Trương Hiển Hà là một người đàn ông trung niên bình thường, hắn là một nhà phân tích tài chính. Trong giới phân tích tài chính ở Hồng Kông, hắn là một nhà phân tích không đến mức vô danh mà cũng không phải quá xuất sắc.
Bề ngoài của hắn không đẹp trai, một là hơi lùn và mập, hai là nụ cười của hắn có hơi ngờ nghệch, đi với nghề nhà phân tích tài chính thì có chút không hợp, hơn nữa còn bị hói. Thoạt nhìn, hắn trông già hơn tuổi thật của mình ít nhất 10 năm.
Cho nên, Trương Hiển Hà vẫn không quen được người bạn gái nào, những ai tiếp cận đều là những người tham tiền của hắn. Nhưng, là người có tư tưởng hơi bảo thủ, Trương Hiển Hà không sao chịu được các cô gái này. Vì vậy, đến lúc trung niên, hắn mới gặp được tình yêu của đời mình.
Hắn là một người tốt, yêu thương động vật, luôn hòa nhã với đồng nghiệp, hơn nữa trong công việc rất có trách nhiệm. Bất quá, hắn lại ăn nói khá vụng, hầu như nói rất nhiều lời không nên, cho nên không có cô nào để ý đến hắn…Để ý tới một người đàn ông hơi béo lùn, hơn nữa lại hói.
Lúc 41 tuổi, đêm hôm đó, hắn theo thói quen đi tản bộ thì vô tình gặp phải một cô gái làm việc văn phòng trẻ đẹp mới tan sở, ví của nàng bị mấy tên lưu manh cướp …
Sau này, nàng trở thành vợ hắn, bọn họ có một con gái hai tuổi. Đó là gia đình của hắn, là thứ đáng để hắn dùng tất cả tiền bạc, sức lực để bảo vệ!
Nơi đây, tuy hắn và vợ hắn đều là những người trí thức, có bằng cấp, biết ngoại ngữ, có kiến thức xã hội vững chắc…Nhưng chỉ thế thôi, người như vậy không chỉ một ngàn mà có tới hơn mười vạn, vợ chồng bọn họ ở này bỗng trở nên vô cùng bình thường. Nếu dõi mắt nhìn lại, cả hai đều không phải nhà khoa học, nhân viên nghiên cứu, kỹ thuật viên, kiến trúc sư hoặc binh lính, cũng không phải là bác sĩ, giáo sư…
Cho nên, bọn họ chắc chắc không thể nào có mặt trong nhóm người đầu tiên rời khỏi căn cứ dưới lòng đất.
Trương Hiển Hà trầm mặc ngồi bên cạnh vợ và con gái, hắn và vợ hắn đã mặc đồ du hành vũ trụ, nhưng con gái hắn quá nhỏ, không cách nào mặc đồ du hành được. Cho nên, vợ hắn vẫn ôm con, luôn thì thầm dỗ dành con gái đang khóc.
Trương Hiển Hà im lặng nhìn cảnh đó. Trước giờ hắn vẫn im lặng như thế, làm nhiều nói ít…
Nhưng khi hắn nhìn thấy các khoang thuyền vận chuyển xuất hiện, hắn đã không còn cách nào giữ mình im lặng được. Hắn đứng lên, nói với những người bên cạnh:
-Hay là để bọn nhỏ về phi thuyền Hi Vọng trước, bọn nó không có đồ du hành vũ trụ, ở đây quá nguy hiểm. Nên để trẻ em cùng mẹ của chúng về trước, chúng ta là đàn ông, có thể đợi khi mọi người đã an toàn, về sau cũng được.
Thanh âm của Trương Hiển Hà không quá lớn, nhưng ít nhất cũng đủ cho khoảng mười gia đình chung quanh nghe thấy. Trong số các gia đình này, có ba trẻ em, hai đứa còn khá nhỏ, ngoài ra còn có một thai phụ. Khi nghe được thanh âm của Trương Hiển Hà, các gia đình này lập tức hưởng ứng, thanh âm của bọn họ khiến cho mọi người xung quanh chú ý tới. Dần dần, trên quảng trường im lặng bỗng xuất hiện tiếng ồn ào rất nhỏ.
Rất nhanh, tình hình nơi này liền khiến các binh lính chú ý. Thông qua thiết bị liên lạc, họ ngay lập tức báo chuyện ở đây cho Diêu Nguyên. Hiện giờ, sợ nhất là dân chúng phát sinh bạo loạn, dù gì nếu rời đi sớm thì cơ hội sống sót sẽ tăng lên nhiều, nếu lưu lại, mỗi một phút là một phút mạo hiểm. Nếu có người dẫn đầu thì với hơn một ngàn binh lính, sợ rằng khó ngăn được mấy vạn dân chúng bạo loạn…
Ngay lập tức, Diêu Nguyên không kịp nghĩ đã dẫn theo một tiểu đội binh lính tới hiện trường. Bất quá, tình hình làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm. Hiện trường vẫn chưa xảy ra hỗn loạn, chỉ có dân chúng đang thảo luận chuyện gì đó, thanh âm không to không lớn, chỉ do tạp âm hơi nhiều nên không nghe rõ bọn họ đang nói chuyện gì.
Diêu Nguyên không chần chờ, dẫn binh lính đi đến khu vực ồn ào. Từ sự có mặt của hắn, thanh âm dần nhỏ xuống rồi biến mất, mỗi khi hắn đi đến đâu thì chỗ đó liền im lặng, tựa như hắn đến mang theo một ma lực nào đó.
Tình huống càng như thế, thì Diêu Nguyên càng nhíu mày. Đột nhiên, phía trước có một người đàn ông trung niên mập mạp đứng lên, đứng tại chỗ nói:
-Hạm trưởng, chúng tôi có một thỉnh cầu.
Diêu Nguyên hơi cau mày, hỏi:
-Cứ nói, ông cứ nói. Nơi này, chúng tôi tuyệt không phải là chế độ độc tài. Nếu có vấn đề gì cứ nói, chỉ cần hợp lý, chúng tôi đều tiếp nhận.
Trong người Trương Hiển Hà đột ngột dâng lên dũng khí lớn lao thứ hai trong đời, lần thứ nhất là lúc hắn cầu hôn vợ mình, còn lớn hơn nhiều lòng can đảm khi đánh đuổi các tên lưu manh trước. Hắn trầm ổn nói:
-Hạm trưởng, nơi này có rất nhiều trẻ em, còn có phụ nữ mang thai. Ngoài ra, mẹ của chúng đều ở đây. Ta muốn thỉnh cầu ngài, hiện giờ các nhà khoa học đã rời khỏi rồi, còn lại chỉ là người dân thôi. Ta xin ngài, nếu như có thể, có thể cho bọn trẻ và mẹ của chúng rời khỏi trước không? Ngài cũng biết, bọn trẻ không thể mặc được đồ du hành vũ trụ…
Về phần đàn ông chúng ta, có thể chờ đến cuối mới đi. Chúng ta có thể chờ được!
Diêu Nguyên trầm mặc, Trương Hiển Hà cũng im lặng, dân chúng chung quanh cũng nhìn về phía này đầy mong đợi.
Thực tế, trước mắt những người đang rời khỏi là bác sĩ, các nhân viên kỹ thuật. Số lượng những người này khá nhiều, cộng thêm người nhà của bọn họ, căn bản có tới bốn năm vạn người. Bây giờ, chỉ mới có một phần ba rời khỏi, theo tiến độ này, đoán chừng vẫn cần 13 tiếng đến 14 tiếng mới xong.
Thật lâu sau, Diêu Nguyên mới lên tiếng:
-Được rồi, trước mắt khoang thuyền vận chuyển đã đến. Để cho bọn trẻ lên đi, không cần phải tuân theo số lượng tối đa được ghi, nhiều hơn ba bốn người cũng không sao. Dù gì thì nơi này cách phi thuyền Hi Vọng không xa…Đúng rồi, để cho mẹ của những đứa trẻ đi luôn. Bất quá, vì số lượng đi…Phải ghi tên những người đàn ông trong gia đình lại, thứ tự rời khỏi của các vị sẽ hạ xuống một chút.
Trương Hiển Hà cảm thấy một luồng máu nóng xông lên não, thiếu chút nữa kích động đến phát ngất. Hắn cảm thấy đôi mắt ê ẩm, hai tay siết chặt lại nói:
-Cám ơn ngài, hạm trưởng, cám ơn ngài, cám ơn…
Diêu Nguyên khoát tay áo, trầm mặc rời khỏi. Cho đến khi hắn đi xa, mới nghe loáng thoáng tiếng hoan hô truyền đến. Mười mấy binh lính lưu lại bắt đầu ghi chép danh sách được ưu tiên rời khỏi.
-Hi sinh cơ hội của mình, để cho vợ và con cái có thể sống sót sao?
Diêu Nguyên thở dài, từ từ đi xa.
Ở chỗ hồi nãy, người vợ trẻ tuổi xinh đẹp của Trương Hiển Hà đã sợ đến ngây người, nàng chờ Diêu Nguyên cùng các binh lính đi mới vội vàng kéo áo Trương Hiển Hà, nói:
-Anh điên rồi sao? Chờ nhóm người này đi xong là đến phiên mình mà. Anh nói như vậy, nói như vậy thì anh làm sao bây giờ, anh…
Người vợ trẻ tuổi đã nói không ra lời, nàng vốn là một người mạnh mẽ nhưng bây giờ lại cảm thấy hoàn toàn trống rỗng, không biết nên làm gì mới phải. Trong lúc nói, nước mắt đã rơi.
Trương Hiển Hà từ khi cưới được vợ mình, hầu như mọi chuyện đều nhường nhịn vợ. Cho nên, mọi người, bao gồm cả vợ hắn đều cho rằng hắn là một người đàn ông hướng nội, có hơi khù khờ. Nhưng không ngờ rằng, ở nơi này, thời điểm này, hắn lại có thể kiên quyết như vậy.
Trương Hiển Hà ôm lấy vợ mình, hôn con gái, cười nói:
-Yên tâm đi, anh sẽ không có chuyện gì đâu. Em cùng Ngọc Nhi cứ yên tâm trở về phi thuyền Hi Vọng, em nhìn hạm trưởng đi, ngài ấy cũng không phải chưa rời khỏi sao? Nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, ông ấy nhất định sẽ mang anh đi cùng, hơn nữa còn có bộ đồ du hành vũ trụ này, ít nhất có thể cầm cự mấy tiếng. Ngọc Nhi còn chưa có đồ du hành vũ trụ nữa là.
Người vợ trẻ tuổi trầm mặc, nàng ôm con gái không nhịn được òa khóc. Đôi tay vẫn nắm lấy áo chồng mình, phảng phất như lần đầu nàng gặp người chồng, lúc hắn can đảm đánh đuổi bọn cướp kia, hoặc là lúc hắn lấy hết dũng khí cầu hôn mình, cảm giác này làm cho nàng cảm thấy vô cùng an toàn…
Rất nhanh, nhóm khoang thuyền vận chuyển đầu tiên chở trẻ em đã khởi hành, theo sát sau là mẹ của chúng. Họ dưới sự hướng dẫn của các binh lính trở về phi thuyền Hi Vọng. Mà trong mũ bảo hộ, ai ai cũng tràn đầy nước mắt…
Người yêu của họ, đã từ bỏ hi vọng sống của mình vì họ và những đứa trẻ…
Lúc này, trong phi thuyền Hi Vọng, các nhà khoa học và nhân viên nghiên cứu đã tính xong phần chi tiết đầu tiên…
Hệ Hằng Tinh đã xảy ra kịch biến, viên Hằng Tinh mới này đang biến hóa một cách khó tin. Trong giai đoạn vừa rồi, sự biến hóa của nó đã dẫn đến tinh hệ cùng Tinh Vân chấn động kịch liệt. Nói thế nào đây, cứ như là một nam châm điện (1), không có điện thì không có hiệu ứng hút, còn khi có điện, lập tức sinh ra từ trường cực mạnh tạo lực hút.
Mà xunh quanh khối nam châm này, có rất nhiều viên bi kim loại siêu nhỏ. Cho dù các viên bi này ở khá xa nam châm nên không bị hút, nhưng…bọn chúng sẽ bị nhiễm từ (2) a!
Viên bi càng lớn, tốc độ nhiễm từ càng nhanh, hơn nữa sau khi bị nhiễm từ thì lực hút của nó sẽ càng mạnh!
Đây là một hiện tượng mà các nhà khoa học không sao tưởng tượng nổi…rất đáng tiếc, nó cũng không thể giải thích bằng kỹ thuật loài người hiện giờ. Chỉ có thể thông qua lý luận cơ bản rồi tiến hành xây dựng mô hình giả định. Như hiện tại, viên tiểu hành tinh họ đang đậu đã có trọng lực gấp mười một lần Trái Đất, hơn nữa còn đang tăng!
Nói cách khác, viên tiểu hành tinh này đang hút các khối thiên thạch xung quanh lại!
Có thể nói, nó là hạch tâm tạo nên hành tinh dạng rắn!
Nhưng giờ phút này, nó chính là tai họa ngập đầu! Một khi có thiên thạch khổng lồ bị hút bay tới, va chạm không chỉ đơn giản như động đất hồi nãy, mà cả tiểu hành tinh có thể sẽ tan vỡ!
-Theo như tốc độ tăng trưởng trọng lực, còn có khoảng cách chung quanh của thiên thạch. Tính toán lại…Ước chừng còn có 18 tiếng hoặc 19 tiếng nữa, sẽ có thiên thạch va chạm với nơi đây!
Lúc này, đã 4 giờ 50 phút phút trôi qua từ khi bắt đầu xảy ra cơn động đất…
Bên trong phi thuyền Hi Vọng đã có hơn ba vạn sáu ngàn người…
Chú thích:
1/Nam châm điện: là một công cụ tạo từ trường hoặc là nguồn sản sinh ra từ trường khi có điện chạy qua. Từ trường này giúp nó có thể hút sắt, thép hoặc các vật bị nhiễm từ khác. Chi tiết xin tham khảo tại:
http://vi.wikipedia.org/wiki/Nam_ch%...%91i%E1%BB%87n2/Nhiễm từ: Cơ bản, đa số vật chất đều do các phân tử cấu tạo thành, phân tử do các nguyên tử tạo nên, nguyên tử lại do các nhân nguyên tử và các hạt điện cấu tạo thành. Các hạt điện liên tục vận động trong nguyên tử và xoay chuyển xung quanh hạt nhân nguyên tử, hai loại vận động này sẽ sinh ra từ tính. Nhưng, trong đa số các vật chất, phương thức vận động của các hạt điện là hoàn toàn khác nhau và rất hỗn loạn, điều này làm cho hiệu ứng từ bên trong các vật chất tự triệt tiêu lẫn nhau. Vì vậy, trong trường hợp bình thường, các vật chất đều không có từ tính.
Hiện tượng nhiễm từ là hiện tượng khiến cho vật chất có từ tính, nguyên nhân do tác động từ từ trường bên ngoài khiến cho các phương hướng từ tính bên trong cùng chỉ về một hướng, tạo nên từ tính.