Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 8: Hi Vọng!




Một quảng trường rộng lớn vô biên hiện ra trước ánh mắt sững sờ của mọi người, cho dù bọn họ cố sức căng mắt ra nhìn cũng không sao thấy được đâu là điểm cuối, cứ như nơi này là một thế giới thu nhỏ dưới lòng đất vậy.
Trong quảng trường to lớn này, có một chiếc phi thuyền to lớn đến khó tin nằm ngay chính giữa. Mọi người đang đứng ở vị trí đại môn, trên một chiếc bục cách mặt đất quảng trường khoảng hai trăm thước, trước mặt họ là một hành lang rộng lớn cùng các loại thang máy đơn giản.
Nhưng cho dù đứng ở khoảng cách cao như thế nhìn xuống, bọn họ cũng suýt chút nữa không nhìn thấy hết được chiếc phi thuyền, nếu chỉ dựa vào mắt phán đoán thì chiếc phi thuyền này phải dài ít nhất hơn một cây số, cũng có thể nhiều hơn, lớn gấp mấy chục lần một chiếc hàng không mẫu hạm bình thường, quả thực có thể coi nó là như một thành phố nhỏ di động.
Độ cao của phi thuyền ít nhất cũng hơn hai trăm mét, bởi nếu bọn họ nhìn thẳng qua thì nơi cao nhất trên phi thuyền còn cao hơn cả bọn họ, hay nói cách khác là còn cao hơn cả chiếc bục mà cả bọn đang đứng.
Một chiếc phi thuyền khổng lồ như vậy, có trời mới biết làm sao mà chế tạo được, với trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ của loài người mà có thể chế tạo được phi thuyền như vậy sao? Hơn nữa nếu nó khổng lồ như vậy thì làm sao bay lên trời đây? Cần tới bao nhiêu lực đẩy để gia tốc cho nó có thể thoát khỏi lực hút của Trái Đất đây? Điều đó quả thực không thể tưởng tượng được.
Tuy không phải là nhà khoa học, nhưng trong lòng Diêu Nguyên cùng mọi người đều vô cùng khó hiểu, bởi ít nhất cả bọn đều biết những kiến thức khoa học cơ bản. Tỷ như muốn cho một vật rời khỏi Trái Đất thì điểm mấu chốt chính là vận tốc! Đó chính là vận tốc vũ trụ cấp 2 – là vận tốc tối thiểu để thoát khỏi lực hút của Trái Đất để bay ra ngoài không gian (vận tốc này là 11,2km/s), nhưng phi thuyền trước mắt này…Với thể tích khổng lồ như vậy, tốn bao nhiêu lực đẩy mới khiến cho nó đạt tới tốc độ như vậy đây? Không thể nào đạt được! Với nền khoa học kỹ thuật hiện giờ thì phải ít nhất vài trăm năm nữa mới làm được!
Nhưng bất kể ra sao thì hiện giờ cũng đã tiến vào khu vực bên trong trụ sở, tìm được mục tiêu quan trọng nhất trong nhiệm vụ lần này, ai ai cũng hít thở từng hơi lớn như sợ vật thể trước mắt chỉ là ảo giác, cho tới mấy chục giây sau, Diêu Nguyên mới hít sâu một hơi nói:
-Hắc Thiết, mang Tiểu Lý vào đây, Tiểu Bạch, vết thương của Tiểu Lý ra sao rồi?
Hắc Thiết liền đi tới bên Lý Hải Vân, cẩn thận bế hắn lên tiến vào trong, người đội viên tiểu bạch kiểm thì khoát tay áo nói:
-Rất phiền toái, có mấy mảnh đạn găm vào quá sâu nên không thể giải phẫu ngay được, quan trọng nhất là máu, mấy túi máu ta có chỉ là những túi ta tiện tay lấy trong bệnh viện ở thị trấn, nên máu không đủ để phẫu thuật, hơn nữa một vấn đề lớn ở đây là thiếu thốn thuốc men cùng dụng cụ.
Diêu Nguyên trầm ngâm nhìn xuống Lý Hải Vân đang hôn mê, sau đó quay về người đội viên tiểu bạch kiểm hỏi:
-Có thể kéo dài mấy ngày? Nếu như ở tình trạng này…
Tiểu Bạch trầm mặc, sau một lát suy nghĩ ngẩng đầu lên nói:
-Nếu như truyền thêm nước biển, cùng với chú ý giữ gìn vệ sinh thì có thể kéo dài được năm ngày, lâu hơn nữa thì không được…
-Như vậy trong vòng ba ngày…
Ánh mắt Diêu Nguyên trở nên thâm trầm, nói:
-Trong vòng ba ngày, ta nhất định sẽ tìm được một bệnh viện thích hợp cho ngươi giải phẫu.
Nói xong Diêu Nguyên dẫn đầu mọi người đi về phía thang máy, mà tất cả đội viên còn lại đều im lặng bước theo, chỉ có Trương Hằng vẫn còn ngồi đờ đẫn tại chỗ, cả người run rẩy như chưa hết sự kích động, tới khi Hắc Thiết đi qua bên cạnh hắn, vỗ bả vai hắn cười một tiếng rồi nói:
-Đi thôi, tiểu tử ngươi cũng không tệ lắm, làm tốt hơn ta tưởng nhiều…Cám ơn!
Trương Hằng bị một cái vỗ đó làm cho ngã lăn quay ra trên đất, hồi lâu sau mới chợt tỉnh mà vội vàng đuổi theo Hắc Thiết:
-Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, ta cũng chỉ là tự cứu chính mình thôi…Nhưng mà không sao chứ? Bỏ lại thi thể các bạn ngươi ở nơi đó.
Hắc Thiết khẽ trầm mặc, rồi hơi lắc đầu nói:
-Đây là chiến trường, biết không? Đây là một cuộc đấu tranh vì sự sống, chiến tranh…Cái chết của bọn họ đều có ý nghĩa, mà nơi họ xứng đáng yên nghỉ, đối với chúng ta không phải là chôn xuống đất hay hỏa táng đi, đó là nơi họ đã ngã xuống hi sinh tính mạng của mình, chỉ có nơi đó thì linh hồn của bọn họ mới có thể ra đi trong yên bình.
Trương Hằng cái hiểu cái không, chỉ đành ậm ờ theo sát bên Hắc Thiết.
Vốn là người đi đầu nên Diêu Nguyên khi vừa chạm chân xuống mặt đất đã khom lưng kiểm tra nền đất chung quanh, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về bầu trời, nói chính xác hơn thì đó là bầu trời dưới lòng đất, thật lâu sau hắn mới đi về một chiếc xe jeep gần đó.
Ở bên trong trụ sở này, trừ chiếc phi thuyền to lớn kia, còn có rất nhiều xe cộ được bày ở dưới, chung quanh còn có rất nhiều khu dân cư được xây dựng theo phong cách quân sự, tất cả đều giống nhau về hình, đều có những ánh đèn sáng ngời chiếu sáng cho con đường nhỏ được lát bằng kim loại, có tới mấy trăm lối đi và những tòa nhà như thế, tựa hồ như nơi đây đã từng là nơi ở cho rất nhiều binh lính.
Nhưng giờ phút này, bên trong trụ sở đến một bóng người cũng không thấy, chỉ có mười lăm người bọn họ đi lại trên quảng trường.
Khi Diêu Nguyên nhảy lên xe jeep cùng các người khác đi lựa chọn những phương tiện di chuyển, Vương Quang Chính đã đến bên Diêu Nguyên, vừa sờ vào cỗ jeep vừa nói:
-Có chuyện gì vậy? Ngài nhìn ra điều gì sao?
Diêu Nguyên đưa tay ra chạm vào thân xe, chỉ chạm một cái thôi mà trên bàn tay đã bám đầy bụi đen.
-Ít nhất đã không có ai ở đây trong vòng nửa tháng qua, nhưng nguồn điện vẫn không bị cắt, cho nên nơi này có thể là loại trụ sở tồn tại vĩnh viễn, bên trong hẳn có lò phản ứng hạt nhân dùng để phát điện, hơn nữa nếu chiếc phi thuyền vẫn còn dùng được, thì cách duy nhất để nó bay lên chính là sử dụng kỹ thuật phản trọng lực.
Diêu Nguyên nhìn lên nóc động, nói.
Vương Quang Chính hơi sửng sốt, vội vàng hỏi:
-Phản trọng lực? Cái mà chỉ xuất hiện trong phim ảnh giả tưởng cùng tiểu thuyết sao?
-Đúng, chính nó.
Diêu Nguyên gật đầu nói:
-Trực tiếp nâng phi thuyền lên, ngươi có thấy trên nóc hang động không, các nơi khác đều là nham thạch tự nhiên, bởi cái quảng trường này có thể được xây dựng trong một hang động ngầm to lớn, nhưng mái vòm phía trên phi thuyền lại được xây bằng kim loại, ta nghĩ nơi đó chắc có thể mở ra được, nhưng dù thế thì phi thuyền làm sao để bay lên đây? Dùng động cơ phun lửa đẩy sao? Đừng đùa, một phi thuyền khổng lồ như vậy thì dùng ngọn lửa như thế nào mới bay được? Lửa trên mặt trời à?
Cho nên cách giải thích hợp lý duy nhất chính là nguyên lý phản trọng lực.
Diêu Nguyên chậm rãi nói.
Vương Quang Chính vội vàng nhìn lên mái động, quả nhiên ở đỉnh động được làm bằng một tầng kim loại, nói cách khác, nếu như phi thuyền muốn bay ra khỏi căn cứ thì tựa hồ chỉ có thể sử dụng kỹ thuật kia.
Cuộc nói chuyện của hai người đến đây là chấm dứt, những người còn lại đều đã lên xe jeep rồi, tất cả đều lái xe hướng về phi thuyền vũ trụ, dù sao đây mới là mục đích của họ, cũng là con đường rời khỏi Trái Đất duy nhất. Cho nên chuyện quan trọng nhất bay giờ là tiến vào trong phi thuyền, xác nhận mọi thứ đều nguyên vẹn.
Sau khi đi qua một chặng đường hai mươi cây số mà không có nguy hiểm gì, lúc này mọi người đã đến được bên phi thuyền, thậm chí giơ tay ra đã có thể chạm vào nó. Bây giờ, cả bọn mới cảm nhận được sự khổng lồ của chiếc phi thuyền, quả thực lớn đến mức khó tin, con người khi đứng dưới nó quả là một con kiến, một con kiến so với một con voi, không, không phải voi, mà là kiến so với một con khủng long.
Nhưng bây giờ thì cả bọn lại bắt đầu do dự, bởi không ai biết được trong phi thuyền liệu có bẫy rập hay cơ chế phòng ngự gì không? Chỉ cần các loại máy móc như vừa rồi đã khiến cả đám thập tử nhất sinh rồi, nếu như còn có một đợt khác nữa thì cầm chắc đoàn diệt.
Nhưng người vốn cẩn thận nhất trong đội là Diêu Nguyên lại không hề có vẻ gì khẩn trương, đi thẳng tới cánh cửa lớn ở khoang trước, trong chớp mắt đã tiến vào trong phi thuyền, những người còn lại ai cũng trù trừ nhìn nhau, nhưng chỉ trong chốc lát, trừ Trương Hằng ra, tất cả mọi người đều bước vào.
Trương Hằng ngẩn người, lớn tiếng hỏi:
-Uy, các vị, ở đây ta không có cách dừng các loại máy móc kia đâu, các ngươi không sợ sao? Ê…Chờ ta một chút!
Trương Hằng chỉ mới rống lên vài tiếng thì mọi người đã gần đi mất, đành ba chân bốn cẳng hộc tốc đuổi theo mà chưa kịp thốt lên câu kế tiếp.
Bên trong phi thuyền quả thật vô cùng lớn, giữa vô số lối đi nhỏ là các gian phòng có cửa khóa, còn có rất nhiều phương tiện khác nhau, thậm chí Tiểu Bạch còn lớn tiếng hoan hô khi tìm được các nơi chữa bệnh riêng biệt, ngoài nơi giải phẩu còn có các phòng trị bệnh đặc thù khác, có rất nhiều gian phòng lớn nhỏ khác nhau, thậm chí các gian phòng dùng để giải trí cũng nhiều không kém.
Đây là một chiếc phi thuyền vũ trụ đã hoàn thành, nội thất bên trong đã được chuẩn bị hết sức đầy đủ, hơn nữa sức chứa cũng vô cùng khổng lồ, đừng nói tới một vạn người, cho dù là mười vạn người cũng dư dả!
Càng xem xét bên trong phi thuyền, thì mọi người càng vui mừng, thậm chí về sau đã có người lớn tiếng cười to, nhưng bọn họ không hề phát hiện, sắc mặt Diêu Nguyên càng lúc càng tái xanh, chẳng qua do hắn luôn là người đi đầu nên không ai phát hiện thấy.
(Hỏng bét, chiếc phi thuyền này quá hoàn mỹ, đầy đủ các vật dụng, đầy đủ các phòng chứa, hơn nữa còn có đủ loại phương tiện, lúc nãy ta còn thấy cả các gian phòng chứa các vật dụng có thể sử tái sử dụng liên tục, chiếc phi thuyền vũ trụ như vậy thì dù rời khỏi Địa Cầu, sống mười năm ngoài không gian cũng còn được, nhưng khi đã hoàn hảo như vậy…Tại sao các tên lãnh đạo kia lại vứt bỏ nó đây? Chẳng lẽ có chỗ nào nguy hiểm hoặc tai họa tiềm ẩn đáng sợ sao?)
Diêu Nguyên càng nghĩ nhiều thì tâm tình càng khẩn trương, hơn nữa phi thuyền vũ trụ này cũng quá lớn, mặc dù bên trong cũng có xe lửa tự động, nhưng ai mà biết được phòng điều khiển, hoặc là phòng hạm trưởng ở nơi nào đây?
Cho tới khi đi được hai tiếng đồng hồ, Trương Hằng đã bắt đầu than vãn không ngớt, thì Diêu Nguyên bỗng quay đầu lại, chỉ về màn hình liên lạc trên tường nói với Trương Hằng:
-Trương Hằng, ta muốn ngươi xâm nhập vào chiếc phi thuyền này, thứ khác không cần quan tâm, ngươi chỉ cần tìm bản đồ phi thuyền này cho ta, trước hết chúng ta phải tìm được phòng điều khiển đã.
Trương Hằng sửng sốt, vừa định khóc kể thì bỗng dưng thấy được khuôn mặt xanh xao nhưng nghiêm túc của Diêu Nguyên, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn, nên đành miễn cưỡng đáp ứng, dùng công cụ hacker bắt đầu xâm nhập màn hình truyền tin kia.
Rất nhanh, bởi bây giờ không hề có thanh âm cảnh báo gì, hơn nữa sau khi Diêu Nguyên nói ra cách giải mật mã kiểu mới thì Trương Hằng đã nhanh chóng xâm nhập vào bên trong hệ thống, nhưng vào lúc này, trên chiếc laptop lại xuất hiện một tổ hợp các ký hiệu kỳ lạ, tiếp theo cả màn hình biến thành một dãy tần số, mà người đứng trước dãy tần số này lại là một ông già người Âu Mĩ.
Thanh âm kinh hô của Diêu Nguyên truyền đến từ phía sau, bởi đây chính là người gửi bưu kiện cho hắn, là bố của người con gái mà hắn đã từng cứu, hơn nữa còn là bạn thân của hắn, chính ông ta là người chỉ dẫn hắn lại đây.
-Chào Diêu Nguyên, đây là kênh lưu trữ mật mã bí mật mà chỉ có những người hiểu được mật mã của ta mới có thể thấy được, sao rồi? Ngươi có thích lễ vật cuối cùng này của ta không, đây là lễ vật mà ta dùng để đáp lại ân tình ngươi đã cứu sống con gái ta đấy?
Ông già người Âu Mĩ cười hắc hắc mấy tiếng, rồi nghiêm túc nói.
-Lắng nghe kỹ những lời sau đây của ta, Diêu Nguyên, điều này có quan hệ đến mạng sống của ngươi, đến các đồng đội của ngươi, hay thậm chí là đến mười mấy vạn dân chúng nữa, đây là chuyện về chiếc phi thuyền có tên là Noah số hai…
Đây là chiếc phi thuyền vũ trụ có một khuyết điểm trí mạng…