tạo công cụ làm đậu hũ." Lý thái nãi nãi kinh ngạc: "Có nhiều lá cây này lắm sao?"
Tuy rằng Lý thái nãi nãi cũng ở đây, cũng rất hiền từ, nhưng ý thức bảo vệ ranh giới của Lý Tiểu Bảo rất mạnh.
Lý Tiểu Bảo lắc đầu: "Nương, ta muốn ở trong nhà học tập, ta không muốn ởi ra ngoài!"
Nếu cậu bé đi rồi thì không ai ở trong cả.
Liễu Phán Nhi đồng ý: "Tiểu Bảo, A Nam, Cẩu Đản, mang các con đi ra ngoài một chút!”
Nếu vợ Lý Đại Canh ở nhà còn được, còn đỡ có nghỉ ngờ.
Liễu Phán Nhi cho rằng Lý Tiểu Bảo thật sự muốn ở lại trong nhà học tập, không muốn đi ra ngoài, cũng không có thúc giục, nên nàng mang theo Lý Nam và hai đứa nhỏ nhà Lý thái nãi nãi, cùng đến nhà Lý Đại Canh.
Sở dĩ Lý thái nãi nãi nhắc nhở Liễu Phán Nhi mang theo bọn nhỏ, vừa muốn cho bọn nhỏ đi ra ngoài chơi đùa, hơn nữa còn bởi vì Liễu Phán Nhi là cô vợ trẻ tuổi, một mình vào trong nhà người khác, không tiện.
Cậu bé muốn ở lại trong nhà giữ nhà, không đi đâu cải
Lỡ như vợ Lý Đại Canh có việc không ở nhà thì không tiện.
Liễu Phán Nhi không nghĩ nhiều như vậy, dọc theo đường đi dạy bọn nhỏ hát ca hi hi ha ha.
Liễu Phán Nhi không nghĩ tới Lý Đại Canh làm nhanh như vậy, đã làm xong ba cái: "Cảm ơn thím, hôm nay ta lấy ba cái sọt này trước, còn những cái còn lại, thím, người mang qua cho ta nhé, đến lúc đó ta sẽ trả tiền luôn cho người! Lần này lại đây là muốn bảo chú Đại Canh làm giúp ta vài đồ!"
Tới nhà Lý Đại Canh, vợ Lý Đại Canh cũng ở đây, nhìn thấy Liễu Phán Nhi tới, lập tức buông đồ trong tay ra đón: "Vợ Nguyên Thanh, cái sọt nhà ngươi mới làm xong ba cái thôi, ngày mai làm xong ta mới đưa qua cho ngươi
Âm thanh của Lý Nam thanh thúy, hát bài đếm vịt con cực kỳ đáng yêu.
Lý Đại Canh nghe thấy lời này, cười hỏi: "*ợ Nguyên Thanh, ngươi muốn làm cái gì?"
Liễu Phán Nhi cầm nhánh cây vẽ trực tiếp trên mặt đất, sau đó giải thích: "Đại canh thúc, ta muốn một cái hộp có miệng như vậy, dài một thước rưỡi, rộng một thước, cao nửa thước, làm cái nắp trên cái hộp cho ta, nhưng cái nắp vừa khít cái hộp chứ không phải cái nắp đậy lên!"
Lý Đại Canh vừa nghe đã hiểu: "Thứ này đơn giản, trong nhà vừa hay có sẵn tấm ván gỗ, đợi lát nữa đóng lại, ngày mai mang qua cho ngươi!"
Liễu Phán Nhi hỏi: "Chú Đại Canh, cái này bao nhiêu tiền?"
Lý Đại Canh nghĩ nghĩ, tính toán ở trong lòng: "Ngươi trả bốn văn tiền là được!"
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Được nha, cả tiền cái sọt là tổng cộng mười văn tiền. Còn lại bảy cái sọt đưa đến nhà ta lại đưa tiền."
"Vậy cứ tính như thế nhé, ngày mai ta mang qua cho ngươi!" Vợ Lý Đại Canh hiền hòa nói, vợ Nguyên Thanh có tiên mua không ít đồ ở nhà bọn họ, làm cho bọn họ kiếm lời được không ít tiền.
Từ nhà Lý Đại Canh trở về, Liễu Phán Nhi bắt đầu rửa sạch lu nước nuôi bảy tám con lươn.
Lý Nam vừa bị dọa đến mức liên tục lui về phía sau, nghe thấy Liễu Phán Nhi giảng giải, cũng nghe cẩn thận, thậm chí còn không cảm thấy sợ hãi nữa.
Liễu Phán Nhi cười cười, kiên nhẫn giải thích: "Đây không phải là con giun, cũng không phải là con rắn, mà là con lươn."
Liễu Phán Nhi cười cười, gật đầu trả lời: "Đương nhiên có thể, ta nói với con nhé. Bề ngoài của con lươn không có vảy, bề mặt da rất nhẫn, nhưng bề mặt của con rắn có vảy thô. Nhìn vào màu sắc, nhìn chung con lươn có màu vàng nhạt, hoặc hơi đậm hơn, nhưng rắn có màu sắc đa dạng, ít khi có một màu, có nhiều màu sặc sỡ hoặc loang lổ..."
Lý Tiểu Bảo cực kỳ tò mò, hơn nữa lòng hiếu học cực kỳ lớn: "Nương, nương có thể cho con biết rắn với lươn khác nhau gì không ạ? Con thấy hai con này không khác nhau lắm!"
Cho dù được Liễu Phán Nhi giải thích, con này không phải con rắn nhưng Lý Nam vẫn sợ hãi như cũ, cách khá xa xa.
Giọng nói Liễu Phán Nhi cực kỳ dịu dàng, hơn nữa nói rất dễ hiểu. Lý Nam sợ tới mức liên tục lùi vê phía sau: "Nương, con giun này thật là dọa người!"
Nếu may mắn trong ba cái sọt này ngày mai sẽ có thu hoạch.
Liễu Phán Nhi bắt đầu rửa sạch lươn, nàng cũng không ném nội tạng lươn đi, mà đặt ở một trong ba cái sọt.
Dùng cái này có thể làm mồi, dụ lươn và cua khác.
Chỉ cần không phải là rắn, Lý Nam sẽ không sợ.
Liễu Phán Nhi đặt lươn đã ướp xong vào trong nồi dầu để chiên, chờ sau khi vàng hai mặt thì bỏ một số gia vị khác. Sau khi xào xong múc ra một đĩa, cho trẻ con không thể ăn cay ăn. Nửa nồi lươn còn lại, Liễu Phán Nhi bỏ ớt cay đã cắt xong vào, lại đổ thêm chút nước, xào lửa lớn đến khi cạn nước, lúc này cho vào hai cái đĩa lớn.
Liễu Phán Nhi cắt thành đoạn ngắn bốn năm centimet, sau đó dùng gia vị rượu và hành gừng bắt đầu ướp, có thể loại bỏ mùi tanh.
Chờ đến khi màn đêm buông xuống, Liễu Phán Nhi bắt đầu nấu ăn, đợi người khai khẩn nhà trở về ăn cơm.
Thứ như lươn này cực kỳ tan, không thể trực tiếp xào luôn.
Lươn vừa xào xong thì mọi người về đến nhà.
Chu Thúy Hoa nghe mùi cay trong không khí, không ngừng nuốt nước miếng: "Vợ Nguyên Thanh, ngươi đang làm cái gì đó?”
Các nam nhân ở phía sau đã rửa chân tay mặt mũi ở trong sông, lúc về nhà rửa qua là được. Cả đám vì miếng ăn chạy đến cực kỳ nhanh.
"Được rồi, tới luôn đây!" Chu Thúy Hoa rất chờ mong, thúc giục người nhà nhanh đi rửa mặt.
Liễu Phán Nhi trả lời: "Lươn xào ớt xanh, các người nhanh chóng đi rửa mặt, lập tức có thể ăn cơm rồi."
Liễu Phán Nhi lại làm dưa chuột, vừa giòn vừa ngon miệng.