Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 106: Sự chuẩn bị trước khi xuất phát




Nhâm Đào và Nhâm Trừu Nguyệt trên danh nghĩa là anh em, vì vậy dĩ nhiên phải ở cùng nhau. Cả hai sống chung trong một phòng, điều này do chính sách nhà ở trên phi thuyền Hi Vọng vốn thế, không thể cho hai người ở riêng một nhà được, chỉ có vợ chồng mới được thôi.
Do vậy, hai cô cậu thanh niên này mới ở chung một nhà, ngủ trong phòng khách, còn lại chỉ có 1 phòng tắm và một nhà bếp. Tình cảnh như thế đôi lúc khiến hai người hơi lúng túng.
Ví dụ như sau khi tắm, cả người hơi ướt, mặc đồ bó lại thì không thoải mái. Nếu ở một mình hoặc sống chung với vợ chồng thì đơn giản, cứ khỏa thân đi ra hoặc mặc đồ lót thôi, đợi cả người khô ráo rồi mặc quần áo vào.
Nhưng Nhâm Đào và Nhâm Trừu Nguyệt ở chung thì không thể làm vậy. Nhâm Đào là con trai thì còn đỡ, cởi trần mặc quần đùi cũng khô phần trên rồi.
Nhưng Nhâm Trừu Nguyệt thì không như vậy, là một thiếu nữ, hơn nữa còn là một thiếu nữ chưa trải tình trường. Vì vậy, nàng sao mà ăn mặc mát mẻ trước mặt người mình thầm thích được. Huống chi, hai người vốn chẳng có quan hệ huyết thống gì càng khiến mọi chuyện thêm xấu hổ.
Dĩ nhiên, xấu hổ thì xấu hổ nhưng trong lòng Nhâm Trừu Nguyệt cũng khấp khởi mừng thầm (bó tay), tuy bên ngoài không lộ ra vẻ gì, thậm chí nhiều khi còn cố ý gây hấn khó chịu nhưng cuộc sống như thế càng làm cho Nhâm Trừu Nguyệt cảm thấy hạnh phúc.
Hôm nay, sau khi kết thúc buổi họp thì Nhâm Đào cùng Nhâm Trừu Nguyệt trở về phòng. Cuộc họp diễn ra sau buổi huấn luyện, hai người sớm đã thấm mệt, làm gì còn sức đi ra ngoài chơi…Đúng hơn là đi dạo, nhưng mà bốn bề đều là tường kim loại, còn công viên sinh thái ở tầng 6 thì phải xin phép mới được vào. Nói chung, trừ khu trồng trọt ra thì đâu cũng như đâu, quảng trường cũng hệt như phòng ngủ thôi.
-Trời ạ! Cuối cùng cũng xong rồi, không ngờ huấn luyện trong quân đội lại mệt như vậy!
Khi về đến nhà, Nhâm Trừu Nguyệt bất kể sống chết bay tới ghế salon, ngã nhào xuống lăn lộn một vòng, kêu lên thỏa mãn.
Nhâm Đào bất đắc dĩ ngồi bên cạnh, nói:
-Trừu Nguyệt, bà đừng làm loạn giường của ta chứ. Mệt thì về giường của mình ngủ đi.
Nhâm Trừu Nguyệt bật ngồi dậy, liếc xéo Nhâm Đào:
-Ông khùng à, giờ mới 5h chiều mà ngủ cái gì. Giờ ngủ thì sáng mai thức cả ngày à?
Nhâm Đào nhún vai tỏ vẻ không quan tâm:
-Tùy bà thôi, dù sao thì cũng được nghỉ ba ngày mà. Cứ yên tâm ngủ nướng, nghe nói ngủ nhiều còn giúp đẹp da đó…Ách, ta đi tắm trước đây. Bà đi nấu cơm tối đi, ta đói rồi.
Thực ra, tuy Nhâm Trừu Nguyệt hơi tiểu thư nhưng ở nhà, công việc nội trợ đều do nàng đảm đương. Bất kể quét dọn hay vệ sinh, cũng như nấu nướng, cho dù không có nhà bếp nàng cũng mua đồ ăn về rồi tự tay chế biến lại. Tay nghề nấu nướng của nàng cũng khá ổn, thường xuyên khiến cho Nhâm Đào khen không dứt.
Khi Nhâm Đào đi vào phòng tắm, khuôn mặt Nhâm Trừu Nguyệt chợt đỏ lên, nằm lăn qua lăn lại trên ghế salon. Chiếc ghế này chính là giường ngủ của Nhâm Đào, mơ hồ Nhâm Trừu Nguyệt còn ngửi thấy mùi hương Nhâm Đào trên đây, điều này càng khiến cho cô tiểu thư nhà ta thêm đỏ mặt.
(Hừ hừ, ở chung với nhau hơn chục năm rồi mà không chủ động gì hết, không lẽ tên đại ngốc kia quên rằng ta với hắn không có quan hệ huyết thống sao? Không được, thừa dịp ba ngày rảnh rổi này, nhất định phải khiến hắn chủ động biểu lộ tình cảm với mình mới được!)
Khi Nhâm Đào tắm xong, bước ra ngoài thì một hương thơm ngào ngạt bay tới. Hắn vội vàng chạy qua nhà bếp, quả nhiên thấy Nhâm Trừu Nguyệt đang làm sốt chua ngọt, bên cạnh còn có mấy miếng sườn được cắt lát, ướp sẵn. Nhâm Đào vui mừng nói:
-Là sườn xào chua ngọt à? Wow! Sao hôm nay bà tốt vậy, làm đúng món ta thích ăn nhất!
Nhâm Trừu Nguyệt cười đáp:
-Ừm đúng, hiếm lắm mới có ngày nghỉ mà. Vừa rồi ông cũng vất vả, thôi ra phòng khách dọn cái bàn đi, cơm gần chín rồi.
Nhâm Đào cười ha ha, xoay người đi vô phòng khách. Không lâu sau, một món sườn xào chua ngọt đầy hấp dẫn đã bày trên bàn, Nhâm Đào vội vàng bới một chén cơm thật lớn, dùng đũa gắp miếng sườn, hít hà tỏ vẻ thỏa mãn sau đó mới ăn. Hắn vừa ăn vừa khen:
-Sườn xào chua ngọt của bà tiến bộ hơn rồi đấy, ngon quá.
-Thế à? Ngon thì ăn nhiều hơn một chút.
Nhâm Trừu Nguyệt cười rạng rỡ, khẽ bới một chén cơm cùng ít rau, vừa ăn vừa cười cười nhìn Nhâm Đào.
Lát sau, khi Nhâm Đào đã xơi trọn gần nửa dĩa sườn, Nhâm Trừu Nguyệt mới ấp úng nói:
-Ê Nhâm Đào, gần đây chúng ta cứ mải huấn luyện hoài, mệt quá. Hiếm lắm mới có ba ngày nghỉ như thế này, không bằng nhân cơ hội đi chơi ở công viên sinh thái cho thoải mái.
-Công viên sinh thái? Ngày mai à?
Nhâm Đào sửng sốt hỏi lại.
-Đúng…
Nhâm Trừu Nguyệt cười hì hì:
-Ta nghe nhiều người nói qua rồi, nơi đó có đủ loại thực vật, hơn nữa còn có nhiều động vật nữa. Từ thỏ, mèo, chó….sao nào? Ngày mai đi chơi ở công viên đi, dù sao lâu rồi cũng không thấy cây xanh, dùng một ngày nghỉ đi chơi đi?
-Không được.
Nhâm Đào không hề do dự từ chối, hắn gắp tiếp một miếng sườn lên ăn:
-Ngày mai ta phải qua chỗ Ba Lệ rồi. Mấy hôm trước đã hẹn với nàng ấy. Ba ngày kế tiếp ta định sẽ tới chỗ nàng ta. Ách, hay là bà đi chơi một mình đi. Dù sao cũng là sĩ quan, ta chắc bà sẽ được xét duyệt ngay thôi..
-Ba Lệ ?!
Nhâm Trừu Nguyệt phảng phất như rít lên khi nói ra hai từ nay, thanh âm dần lạnh đi:
-Là nhà khoa học xinh đẹp kia sao? Thiếu nữ mười bay mười tám, vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt lạnh lùng, được mọi người gọi là người đẹp băng giá Ba Lệ?
-Người đẹp băng giá?
Nhâm Đào khó hiểu lắc lắc đầu, nói:
-Cái này ta không chú ý lắm, về phần vóc dáng nhỏ nhắn. Ách, cái này thì đúng, nàng không có cao hơn bà, thậm chí còn thấp hơn ta nữa.
-Hừ ta biết, ta biết ta cao hơn ông, không cần luôn mồm nhắc lại như vậy đâu!
Nhâm Trừu Nguyệt đột nhiên tức giận, một tay cầm bát cơm của mình, tay kia lấy dĩa sườn, xoay người bỏ về phòng ngủ của mình.
-Ê, ta còn ăn sườn mà.
Nhâm Đào khẽ sửng sốt, vội vàng kêu lên.
-Ông đi mà ăn không khí đi! Hừ, cái này là của ta. Đúng là khó chịu, giỏi thì tự làm cho Ba Lệ của ông ăn đi!
Nhâm Trừu Nguyệt tức giận nói:
-Dù sao thì ta cũng cao hơn ông, hài lòng chưa?
Vừa nói nàng vừa mở cửa phòng ngủ, sau đó đóng lại cái rầm.
Nhâm Đào ngơ ngác nhìn nửa miếng sườn còn sót lại trong chén, bất đắc dĩ cắn một miếng, nhỏ giọng nói:
-Mình nói gì khiến nàng tức giận vậy kìa? Chẳng lẽ nàng không vui vì mình cao hơn người khác à? Khó hiểu quá.
Hơn nữa, mình đi tìm Ba Lệ cũng vì chiến dịch thám hiểm sắp tới thôi mà.
Bất kể ra sao, Nhâm Đào cảm giác mình dường như đã chọc giận Nhâm Trừu Nguyệt, mặc dù hắn nghĩ hoài vẫn không hiểu mình đã làm gì khiến nàng tức giận.
Cứ như vậy, sáng hôm sau Nhâm Đào đã đi đến phòng thí nghiệm của Ba Lệ, thảo luận với nàng về các dụng cụ cần chuẩn bị cho việc thám hiểm.
Đến gần trưa, Diêu Nguyên cũng tới phòng thí nghiệm Ba Lệ, vừa lúc Nhâm Đào rời khỏi. Hai người gặp nhau chỉ chào hỏi sơ sơ, khi vào phòng thí nghiệm, Diêu Nguyên mới nhìn thấy Ba Lệ ngồi trên bàn, trước mặt là một đống bản vẽ thiết kế.
-Nhâm Đào tới tìm cô nhờ chế tạo thiết bị sao?
Diêu Nguyên không khách khí ngồi xuống ghế đối diện, cầm mấy bản vẽ lên xem, hỏi.
Ba Lệ liếc nhìn Diêu Nguyên, tựa hồ khó chịu vì sự vô tư của hắn, bất quá vẫn đáp:
-Không sai, hắn nhờ ta chế tạo hai món dụng cụ, cũng không phải thiết bị gì quá hiện đại. Một là khẩu súng bắn dây thừng, điều quan trọng là dây thừng phải bền, còn thứ hai là một thiết bị liên lạc chống nhiễu tốt.
-À, xem ra hắn cũng nghĩ giống ta.
Diêu Nguyên gật đầu, nói:
-Vừa nãy ta còn thấy em gái của hắn lén lút bên ngoài, cô ấy mặc đồ như con trai, thêm vào cái mũ khiến ta thiếu chút nữa nhìn không ra. Lúc ấy ta nghĩ chắc Nhâm Đào ở bên trong, quả nhiên không sai. Mà ta cũng đang cần cô chế tạo mấy món giống vậy, thành 12 bộ, tốt nhất nên mời thêm người làm cho lẹ. Ta trao cho cô quyền chỉ huy các tiểu tổ khoa học khác, nhanh lên, chỉ còn mấy ngày nữa thôi…
Ba Lệ gật đầu đầu, nhưng vẫn chưa vội làm việc, mà đẩy ghế đi về một chiếc két sắt trong góc phòng. Chiếc két sắt này được khóa bằng mật mã, khi Ba Lệ nhập xong mật mã thì nó mở ra, nàng ta lấy vật bên trong đặt trước mặt Diêu Nguyên.
-Đây là thứ mà ta hứa với ngươi trước đây, xem thử xem.
Nét mặt Ba Lệ vẫn lạnh lùng như cũ, nói.
Diêu Nguyên không khách sáo mở hộp ra, bên trong là một khẩu súng hình thù cổ quái, cái quái dị nhất là nòng súng quá dài, cứ như là súng lục gắn ống giảm thanh vậy.
Ba Lệ bình thản nói:
-Đây là thứ mà ngươi muốn, vũ khí hạng nhẹ xuyên giáp, chuyên dùng để đối phó với kẻ thù trang bị giáp hạng nặng!
Súng lục Gauss, phiên bản thử nghiệm số 1!.