Chờ khi có điều kiện làm giấy vệ sinh, những thứ này có thể mang lại lợi ích lớn cho phụ nữ.
Liễu Phán Nhi không dám ở trong không gian quá lâu, kiểm tra quần vẫn còn sạch sẽ rồi tiếp tục mặc vào, nhanh chóng rời khỏi không gian.
Có tã lót rồi, nàng không bao giờ sợ "hồng thủy" đột kích nữa.
Nàng mới ra không bao lâu, bên ngoài đã hết mưa rồi, chân trời xuất hiện cầu vồng, tâm trạng của nàng cũng tốt theo.
Lý Nam để chân trần chạy ra khỏi sơn động, đưa miếng dưa gang cho Liễu Phán Nhi: Nương, ăn dưa đi ạ."
Dưa mang tính lạnh, hiện tại Liễu Phán Nhi không thể ăn, làm bộ cắn một miếng, còn lại để Lý Nam: ”A Nam ăn đi, ta không ăn."
Lý Nam nhìn đôi mắt Liễu Phán Nhi hồng hồng, giống như mới vừa khóc, thấp thỏm bất an: "Nương, người khóc sao? Tại sao người lại khóc chứ? Là chúng con không nghe lời sao ạ?"
Liễu Phán Nhi thấy ánh mắt của Lý Nam thấp thỏm thì không biết làm sao, cũng không biết giải thích như thế nào.
Liễu Phán Nhi ôm Lý Nam, cũng không nhìn thấy đằng sau có ba đứa con khác.
Liễu Phán Nhi tùy tiện tìm cái cớ, nhỏ giọng nói: "A Nam, đây là bí mật của ta, con đừng nói cho những người khác."
Thật ra Lý Nam cực kỳ mơ hồ với dưỡng phụ Lý Nguyên Thanh, dù sao thì cô bé cũng nhỏ nên không nhớ được. Chẳng qua tỷ tỷ và ca ca thường xuyên nói cha tốt ở trước mặt cô bé, cho nên phụ thân chính là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, là người tốt ở trong lòng Lý Nam.
Liễu Phán Nhi thở dài một tiếng, ra vẻ ai oán: "Ta nhớ cha của các con, chàng ấy rời đi đã nhiều năm. Chàng ấy mang con về, con mới nhỏ như vậy, hiện tại con đã sắp 4 tuổi rồi."
"Dạ." Vẻ mặt của Lý Nam nghiêm túc trừng lớn đôi mắt, gật đầu: "Nương, ta nhất định sẽ giữ bí mật, không nói với ai cả đâu."
Lý Nam là cô bé hiểu chuyện, biết rơi lệ chính là đau lòng, lại đây ôm Liễu Phán Nhi: "Nương, cha sẽ trở về. Cha không ở đây thì còn có chúng ta, chúng ta thích nương, ở cùng mẫu thân." Cũng không thể nói nguyệt sự của nàng tới chứ, mà nói rồi Lý Nam cũng không hiểu đâu.
Hiểu lầm có chút lớn rồi đó!
Lý Đại Bảo đi theo bên người Liễu Phán Nhi đến trong nhà ngoài ngõ trong đất, nên biết nương vất vả: "Nương, chờ con trưởng thành, nhất định sẽ hiếu kính người. Nếu con vi phạm lời thề, thiên lôi sẽ đánh c.h.ế.t con."
Mấy đứa nhỏ tranh thê, nghe thấy thế Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười.
Lý Dung chạy tới từ phía sau ôm lấy Liễu Phán Nhi, nghẹn ngào, bọn họ cũng nhớ cha, cũng hy vọng nương không đau khổ: "Nương, chúng ta làm việc nhiều, nương không nên mệt mỏi như vậy."
Liễu Phán Nhi cũng không biết trả lời như thế nào, tuy rằng Lưu thị hiểu, nhưng vừa rồi nàng nói dối với Lý Nam, hiện tại nói thật ra thì quá mâu thuẫn!
Lý Đại Bảo nghẹn ngào: "Nương khóc, ngài ấy khó chịu."
"Tam đệ muội, muội khó chịu ở đâu? Bị bệnh?" Lưu thị đi tới, nhanh chóng duỗi tay đặt ở trên trán Liễu Phán Nhi: "Không sốt! Cuối cùng thì chỗ nào không thoải mái?"
Lưu thị không biết xảy ra chuyện gì, nhanh chóng buông kim chỉ lại đây, khuôn mặt lộ vẻ vội vàng: "Bọn nhỏ làm sao vậy? Khóc cái gì?"
Đúng lúc này, đôi mắt Lý Nam đỏ đỏ, nghẹn ngào nói: "Cha con thời gian dài như vậy không trở lại, nương nhớ cha con. Hu hu hưu..."
Liễu Phán Nhi kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm.
Áo bông nhỏ lọt gió rồi, đã nói là phải giữ bí mật cơ mà?
Lưu thị nghe thấy lời này, không nhịn được mà bật cười: "Thì ra là như thế này à, tam đệ muội hay lắm, tam đệ muội nhớ hắn ta cũng là bình thường. Không giống nam nhân vô lương tâm kia của ta, vì chút bạc mà vứt bỏ mẹ con ba người chúng ta. Được rồi, tam đệ muội, nếu như muội không yên lòng, thấy khó chịu, muội sớm viết thư một chút, tìm người giúp chúng ta mang thư qua.ˆ
Lý Dung thúc giục: "Nương, viết thư đi. Chúng ta cũng nhớ cha! Cha biết chúng ta ở đâu là có thể trở vê gặp chúng ta ngay, còn có thể mang bạc về cho chúng ta, mẫu thân không cần vất vả như vậy."
"Nương, viết thư đi." Lý Tiểu Bảo cũng thúc giục: "Nhớ cha thì viết thư đi nương, không cần ngượng ngùng."
Lưu thị che miệng cười trộm, tam đệ muội miệng luôn nói không nhớ tam đệ, nhưng lại khóc trộm một mình. Một cô nương rời xa quê hương cùng một người nam nhân, sau khi thành thân, còn phải chăm sóc bốn đứa nhỏ.
Nếu như không phải thích Lý Nguyên Thanh thì tam đệ muội cần gì phải chịu khổ như vậy?
Trên mặt Liễu Phán Nhi ửng đỏ, cho dù nàng giải thích, đoán chừng những người này cũng không tin.
Nàng chỉ đành nghĩ nhanh chóng kết thúc những đề tài này, liên tục đồng ý: "Được, lần sau vào trong thị trấn, ta sẽ mua giấy mua bút, để các con viết thư cho cha. A Dung A Nam, nhanh chóng buông ta ra đi, ta phải quấy đồ trong nồi không nhỡ đâu nhão mất!"
Liễu Phán Nhi đứng lên, cầm cái xẻng dùng sức quấy nồi to.
Bởi vì nguyệt sự của Liễu Phán Nhi tới nên sắc mặt nàng có chút tái nhợt.
Hoàn cảnh khó khăn của Liễu Phán Nhi đã qua, vốn dĩ cho rằng nằm cũng không thể ngủ.
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đa tạ đại tẩu!"
Hai con ch.ó vừa rồi bị ướt, lúc này được Lý Đại Bảo bắt lại đây, đặt ở bên bếp sưởi ấm.
Liễu Phán Nhi giao chuyện lửa cho Lý Dung cẩn thận nhìn chằm chằm, nàng về phòng ngủ.
Lần này nguyệt sự tới tương đối mãnh liệt, Liễu Phán Nhi đúng thật muốn nằm.
Không khí vốn dĩ có chút đau lòng nhưng sau khi nhìn thấy hai con ch.ó này đã tan thành mây khói.
Liễu thị cho rằng Liễu Phán Nhi mệt mỏi, thúc giục Liễu Phán Nhi vào trong phòng nghỉ ngơi: "Tam đệ muội, hiện tại không mưa thì để đứa nhỏ ở bên này nhìn lửa. Dù sao là lửa hâm chậm, đáy nồi không bị tắt lửa là được. Sáng sớm muội đã phải bận rộn trong ngoài, đoán chừng mệt mỏi rồi, nhanh chóng lên trên giường nghỉ ngơi một lát đi.
Liễu Phán Nhi tỉnh lại, đi ra ngoài thử gọi mọi người, sau đó nhanh chóng đến nhà xí.
Chờ đến khi tỉnh lại Liễu Phán Nhi lần nữa, mặt trời đã lên núi, ánh nắng chiều che kín không trung.
Không chỉ có âm thanh bọn nhỏ, mà còn có âm thanh của phụ nữ trong thôn.
Nhưng nằm trong chốc lát, Liễu Phán Nhi đã ngủ rồi.
Thay bỉm lần nữa, Liễu Phán Nhi cảm thấy mình đã sống lại.
Nếu không như vậy ngoại trừ chôn xuống, không thì những cách khác đều sẽ bị người ta phát hiện, thật sự không biết giải thích như thế nào.
May mắn thay, trong nhà xí của bọn họ có một cái chậu bị hỏng, chuyên dùng để đốt ngải để hút muỗi.
Trong tay nàng cầm môi lửa, thiêu đốt tã lót đã dùng.
Liễu Phán Nhi đang rửa tay, Chu Thúy Hoa không nhịn được hỏi: "Vợ Thanh Gia, nước tương nhà ngươi, có thể có kịp cơm chiêu không?”
Liễu Phán Nhi cầm đôi đũa: "Đều tới nếm thử đi, ta ngửi mùi thật sự không tồi."
Vừa nghe nói có thể nếm thử, mọi người cảm thấy cực kỳ hứng thú, trộm nuốt nước miếng.
Liễu Phán Nhi đúng sự thật bẩm báo: "Như vậy đi, ta lấy một đĩa, các người nếm thử cảm thấy được thì ta lấy cho các người. Cảm thấy không thể ăn, ngày mai các người lại qua đây mua.
Liễu Phán Nhi mở nồi, dùng chiếc đũa thật dài chọc một chút, hơi chút dùng sức mới có thể chọc vào. Tuy rằng ngon miệng, nhưng vị tương đối cứng.
Liễu Phán Nhi vớt từ bên trong một cái ruột heo, chờ hơi nguội, lúc này mới cầm d.a.o phay cắt thành miếng nhỏ bằng đầu ngón tay, sau đó lại rót chút nước kho.
Liễu Phán Nhi cười cười: "Thím, chờ một chút, ta nhìn xem."
Chu Thúy Hoa cầm chiếc đũa, gắp một miếng đặt ở trong miệng nếm thử trước, ánh mắt sáng lên: "Ăn ngon, ngon hơn thịt buổi sáng hôm qua đó. Có răng thì ăn khá ngon. Không có răng ăn sẽ rất tốn sức. Chắc là bà bà ta chỉ có thể ăn súp om mì thôi."
"Ta cũng nếm thử." Vợ của Lý Thạch Tượng cũng không nhịn được nhận lấy chiếc đũa của Chu Thúy Hoa, gắp nếm thử.