Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 115: Đậu Phụ Trộn Hẹ, Đậu Phụ Xào Ớt Xanh




Chu Thúy Hoa đã rửa xong chân, tò mò: "Vợ Nguyên Thanh, đây là cái gì? Thơm quá, hắt xì!"

Liễu Phán Nhi cười cười: "Một lát nữa các người sẽ được nếm thử ớt cay ngon hơn thù du (*) đó. Thím, dẫn người vào ngồi trong sơn động đi, lập tức có thể ăn cơm rồi."

(*) Cây thù du (Rhus) không phải là một loại gia vị cay phổ biến. Tuy nhiên, một số loài trong họ này có thể được sử dụng làm gia vị cay như Rhus aromatica (thù du mùi hương) và Rhus typhina (thù du lông gà). Trái của những loài này có thể được sử dụng để làm gia vị trong một số món ăn, tạo ra hương vị cay nhẹ và hương thơm đặc trưng.

"Ta ở chỗ này ngồi nghỉ ngơi cũng giống thế, còn có thể xem ngươi nấu cơm." Chu Thúy Hoa cự tuyệt, nói chuyện phiếm với Liễu Phán Nhi.

Lưu thị đưa mọi người vào trong sơn động ngồi, trong phòng có rất nhiều ghế nhỏ, lúc này đều được bọn nhỏ mang ra cho mọi người ngồi.

Dù sao cũng là hai nữ nhân dọn dẹp sơn động, bên trong sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, cực kỳ sạch sẽ.

Sau khi xào đậu hũ xong, Liễu Phán Nhi bỏ rất nhiều mỡ lợn vào nồi, xào hành, gừng và tỏi, sau đó thêm phần bã đậu hũ hôm nay vào, nhanh chóng xào. Sau khi mùi đậu bay hết, cho lá khoai lang tươi vào. Khi lá đã chín, bã đậu rán cũng đã sẵn sàng.

Cuối cùng lấy hai cái lòng heo từ trong nồi ra, chừng hai cân, cắt ra hai đĩa, chan nước kho lên, rồi cũng được Lý Dung bưng đến cái bàn.

Liễu Phán Nhi cười nói: "Mọi thứ trên bàn ngài đều có thể nhai. Mọi người cũng không cần khách sáo, xem ăn quen không? Không quen ta lại thay đổi."

Nam nhân ở một bàn, nữ nhân ở một bàn, đồ ăn chia làm hai phần.

Liễu Phán Nhi đỡ lấy Lý thái nãi nãi: "Nãi nãi, ngài nếm thử những món này xem, xem hợp khẩu vị không?”

Lý thái nãi nãi đều có thể nhai được thức ăn trên bàn.

Đậu phụ trộn hẹ, đậu phụ xào ớt cay, canh đậu phụ rau củ xào và bã đậu phụ xào, cuối cùng là một món ăn mặn, lòng heo gan heo bụng heo kho.

Lý thái nãi nãi gắp một miếng đậu phụ xào ớt cay đặt ở trong miệng, ánh mắt sáng lên, mấm mấm rồi nuốt, không có răng cũng có thể nhai được đậu hũ, gật đầu: "vợ Nguyên Thanh, không nghĩ tới sau khi cái này xào lại ăn ngon như vậy."

Bát đũa trong nhà không đủ, nên vào nhà thôn trưởng Lý cầm bát đũa lại đây, múc cơm múc canh.

Ăn món thích ăn, sau đó bắt đầu nếm thử món khác.

Lý Nguyên Gia gắp lòng kho, ăn ngon đến mức híp mắt, ăn không thèm để ý gì.

Con thứ hai Lý Nguyên Lãng thích ăn cay, ăn một miếng đậu phụ xào ớt cay.

Thôn trưởng Lý uống một bát canh đậu phụ rau củ xào trước, tấm tắc khen ngợi: "Thanh đạm, uống xong bụng thoải mái."

Nghe thấy lời này, trên mặt Chu Thúy Hoa có vẻ hơi ngượng ngùng, vội vàng xua tay: "Vợ Nguyên Thanh, chúng ta đều ăn no rồi, ăn còn có chút căng bụng này, chủ yếu là bởi vì ngươi làm đồ ăn ăn quá ngon. Thứ màu trắng này là cái gì vậy? Ta cảm thấy ăn khá ngonI"

Trước kia mọi người ăn cơm, đều vừa ăn vừa nói giốn, nhưng hôm nay không cần biết là trẻ con hay đứa nhỏ đều vùi đầu ăn cơm.

Chờ đến khi đồ ăn và canh trên bàn, còn có cơm trong nồi biến thành hư không, Liễu Phán Nhi hơi sửng sốt: "Có phải đồ ăn hôm nay ta làm thiếu rồi phải không? mọi người không ăn no sao?"

Bởi vì trù nghệ bản thân Liễu Phán Nhi không tồi, hơn nữa nàng còn bỏ thù du, bỏ muối, còn có gia vị đặc chế. Sau khi bỏ vào xào rau, hương vị sẽ ngon hơn hương vị người khác làm.

Liễu Phán Nhi cười cười: "Đó là dùng đậu nành làm, nếu như các người cảm thấy ăn ngon, ngày mai ta lại làm!"

Chu Thúy Hoa gật đầu: "Ăn ngon, thật sự cực kỳ ngon, nhất là bà bà của ta rốt cuộc cũng có thể ăn đồ ăn ngon. Cái xào với lá khoai lang đỏ kia chính là đậu nành sao?”

Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Làm đậu hũ yêu cầu dùng xay đậu nành thành nước đậu, bên trong còn có bã đậu. Sau khi sữa đậu nành được lọc ra thì còn lại bã đậu, ta bỏ thêm một chút mỡ lợn xào xong sẽ rất ngon, cũng có thể là một món đồ ăn."

Mặt mày Lý thái nãi nãi hớn hở: "Thứ này cũng ăn ngon, vợ Nguyên Thanh, ngày mai nhà ngươi làm đậu hũ nhất định phải nói với ta, ta lại đây hỗ trợ."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Vậy được, dù sao cũng đơn giản, đến lúc đó ta dạy ngài."

Trước Liễu Phán Nhi còn muốn bán đậu hũ kiếm tiền, sau đó nàng lại cảm thấy quá mệt mỏi.

Hai khó khăn lớn nhất trong đời là xay đậu phụ bằng gối đá và chèo thuyền.

Hiện tại trong tay không có tiền, nếu có đủ bạc, nàng có thể mở xưởng đậu hũ mỡ người làm việc.

Chẳng qua hiện tại còn không phải lúc, chờ an cư lạc nghiệp ở đây rồi tính sau.

Về phương diện khác, Liễu Phán Nhi còn lo lắng sâu sắc.

Cho dù Liễu Phán Nhi có ba đầu sáu tay, cũng không ngăn cản được nạn dân như núi biển. Bởi vậy, mỗi lần nàng ra bên ngoài lấy đồ đều rất cẩn thận, bịa ra lý do để qua mặt, chưa bao giờ dám sơ ý.

Nếu không có đủ lực lượng chống đỡ, nàng làm đồ ăn mới lạ càng nhiều càng nguy hiểm.

Nguyên thân là do bị người khác cướp giật, đánh trúng đầu nên mới đổi thành nàng.

Tuy nhiên trên đường chạy nạn, những người c.h.ế.t đói đó chỉ biết ăn rau rừng cho thỏa cơn đói. Những người có cơm ăn áo mặc, không cẩn thận sẽ bị người ta cướp giật.

Khi nàng biết có một kho hàng không gian tồn tại, hơn nữa kho hàng ngày càng lớn hơn, Liễu Phán Nhi đã rất tự hào, cảm thấy đây là nền tảng để nàng sống an cư lạc nghiệp, nàng có thể sử dụng những thứ trong không gian để làm một công việc lớn.

Khi đó những người chạy nạn đó đều trở nên tàn ác giống như sói đói vậy. Vào con đường cùng bọn họ thật sự sẽ ăn thịt người.

Nếu đậu hũ thật sự chưa từng xuất hiện ở triều Đại Chu, như vậy đối với việc xuất hiện đồ ăn mới sẽ tương đối mới mẻ, rất có thể mọi người sẽ hoan nghênh.

Chu Thúy Hoa mang theo con dâu, hỗ trợ rửa bát, nhưng cũng bị Liễu Phán Nhi ngăn cản: "Thím, các người khai khẩn rất mệt, hiện tại ăn cơm xong rồi các người nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi, ngủ một giấc. Ta không ra đồng, việc này ta làm được."

Bởi vậy, nàng điều chỉnh suy nghĩ không chính xác trong lòng, vài thứ trong không gian cực kỳ quan trọng, nhưng ở Đại Chu thì chỉ là thứ phụ. Nàng muốn trải qua sự nỗ lực của bản thân mình, gieo trồng, chế tác thật tốt, chứ không phải chỉ dựa vào việc lấy đồ từ kho hàng không gian ra.

Liễu Phán Nhi vô cùng hiểu rõ điểm này.

Nàng không chỉ phải sống tốt, còn phải giúp người bên cạnh cũng sống tốt.

Con trai hai Lý Nguyên Tề: "Nương, tẩu tử Nguyên Thanh nấu cơm ngon thật, sau này khai khẩn có thể ăn đồ ăn ngon như thế, con cảm thấy làm việc cũng không mệt."

Nhiều người sức lực lớn, rất nhanh đã rửa xong bát đũa, ai cất bát người đấy.

Cả nhà Chu Thúy Hoa rời đi, trở lại trong sơn động nhà mình.

"Không sao cả, chuyện thuận tay thôi, cũng không mệt." Chu Thúy Hoa từ chối, kiên trì muốn giúp Liễu Phán Nhi rửa bát.

Lý Nguyên Lãng cũng cười cười: "Đúng vậy, tam đệ muội làm đồ ăn sẽ tốn không ít tiền, mà làm đồ ăn còn ngon hơn nhà chúng ta làm. Tính như vậy, nhà chúng ta cũng không chịu thiệt."

Bọn họ không sợ mệt nhưng sợ không được ăn no.

Lúc này Lý thái nãi nãi cười ha hả nói: "Các người chỉ nhìn thấy mỗi việc ăn uống, buổi sáng hôm nay ta vẫn luôn ở cạnh nàng ấy. Vợ Nguyên Thanh ở trong nhà cũng không nhàn rỗi. Thật ra làm ra đậu hũ mới lạ cũng rất tốn sức. Hơn nữa vợ Nguyên Thanh bớt thời giờ còn dạy Tiểu Bảo A Nam học chữ, hai đứa nhỏ nhà chúng ta cũng học theo, học rất nghiêm túc. Tới đây, nói với cha mẹ, gia nãi con học được gì rồi nào?”

Vốn dĩ vợ Lý Nguyên Gia còn cảm thấy có hại, hiện tại so sánh thì cũng thật không tính là thiệt.

Hiện tại có thể ăn no, lại còn có thể ăn ngon, làm việc cũng có sức hơn.