Dịch: Tiểu Băng
Tuy không biết đĩa bay này rốt cuộc là cái gì, nhưng đối với loài người, đã không còn hoàn cảnh nào tệ hơn lúc này được nữa, có được sự thay đổi gì thì cũng tốt…
Ai nấy mang theo suy nghĩ đó chạy ra vùng đất trống, ngẩng đầu lên nhìn đĩa bay trên bầu trời.
Thật ra, đĩa bay này cũng không lớn, thoạt nhìn thì chỉ to chừng máy bay Boeing 747, còn nhỏ hơn cả một số máy bay thường chuyên bay tuyến quốc nội, nhưng vì nó đang bay lơ lửng cách mặt đất vài trăm thước một cách thong dong, nên có thể nhìn được nó rất rõ.
Trên bãi đất trống, đã có hơn một ngàn con người chạy ra đó ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt không biết là khát vọng hay mong đợi, thậm chí trong số đó còn có cả một phần là quân nhân.
“Quay lại! Quay lại trong rừng ngay! Ai cho phép mọi người chạy ra đây?”
Lẫn trong số hơn ngàn con người ấy, có mấy sĩ quan đang quát to. Họ nhận được lệnh là phải phòng ngự cẩn thận cả bốn phía, không cho phép bất kỳ ai đi qua phòng tuyến của mình. Nhưng bây giờ có tới cả hơn một ngàn người chạy ra bãi đất trống. Chưa nói cái đĩa bay trên bầu trời kia có ý tốt hay không, nhưng nhiều người tụ tập lại một chỗ như vậy rất có thể hấp dẫn bạch tuộc ngoài hành tinh xông tới. Chuyện này rất quan trọng, nên bọn họ mới liều mạng chạy ra bãi đất trống để duy trì trật tự, xua mọi người vào lại trong rừng…
Nhưng khi con người đã trở nên điên cuồng, nhất là khi nhìn thấy hy vọng sống, thì làm gì còn chịu nghe lệnh của các sĩ quan này! Đương nhiên cũng có nhiều người cẩn thận vẫn núp trong rừng nhìn lên trời, dù sao cái đĩa bay kia cũng không giống vật do con người tạo ra.
Đúng lúc này, trên bầu trời chợt xuất hiện một làn ánh sáng. Đến khi mọi người thích ứng được với ánh sáng ấy, thì nhìn thấy trong số hơn ngàn người ở bãi đất trống có bảy tám người bay lên cao, cứ như trên ấy có một lực hút gì đó, kéo họ thẳng vào trong đĩa bay, sau đó đằng sau đĩa bay phụt ra một chùm tia sáng chói cả mắt, đĩa bay bay vụt đi với một tốc độ cực nhanh, chớp mắt biến mất.
Ai nấy trợn mắt, mồm há hốc mà nhìn, cả nửa ngày sau mới cùng gào lên một tiếng, rồi chui về trong rừng. Trong quá trình ấy lại xảy ra dẫm đạp, chết rất nhiều người…
“Bị bắt tám người, bị đạp chết bảy người, và hơn bốn mươi người bị thương với nhiều mức độ khác nhau… vô cùng không ổn! Không còn bao nhiêu thuốc chữa trị, hơn nữa trong đó rất nhiều người đã bị nhiễm vi khuẩn độc, rất có khả năng phải xử lý luôn.”
Dương Vân Tứ ngồi trong lều, nói với thủ lĩnh nhân loại hiện giờ - thượng tá Áo Đức Tu Tư (Odysseus).
Áo Đức Tu Tư vốn là một sĩ quan trẻ cực đẹp trai, nhưng bây giờ nhìn anh như đã sắp trung niên. Tuy vẫn còn đẹp trai, nhưng không thể dùng từ thanh niên để miêu tả anh được nữa, khóe mắt anh đã xuất hiện một ít nếp nhăn.
“Đúng là vô cùng không ổn!” Áo Đức Tu Tư thở dài: “Trong lòng đất có bạch tuộc ngoài hành tinh đang chờ chúng ta, trên bầu trời có đĩa bay người ngoài hành tinh coi chúng ta như tù binh. Cái thế giới này đúng là không thể nào sống nổi. Lòng người rất tán loạn, không thể mang họ theo được nữa.”
Dương Vân Tứ hiểu ý của Áo Đức Tu Tư, khốn cảnh của con người hiện giờ không phải chỉ ở bên ngoài. Bên ngoài có thiên địch như bạch tuộc ngoài hành tinh, giờ lại xuất hiện đĩa bay người ngoài hành tinh không rõ bắt con người, còn bên trong thì không chỉ thiếu thốn năng lượng, thiếu thốn vật tư, dược phẩm chữa bệnh vân vân, mà lòng người còn tán loạn, mọi người không còn nhìn thấy hi vọng trong tương lai.”
Đầu tiên là mất Noah số 1 và căn cứ sinh sống, chỉ hơn mười ngàn người này cơ bản không thể phục hưng lại nền văn minh lần nữa, có thể duy trì tiêu chuẩn văn minh như hiện nay đã là may mắn, càng không thể với tình hình hiện giờ mà chế tạo ra được tháp tọa độ tín hiệu. Nói cách khác, dù có là mười năm, hai mươi năm, hay thậm chí cả trăm năm, nhóm viện quân thứ hai của Trái Đất cũng không thể nào tới được tinh cầu này. Có thể nói, bọn họ đã lâm vào tuyệt cảnh, cùng đường rồi!
Chính hoàn cảnh như vậy, đã khiến rất nhiều người không còn hi vọng vào tương lai, hiện giờ chỉ cố gắng giãy dụa sống sót vì sợ chết theo bản năng mà thôi, nhưng khi ngày càng có nhiều người ngay cả động lực để giãy dụa cầu sinh cũng không còn, thì họ bắt đầu tự sát. Mấy tháng nay, số người tự sát ngày càng nhiều, ngay cả những người vốn duy trì kỷ luật và trật tự trong cộng đồng cũng bắt đầu trở nên suy sụp. Đây chính là ý mà Áo Đức Tu Tư muốn nói, lòng người đã tan tác, không thể mang theo được nữa.
Hai người im lặng một hồi, Áo Đức Tu Tư nói: “Bỏ qua chuyện này đã, anh có suy nghĩ gì về cái đĩa bay kia?”
Dương Vân Tứ nghĩ nghĩ, đáp: “Lúc đĩa bay xuất hiện, tôi cũng nhìn nó, luôn có một cảm giác nguy hiểm. Mức độ nguy hiểm của nó không bằng bạch tuộc ngoài hành tinh, nhưng sự ác ý đối với nhân loại chúng ta thì rất rõ…
Trong một năm nay, Dương Vân Tứ đã nhiều lần biểu hiện khả năng dự cảm nguy hiểm của mình, loại năng lực này có hơi giống với cái người Trái Đất gọi là giác quan thứ sáu. Nhưng khả năng dự cảm nguy hiểm của Dương Vân Tứ chuẩn xác hơn rất nhiều. Trong một năm nay, tiên đoán của hắn chỉ sai hai ba lần, nhưng lại cứu cả đoàn người ít nhất hai ba mươi lần. Có thể nói đoàn người có thể đi được tới ngày hôm nay thật sự là công lao vĩ đại của hắn, cho nên Áo Đức Tu Tư mới muốn hỏi suy nghĩ của hắn.
Áo Đức Tu Tư trầm tư một lát, rồi nói: "Nếu như vậy, có lẽ trên mặt đất sẽ trở nên nguy hiểm hơn dưới lòng đất rất nhanh thôi."
Dương Vân Tứ sửng sốt, kỳ quái hỏi: "Sao lại nói vậy? Dưới nền đất có nhiều bạch tuộc ngoài hành tinh như vậy, ngoài những người từng trúng virus như chúng ta, người khác cơ bản là không thể nhìn thấy chúng nó, hơn nữa còn sẽ bị thôi miên khống chế, làm sao trên mặt đất còn nguy hiểm hơn dưới nền đất được?"
"Bởi vì đĩa bay... Hoặc là thế lực văn minh ở sau lưng đĩa bay." Áo Đức Tu Tư nghiêm túc nói: "Tuy bạch tuộc ngoài hành tinh rất nguy hiểm, nhưng có thể nói thế này, nếu để văn minh địa cầu đã được chuẩn bị hoàn thiện tới đối kháng với bạch tuộc ngoài hành tinh, chỉ cần không bị bạch tuộc ngoài hành tinh thâm nhập vào rồi đánh lén, thì kỳ thật chúng ta rất có khả năng hủy diệt được chúng nó. Nói đơn giản hơn là, những vấn đề có thể dùng đạn hạt nhân giải quyết thì đều không phải là vấn đề lớn."
"Nhưng mà đĩa bay thì sao?"
Áo Đức Tu Tư cười khổ: "Nhìn cái vẻ bay lơ lửng của đĩa bay kia, thấy giống hệ thống phản trọng lực của Noah số 1 chúng ta không? Nhưng mà không phải. Sau khi đĩa bay xuất hiện, kỹ thuật nhân viên của chúng ta đã quay và chụp hình toàn bộ hành trình của nó, sử dụng máy vi tính tiến hành phân tích, phát hiện tuy đĩa bay này bay lơ lửng giữa không trung trung, nhưng trên thực tế nó luôn không ngừng tự xoay tròn, đồng thời, nó lơ lửng cũng không phải bất động tuyệt đối, mà là không ngừng rung động. Nói cách khác, loại lơ lửng này không phải là sử dụng kỹ thuật hệ thống phản trọng lực, tuy không biết ưu khuyết của hệ thống đó so với hệ thống phản trọng lực là như thế nào, kỹ thuật đó có hàm lượng kỹ thuật cao bao nhiêu, nhưng ít nhất chúng ta đã biết một điểm... Chính là khoa học kỹ thuật đĩa bay này đại diện đã vượt rất xa nhân loại chúng ta."
"Nếu phân tích sâu hơn nữa, vậy đáp án trở nên rất đơn giản... Một nền văn minh có khoa học kỹ thuật vượt xa loài người, đĩa bay bọn họ phái đi quan sát tinh cầu này, sau đó phát hiện nhân loại chúng ta, tiếp theo bắt tám người chúng ta làm tù binh một cách ác ý, kết quả như vậy có còn phải nói gì thêm sao? Bất kể bọn họ muốn con người chúng ta làm gì, nô lệ cũng được, thực phẩm cũng được, tài liệu thực nghiệm cũng được, thì kết quả của chúng ta cũng đều chẳng tốt hơn bao nhiêu, nhất định không thể lấy sự tồn vong của mình để cầu xin sự khoan dung hay lòng tốt của kẻ địch, nếu thật sự đến mức ấy, thà rằng tự sát còn tốt hơn."
Nói đến đây, Áo Đức Tu Tư trở nên quả quyết: "Nếu so về ưu thế thân thể, hay khoa học kỹ thuật thì nhân loại chúng ta thấp, hoặc nếu so với bạch tuộc ngoài hành tinh hiện giờ, thì văn minh của cái đĩa bay trên bầu trời kia còn đáng sợ hơn rất nhiều, ít nhất không thể dùng đạn hạt nhân để xử lý nó được. Tôi không rõ lắm rốt cuộc văn minh cái đĩa bay này muốn làm gì với nhân loại chúng ta, nhưng ít nhất tôi biết một điều, chính là bọn họ có ác ý với nhân loại chúng ta. Không chỉ là dự cảm phán đoán của anh, mà còn là giá trị quan điểm cơ bản nhất của sinh vật sống có trí tuệ. Lấy một ví dụ đơn giản, nếu nhân loại chúng ta có được siêu công nghệ cao, ý tôi là nếu chúng có công nghệ vận chuyển vũ trụ siêu cao, phát hiện trên một cái tinh cầu có một nền văn minh ngoài hành tinh cấp thấp, nhưng văn minh ngoài hành tinh cấp thấp này lại có trình độ khoa học kỹ thuật không phù hợp, anh nói chúng ta sẽ làm thế nào?"
Dương Vân Tứ nghĩ nghĩ một chút: "Điều tra bọn họ, cả văn minh và khoa học kỹ thuật của bọn họ, ngoài ra, có lẽ sẽ còn giải..."
"Giải phẫu đúng không?" Áo Đức Tu Tư cười hắc hắc, khẽ kéo mũ quân đội của mình xuống, động tác ấy cực giống cố hạm trưởng Norton Marshall. Hắn lẩm bẩm: "Tôi sẽ chẳng bảo đấy là loài người tàn nhẫn gì gì đâu. Bởi vì đây là điểm giống nhau của những chủng tộc có trí tuệ, trong tiểu thuyết hay phim ảnh, những văn minh siêu công nghệ cao đó nào yêu thích hòa bình, nào ngây thơ vô đối, nhưng đấy chỉ là người si nói mộng. Những nền văn minh như thế khi tranh đấu với tự nhiên, đã có thể trở thành mục tiêu bị đào thải ngay từ đầu, làm sao còn có thể thoải mái phát triển tới như vậy được? Cho nên tôi nhất quyết không tin văn minh của đĩa bay kia sẽ đối xử hiền lành với nhân loại chúng ta, bachngocsach.com cái gọi là đối xử hòa bình hiền lành chỉ có trên cơ sở khoa học kỹ thuật và sức mạnh chênh lệch nhau không lớn, giống như khi xưa nhân loại chúng ta đối xử với người Anh-điêng..."
Dương Vân Tứ im lặng, hơn nữa ngày sau mới hỏi: "Vậy anh định làm thế nào? Nếu theo phân tích của anh, nhân loại chúng ta có thể nói đã đến mức tuyệt cảnh, thật sự không còn đường sống nào nữa."
"Không, vẫn còn một con đường sống, tuy tỷ lệ thành công là vô cùng thấp, có khi chỉ một phần tỷ, nhưng đó thật sự là con đường sống duy nhất..."
Áo Đức Tu Tư ngẩng đầu, giọng nghiêm túc: "Chúng ta phải đoạt lại Noah số 1! Sau đó khởi động động cơ bước nhảy không gian của Noah số 1, rời khỏi tinh cầu này, đi tới tinh cầu khác ngoài vũ trụ!”