Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 112: Tầng thứ khoa học kỹ thuật





Sau khi nghe xong lời nhắn trong hộp nhạc, mỗi người có mặt đều hơi buồn bã. Cho dù đây là chủng tộc ngoài hành tinh, nền văn minh của họ không hề liên quan gì đến loài người, nhưng tiếng kêu ba trong phút cuối cùng, khiến cho lòng người cảm thấy nặng nề khó tả.

Đến 10 giây sau, Diêu Nguyên mới lên tiếng:

-Tốt lắm, mọi người phấn chấn lên nào. Chuyện này có thể đã xảy ra từ mấy ngàn năm trước, có lẽ còn lâu hơn nữa. Cho dù câu chuyện khiến cho chúng ta buồn bã, nhưng không thể vì nó mà ủ dột mãi được….Nếu mọi người không muốn thảm kịch kia phát sinh tại đây, vậy cố gắng nghiên cứu hộp nhạc đi.

Diêu Nguyên nhìn về đông đảo các nhà khoa học:

-Đầu tiên, ta muốn hỏi mọi người, chúng ta có thể thu thập được thông tin có giá trị nào từ hộp nhạc không? Xin hãy phát huy trí tưởng tượng của các vị, khai thác vật này đến tận cùng.

Khi Diêu Nguyên nói xong, một nhà khoa học đứng dậy, phát biểu:

-Hạm trưởng, giá trị hộp nhạc tính ra có thể không bằng linh kiện vũ khí, hệ thống, chip điện tử các loại, nhưng nó không hẳn vô dụng…Dĩ nhiên, điều này cần phải nghiên cứu mới xác minh được....Đầu tiên là pin của nó.

Hộp nhạc này không biết đã lưu lạc bao lâu, nhưng vẫn có thể phát ra âm thanh, nhận biết tiếng động. Hơn nữa, pin của nó còn hoạt động. Loại pin này chắc chắn là một loại pin siêu cường, hơn nữa thể tích không quá lớn. Thật ra, từ khi có được hộp nhạc, chúng ta vẫn luôn nghiên cứu về ánh đèn của các mảnh vỡ chiến hạm, tại sao trải qua nhiều năm như vậy, các mảnh vỡ vẫn còn phát sáng đây?

Diêu Nguyên đưa mắt nhìn về hộp nhạc, nói:

-Đúng, pin của nó, thể tích chắc chắn nhỏ nhưng lượng điện năng nó chứa lại rất nhiều. Đó quả là một bằng chứng về công nghệ ngoài hành tinh…Còn gì nữa không? Mọi người còn phát hiện điều gì không?

Một nhà khoa học khác dường như sực tỉnh từ sự đau buồn, hưng phấn nói:

-Hạm trưởng, còn có mô hình máy tính siêu nhỏ. Thực ra, loài người chúng ta cũng có kỹ thuật điều khiển bằng âm thanh, nhưng trừ phi có một loạt chip điện tử, máy tính cùng vận hành mới có thể hành động chính xác theo từng lời nói của con người như vỗ tay, nói vài câu đơn giản…Còn thiết bị điều khiển âm thanh bình thường, như đèn chiếu sáng, hộp nhạc thì kỹ thuật của chúng ta chỉ có thể ra lệnh bằng sự lớn, nhỏ của âm thanh thôi.

Nhà khoa học này chỉ về hướng hộp nhạc:

-Thực tế, chúng tôi đã tiến hành rất nhiều thí nghiệm với nó. Hộp nhạc này không hề bị giới hạn bởi sự lớn nhỏ của âm thanh, cho dù âm thanh từ miệng hoặc âm thanh mô phỏng phát ra từ máy vi tính, chỉ cần phát ra tiếng vỗ tay là nó khởi động. Điều này đã liên quan đến kỹ thuật điều khiển âm thanh cao cấp, nói cách khác, bên trong hộp nhạc nhỏ xíu này là một máy tính, hơn nữa máy tính này tuyệt đối không thua các loại máy tính cồng kềnh của chúng ta!

Diêu Nguyên nhìn hộp nhạc kỹ càng hơn, chiếc hộp chỉ lớn bằng nắm tay đứa trẻ, so với hắn thì nó thật quá nhỏ bé. Nhưng nó chứa trong người thiết bị lưu trữ, phát ra âm thanh, thiết bị xử lý tương đương với máy tính bình thường, bộ năng lượng. Đến giờ, tâm tình Diêu Nguyên mới phấn khởi hơn đôi chút.

-Quả nhiên nền khoa học của họ cao hơn chúng ta rất nhiều, bất quá…

Diêu Nguyên hơi chần chờ một lát rồi lên tiếng:

-Bất quá, những kỹ thuật này đều là những thứ mà chúng ta có thể tưởng tượng được trong tương lai, không phải vô lý như cái…Khụ, không phải phi thực tế như hệ thống phản trọng lực cũng như bước nhảy không gian.

Diêu Nguyên vốn định nói ra hai từ đĩa bay, nhưng chợt nhớ ra các nhà khoa học ở đây, có nhiều người không biết sự tồn tại của nó. Cho nên vội vàng cắt bớt hai chữ này, thay vào bước nhảy không gian và hệ thống phản trọng lực.

Một thiếu nữ bỗng bước lên từ các nhà khoa học, đó chính là Ba Lệ. Nàng khẽ liếc xéo Diêu Nguyên, cặp mắt xinh đẹp kia phảng phất như muốn cảnh cáo Diêu Nguyên xém tí nữa đã vi phạm điều luật bảo mật. Đối diện với ánh mắt đó, Diêu Nguyên quả thật không biết trốn vào đâu cho phải, tuy bề mặt tỏ vẻ nghiêm túc nhưng miệng ho khan liên tục.

Ba Lệ thu hồi ánh mắt của mình, lên tiếng:

-Hơn nữa, với chiếc hôp nhạc này chúng ta còn có thể nghiên cứu vật liệu cấu tạo, cũng như kết cấu của nó. Đúng rồi, hạm trưởng còn đem về các mảnh vỡ kim loại khác. Loại vật liệu mới này nhẹ hơn hợp kim, nhưng độ dẻo dai của nó thì hơn hẳn các loại kim loại mà con người có trong tay, đặc biệt nhiệt độ tan chảy cực cao. Trong phòng thí nghiệm, chúng tôi phải dùng đến kỹ thuật điện tương nung chảy mới hòa tan được nó một ít. Tuy đã phân tích ra các loại nguyên tố có trong hợp kim, nhưng chúng ta tạm thời chưa thể chế tạo được nó. Bởi sự sắp xếp các phân tử trong loại hợp kim này tựa hồ hơi khác bình thường.

Nói đến việc chính, Diêu Nguyên tựa hồ quên mất việc lúng túng hồi nãy, hắn cẩn thận suy nghĩ một lát rồi lên tiếng:

-Như vậy mọi người có thể dự đoán điều này cho ta không? Nền văn minh này đã vượt qua chúng ta bao nhiêu năm…Bao nhiêu năm có thể không chính xác, bởi vì sự phát triển khoa học của mỗi nền văn minh có thể cần khoảng thời gian khác nhau. Như vậy đổi qua mốc so sánh khác, mọi người dự đoán nền văn minh này đang ở cuộc cách mạng công nghiệp lần mấy?

-Lần thứ tư!

-Giai đoạn cuối của lần thứ tư!

-Trong giai đoạn cuối của lần thứ tư!

-Gần đến lần thứ năm…

Sau khi im lặng một lát, các nhà khoa học lần lượt nói ra dự đoán của mình. Cơ bản, mọi người đều ước đoán nền văn minh này đã bước vào giai đoạn cuối lần thứ tư, nhưng tuyệt đối chưa bước vào lần thứ năm.

Diêu Nguyên mặc dù trong thời gian qua rất cố gắng tìm hiểu về khoa học kỹ thuật, nhưng dù sao hắn cũng không phải là nhà khoa học. Biết và hiểu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nên hắn mới hỏi:

-Tại sao lại khẳng định như vậy? Thời kỳ cuối của cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn chênh lệch với cuộc cách mạng công nghiệp lần năm lớn như vậy sao? Hơn nữa, chỉ với cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn…đã có thể chế tạo ra chiến hạm khổng lồ như vậy à?

Lúc này, nhà khoa học Schiele bước ra giải thích:

-Hạm trưởng, ta nghĩ ở chỗ này ngài đã hiểu nhầm….nhầm về cuộc cách mạng công nghiệp. Đầu tiên, không biết hạm trưởng có biết về việc này chăng? Đó là việc nền khoa học kỹ thuật của thế kỷ 20 và năm 2035, chỉ cách 135 năm ngắn ngủi nhưng nền khoa học kỹ thuật của loài người đã phát triển hơn trăm lần! Và sau cuộc cách mạng công nghiệp lần ba, chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, nền khoa học kỹ thuật của loài người đã phát triển còn hơn cả mấy ngàn năm lịch sử cộng lại, gấp chục lần cuộc cách mạng công nghiệp lần hai!

Cách mạng công nghiệp hoặc nói cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật, là thời kỳ khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc. Sự phát triển của nó không phải đơn thuần như cấp số cộng mà là cấp số nhân. Ví dụ, nếu đánh giá trình độ phát triển trong cuộc cách mạng công nghiệp lần hai là 20, không cho là 200 đi. Thì tới cuộc cách mạng công nghiệp lần ba, chỉ số đó lên tới mấy vạn, mấy chục vạn!

Schiele khẳng định:

-Nói như thế có nghĩa là, mỗi thời cách mạng công nghiệp, muốn tiên đoán sự phát triển của nó cơ bản chỉ có thể dự đoán thành quả trong kỳ cách mạng công nghiệp tiếp theo thôi. Nếu vượt quá thì lời tiên đoán sẽ có sai số rất lớn, cơ bản là không thể dự đoán. Nói theo ngôn ngữ khoa học thì những kỹ thuật đó chỉ có trong khoa học viễn tưởng.

Lúc cuộc cách mạng công nghiệp đầu tiên diễn ra, đó vào khoảng thế kỷ 18 đến 19. Khi ấy, con người cơ bản không thể tưởng tượng được những điều xảy ra trong cuộc cách mạng công nghiệp lần ba như đổ bộ lên mặt trăng, họ cũng mù tịt về những thứ như máy vi tính, sinh vật chuyển đổi gen….Tất cả đối với họ như là chuyện thần thoại. Nhưng họ có thể dự đoán được một vài thành quả trong cuộc cách mạng công nghiệp lần hai như điện. Điều này đã có những chứng cứ đáng tin cậy trong quá khứ xác minh. Tóm lại, nếu muốn tiên đoán thành quả của cuộc cách mạng công nghiệp, tối đa chỉ có thể đoán được thành quả trong cuộc cách mạng tiếp theo, không thể nào đoán vượt hơn được. Nếu hơn, cái dự đoán chính là khoa học viễn tưởng!

Schiele nói tới đây lại chỉ về hộp nhạc, tiếp:

-Hạm trưởng, hộp nhạc này đã mở cho chúng ta một con đường. Vô luận về hệ thống năng lượng, kết cấu vật liệu hoặc là chip xử lý siêu nhỏ…tất cả điều này điều nằm trong phạm vi mà nền khoa học chúng ta có thể chấp nhận được. Nó sẽ là thành quả trong tương lai của chúng ta, chứ không phải là những kỹ thuật mà chúng ta chỉ có thể ứng dụng mà không hiểu một tí gì về nó như bước nhảy không gian, hệ thống phản trọng lực…Nền khoa học của chúng ta hiện giờ đang ở giai đoạn trung kỳ của cuộc cách mạng công nghiệp lần ba, vẫn chưa đạt tới cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn. Nói cách khác, nền văn minh ngoài hành tinh này tối đa chỉ ở trong cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn!

Diêu Nguyên nghe xong, thở dài một hơi nhẹ nhõm:

-Vậy thì tốt…Không giấu gì các vị, ta vẫn còn lo lắng về việc nền văn minh kỹ thuật này tiên tiến hơn chúng ta quá nhiều, tỷ như hệ thống phản trọng lực hoặc bước nhảy không gian. Tuy chúng ta có thể lấy được, nhưng chỉ miễn cưỡng sử dụng, có lẽ ngay cả dùng cũng không nốt. Như vậy thì hoàn toàn vô giá trị, nền khoa học của chúng ta cơ bản chẳng thu được ích lợi gì. Hơn nữa, nếu nó quá tiên tiến, đi vào xác chiến hạm cơ bản là hành động tự sát. Chỉ cần một hệ thống phòng ngự nhỏ nhoi trong đó đã đủ bóp chết chúng ta!

Nhưng bây giờ, nghe mọi người nói vậy, ta đã yên tâm rồi. Nền văn minh này không vượt qua chúng ta quá nhiều, một khi lấy được kỹ thuật của họ, không chừng nền khoa học của chúng ta sẽ trực tiếp nhảy vọt lên cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn, thời kỳ bộc phát khoa học kỹ thuật. Cuộc sống của chúng ta sẽ được cải thiện hoàn toàn, giúp cho chúng ta an toàn tiếp nhận tất cả thành quả mà nền văn minh này để lại.

Diêu Nguyên nói tới đây, thở ra một hơi rồi dứt khoát nói:

-Ngày mai tiếp tục hành động, tìm tòi bên vành ngoài của quần thể chiến hạm. Mọi người cứ tiếp tục công việc nghiên cứu của mình, chúng ta sẽ cố gắng tìm thêm vài món đồ nữa nhằm xác minh chính xác hơn phạm vi khoa học kỹ thuật của nền văn minh này…

Chúng ta sẽ tiến vào xác chiến hạm đầu tiên!