Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 215: Kỳ nghỉ và lời mời




Chuyện Hắc Long tạm thời đã ổn, mỗi ngày chỉ cần cấp cho cá biển, đồng thời để cho người huấn luyện chó nghiệp vụ cho ăn để thiết lập mối quan hệ với chúng, đúng vậy, những người này đều là nhân viên đã từng nuôi chó trong quân đội hoặc đã có kinh nghiệm trong việc huấn luyện chó nghiệp vụ, họ biết cách giao tiếp với loài chó, dù Hắc Long thông minh hơn nhiều so với chó, nhưng chung quy chỉ là động vật, vẫn có thể để những người này thực hiện bước thử nghiệm đầu tiên.

Dĩ nhiên, việc này ở một phương diện khác cũng cần phải chuẩn bị kĩ càng…

Dựa theo enzym đặc thù trong máu của Hắc Long và dựa theo sự phân tích gen, đặc biệt chế ra một loại virus làm đông đặc enzym, đối với nhân loại cũng như là những sinh vật khác không có hiệu quả, nhưng Hắc Long lại khác, sau khi hít vào, enzym đặc thù trong máu sẽ mất đi hoạt tính trong một khoảng thời gian cực ngắn, hạng mục chế tạo này hiện do Y Phàm tiếp nhận nghiên cứu, dự tính trong khoảng nửa năm đến một năm nữa có thể thu về được bước phát triển đột phá.

Có điều những việc này cần cân nhắc kĩ trong tương lai, ít nhất trong hôm nay, sau khi giải quyết xong tình huống phát sinh đột ngột của Hắc Long, anh ấy cần cân nhắc đến việc nghỉ dưỡng năm ngày tới.

Tối nay, bất kể là tốp người hàng lâm ở biệt thự hay là mười vạn dân chúng trên tàu Hi Vọng, thậm chí là những binh sĩ phòng ngự đang đứng gác, thì trên gương mặt của tất cả mọi người đều nở một nụ cười, một kỳ nghỉ dài tận năm ngày, thậm chí là ngay cả những binh sĩ phòng ngự cũng có thể được phân bổ nghỉ ngơi khoảng ba ngày, đây là lần đầu tiên sau sáu năm rời khỏi Trái Đất thật sự cảm thấy nhẹ nhõm, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên trong sáu năm được thảnh thơi nghỉ dưỡng, tận hưởng không khí trong lành, đặc biệt là bờ biển này.

Đương nhiên, người khác thì là vậy, còn Diêu Nguyên thì có rất nhiều việc phải làm, bao gồm việc sắp xếp và phân bổ cho binh sĩ phòng ngự nghỉ ngơi, cả sắp xếp việc tuần tra và thời gian nghỉ ngơi của các vệ binh dãy ngân hà, phân bố nhân viên viện trợ ở bãi biển, còn có những sinh vật có độc cần phải lưu ý trên biển mà các nhà khoa học đã thống kê, trong đêm nay cử hàng ngàn binh sĩ phòng ngự tiến hành điều tra, tiêu diệt tận gốc những sinh vật có độc này và hàng loạt những chuyện khác, không đảm đương thì mãi mãi cũng không thể biết được việc quản lí mười vạn người rốt cuộc là phiền phức đến cỡ nào, cho dù có nhân viên văn phòng chính phủ chia sẻ công việc, nhưng Diêu Nguyên vẫn bận đến mười một giờ đêm mới tan ca.

Sáu năm liên tiếp, Diêu Nguyên làm hạm trưởng của tàu Hi Vọng, là người đứng đầu trong việc di dân cho con người, không những trong nội bộ muốn anh làm chủ, muốn anh đề phòng những mâu thuẫn nội bộ có thể xảy ra, chuẩn bị cho sự chuyển biến của Tàu Hi Vọng, năng lượng, thức ăn, không khí, nguồn nước và nhiều vấn đề khác, mà còn muốn anh sắp xếp về mặt quân sự, đề phòng mọi kẻ địch gặp phải trong quá trình chuyển biến, thật lòng mà nói, anh đã mệt đến mức không thể chịu nổi nữa, xác thịt và tinh thần đều đã bị kéo căng tột độ, dù anh có cố gắng đi nữa thì cũng thật sự là quá sức chịu đựng.

Người là bằng da bằng thịt, không phải sắt thép, dù trong mắt nhiều người, Diêu Nguyên là một anh hùng, một vĩ nhân không bao giờ để xảy ra sơ xuất, nhưng thật ra trong lòng anh cũng khao khát thảnh thơi và tình cảm…

- Alo, Ba Lệ? Muộn thế này rồi… còn ở trong phòng thí nghiệm sao?

Diêu Nguyên nằm trên giường, anh dùng bộ đàm để liên lạc với Ba Lệ, lúc nói chuyện, loáng thoáng nghe được âm thanh của máy móc.

Ba Lệ có vẻ không kiên nhẫn, cô vừa nói vừa gõ vào một cái gì đó:

- Có chuyện gì? Tôi còn tài liệu quan trọng cần phải kiểm tra, không có việc gì thì đừng làm phiền tôi.

Diêu Nguyên có thể hình dung ra tình hình trong phòng thí nghiệm, nên anh cũng không chần chừ mà vô thẳng chủ đề:

- Ngày mai bắt đầu kì nghỉ, không phải em muốn đi ngắm biển sao? Mai chúng ta cùng đi nha.

- Ngày mai bắt đầu kì nghỉ?

Ba Lệ nghi ngờ hỏi:

- Ai nói muốn nghỉ ngơi cơ chứ? Hơn nữa việc nghỉ ngơi có liên quan gì đến anh? Không phải anh trốn việc để đi biển cùng tôi đó chứ?

- Kỳ nghỉ lần này anh cũng được nghỉ cùng với mọi người, nếu như không có việc gì quan trọng, lão Vương sẽ thay anh xử lý ổn thoả.

Diêu Nguyên điềm đạm nói:

- Thế nào? Hiếm khi được nghỉ ngơi mà, chúng ta đi biển chơi năm ngày đi.

Lúc này Ba Lệ đang trong ở phòng thí nghiệm một mình, bên cạnh cô chỉ có một con robot người ngoài hành tinh treo lơ lửng, sau khi nghe thấy câu nói của Diêu Nguyên, khoé môi cô cong lên, nhưng sau đó lại quay về bản chất của một cô gái lạnh lùng, thờ ơ trả lời:

- Vậy thì… được thôi, tôi đi biển cùng anh, dù sao thì mấy ngày nay cũng không có thí nghiệm quan trọng.

Diêu Nguyên suýt cười, đúng là một cô gái kiêu ngạo mà, rõ ràng người muốn đi biển chơi là cô, nhưng kết quả lại đổi thành anh, nhưng lúc này anh không phản bác hay nói bất cứ điều gì, chỉ khẳng định:

- Vậy được, bây giờ em về nghỉ ngơi đi, nếu tối nay em còn thức thâu đêm là ngày mai anh sẽ không đưa em đi biển đâu đó.

Ba Lệ bĩu môi, không phản bác lại, cô chỉ nói:

- Được rồi, tối nay tôi sẽ ngủ sớm… nhớ là không được đến muộn đó.

Nói xong, cô liền cúp máy.

Diêu Nguyên cười, anh biết Ba Lệ đang giận dỗi, thật ra, trong mấy tháng xây thủ đô mới này, đã nhiều lần Ba Lệ ám chỉ cô muốn đi biển, muốn anh thực hiện lời hứa trước đây, nhưng không hiểu sao khoảng thời gian này có rất nhiều việc, khiến anh bận rộn đến mức không thể dành ra một chút thời gian thực hiện lời hứa với cô, đặc biệt là việc xuất hiện có thể liên quan đến tương lai nhân loại của Hắc Long sáu chân, đã mấy lần Ba Lệ giận dỗi ra mặt, tự nhốt mình trong phòng thí nghiệm, khi nói chuyện với anh thì cứng rắn và dứt khoát giống như lúc trước, còn dùng vẻ mặt lạnh nhạt để chứng tỏ rằng cô đang giận.

- Cô gái này…

Diêu Nguyên cười, đặt bộ đàm xuống giường, anh cũng không lạ gì, có thể nói anh là một cao thủ “tình thánh” và “tình trường”, không phải kiểu đa tình mà là do tính chất công việc của anh, bắt buộc anh phải thấu đáo trong nhiều việc, thật ra thì đôi lúc việc sử dụng vũ lực lại không bằng việc biết cách tận dụng mối quan hệ, cộng với diện mạo vô cùng tuấn tú và nam tính, cùng với những kĩ năng anh học được thì việc lấy lòng một cô gái là việc dễ dàng.

Đương nhiên, nếu như nhiệm vụ không yêu cầu thì anh sẽ không dùng tới những kỹ năng này, những cô gái bị anh lấy lòng, một khi hoàn thành nhiệm vụ, anh sẽ lập tức biến mất, mãi mãi không xuất hiện.

Cô gái thật sự khiến anh rung động và muốn theo đuổi … đến bây giờ chỉ có hai người mà thôi.

Một đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày hôm sau, sau khi thức dậy, theo thói quen định lấy quân trang mặc nhưng lại lập tức nhớ ra hôm nay là ngày nghỉ, liền tự cười chế giễu, đặt quân trang lên sofa, tìm trong tủ một cái quần short và một cái áo phông đi biển, anh mặc đồ bơi bên trong, tìm ra được cái kính râm trước đây đeo khi anh làm nhiệm vụ ở Hawaii, ăn mặc vô cùng thoải mái, so với bộ quân trang nghiêm túc thường ngày thì quả thật anh đã biến thành một con người khác.

- Có lẽ bộ quần áo này sắp tới đây sẽ còn mặc thường xuyên, đã tìm thấy tinh cầu mới rồi, nhân loại cũng đã yên ổn cả rồi, ít nhất thì lúc tôi còn sống sẽ không xảy ra chiến tranh, sau này… với Ba Lệ sao?

Diêu Nguyên vuốt vuốt tóc rồi đi ra khỏi phòng, bên ngoài cửa còn có hai thành viên đội bảo hộ của quân phòng ngự đang đứng gác, lúc họ nhìn thấy Diêu Nguyên, nhất thời không kịp phản ứng, qua mấy giây thì trong hai người họ có một người liền giương súng Gauss lên, còn người kia phản ứng nhanh hơn một chút, kéo tay anh ta và nói:

- Là hạm trưởng, không cần khẩn trương như vậy!

Diêu Nguyên cười với hai người họ:

- Kỳ nghỉ bắt đầu từ tối đêm qua rồi, sao hai người vẫn còn đứng gác ở đây?

Anh binh sĩ da đen cười ngại, nói nhỏ:

- Tổng tư lệnh yêu cầu chúng tôi đứng gác cho đến khi anh dậy mới thôi, ngày mai chúng tôi mới bắt đầu kì nghỉ.

Diêu Nguyên bắt tay hai người họ, anh không tiến hành nghi thức quân đội như thường ngày, chỉ nói với họ:

- Vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi, ngày mai dẫn người nhà và con cái cùng đi biển bơi, ăn hải sản, nằm dưới ánh mặt trời ngủ cả ngày một cách ngon lành, ha ha, hôm nay tôi phải bắt đầu tận hưởng mới được.

Anh binh sĩ da đen liền tỏ vẻ cẩn trọng nói:

- Anh, anh đã bận rộn lâu nay rồi, nên nghỉ ngơi sớm, nên mà, nên mà…

Diêu Nguyên lại cười, không để ý đến hai binh sĩ đội bảo hộ đang đi về phía quân doanh, anh đi thẳng lên cửa phòng trên tầng bốn chỗ Ba Lệ ở, đang định gõ cửa thì thấy cô gái với vẻ mặt ngáy ngủ mở cửa đi ra, cô nhìn thấy bộ dạng của Diêu Nguyên, liền trừng to mắt, biểu cảm giống như không quen biết anh vậy.

Thật ra, trên đường có rất nhiều người nhìn anh muốn rơi cả mắt, một hạm trưởng anh hùng trứ danh Diêu Nguyên, uy nghiêm và nhân từ, anh dũng và nghiêm túc, bỗng nhiên lại xuất hiện với bộ dạng một chàng trai bãi biển anh tuấn, suốt đoạn đường ít nhất cũng có hơn trăm binh sĩ, nhân viên chính phủ, nhà khoa học cảm thấy “kiệt sức”, đến bây giờ ở bên đường vẫn còn hơn mười người đang nhìn chằm chằm về hướng này.

Gương mặt nhỏ nhắn của Ba Lệ đỏ cả lên, nhưng cô vẫn dùng biểu cảm lạnh nhạt nói:

- Tôi… tôi mới dậy, sao anh đến sớm thế? Bên ngoài trời vẫn còn chưa sáng hẳn.

Diêu Nguyên cười ha ha, rồi đột nhiên đưa tay vuốt mái tóc đen óng của Ba Lệ:

- Đã muốn đi biển chơi, vậy thì việc đầu tiên dĩ nhiên là đi ngắm mặt trời mọc, hôm nay anh đã chuẩn bị đem hết những mệt mỏi tích lũy hơn sáu năm qua giải phóng ra hết, thế nào? Em không mong chờ sao?

- Xì… ai thèm mong chờ.

Ba Lệ tỏ ra thờ ơ, đẩy tay Diêu Nguyên ra, cô không đóng cửa mà đi về phòng, vừa đi vừa nói:

- Là anh bắt tôi đi, tôi chỉ là đi cùng anh thôi, hừm, ngắm mặt trời mọc, thật không hiểu sao đột nhiên anh lại lãng mạn như vậy.

Diêu Nguyên không nói thêm, chỉ ngồi trên sofa cười, nhìn Ba Lệ đang đứng sắp xếp tài liệu thí nghiệm, sau đó lại về phòng “tuỳ ý” tầm nửa tiếng, thay một cái áo dây mát mẻ cùng với quần ngắn, tay xách một túi nhỏ, trông vừa xinh đẹp vừa thuần khiết, một cảm giác chỉ cô mới có thể mang lại.

- Đi thôi, chúng ta ra biển ngắm mặt trời mọc.