Đại Việt Truyền Kỳ

Chương 64: May mắn mỉm cười




Tại một khu vực dành riêng cho cao tầng Thánh Viện, bất chợt hiện lên thân ảnh xinh đẹp của Thảo Linh. Ngồi trước nàng lúc này là trưởng lão Lê Châu. Đợi đến lúc đông đảo học viên đều tiến cả vào Thông Thiên Tháp, Lê Châu mới nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi đã thu xếp ổn thỏa cho hắn chưa?

Thảo Linh hơi nghiêng người, đáp: 

- Vãn bối đã trao cho hắn bản đồ chi tiết các tầng Thông Thiên Tháp.

Rõ ràng Thảo Linh còn đưa thêm một kiện linh cụ phòng ngự cho Phạm Văn Long, chẳng rõ vì sao lại không đề cập đến. Nghe vậy, Lê Châu trưởng lão gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Trầm ngâm trong giây lát, khẽ lẩm bẩm:

- Hi vọng trong kỳ Tân Vương này hắn có thể thành công tiến thêm một cấp vào Nhân Vực 15, cũng coi như miễn cưỡng đáp ứng tiêu chuẩn rồi.

Tuy thanh âm rất nhỏ nhưng Thảo Linh vẫn có thể nghe rõ mồn một. Trong đầu chợt nhớ đến vẻ mặt của Phạm Văn Long, bỗng dưng mỉm cười nói: 

- Vãn bối lại rất có lòng tin ở hắn.

Lê Châu xoay lưng, nhìn biểu hiện tươi tỉnh của Thảo Linh chợt hỏi sang một vấn đề khác:

- Mấy ngày gần đây, ngay cả Văn Tuấn trưởng lão cũng chạy qua chỗ ta nói đỡ cho thằng nhóc Đình Kiên vài lời, muốn tác hợp chuyện giữa ngươi và hắn kết thành song tu bạn lữ. 

Nghe nhắc đến cái tên đó, nét cười trên mặt Thảo Linh chợt vụt tắt, chán ghét nói:

- Hắn cũng chỉ muốn tìm cơ hội đột phá chướng ngại vào Thánh Cấp mà thôi, nào phải thành tâm thật dạ đối với vãn bối. Vả lại hiện vãn bối cũng chưa có ý định tìm kiếm bạn lữ.

Thấy vẻ cương quyết của Thảo Linh, Lê Châu trưởng lão cười bảo: 

- Con bé nhà ngươi thật là cứng đầu mà! Thôi được rồi, chuyện này ta sẽ cố gắng lo liệu.

Thảo Linh mừng rỡ, chắp tay nói:

- Xin đa tạ trưởng lão!!!

***

Bước vào cánh cửa màu trắng, Phạm Văn Long bỗng thấy trước mặt sáng ngời, cảm giác giống như đang tiến hành truyền tống, chưa rõ sẽ dẫn đến địa phương nào?

Rất nhanh, chỉ qua vài nhịp thở, toàn thân bỗng nhẹ như bông, vừa mở mắt bất ngờ thấy mình lơ lửng ngay trên không trung, rồi vù một cái liền bị thả rơi tự do. Phạm Văn Long tinh thần khẽ động, Phong Quyển Tàn Vân lập tức thi triển ra, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. 

Sau khi ổn định thân hình, Phạm Văn Long chau mày thầm nhủ: “Đây là không gian tầng một thông thiên tháp sao?”

Theo như thông tin, mỗi tầng Thông Thiên Tháp là một phiến không gian khác nhau, diện tích rộng khoảng trăm dặm. Khi tiến vào, các học viên sẽ được truyền tống ngẫu nhiên đến một địa điểm bất kỳ. Nếu vận số may mắn, có khi rơi đúng ngay trước cửa thông đạo, vậy là chẳng cần tốn chút công sức nào đã có thể yên ổn vượt qua tầng đầu tiên.

Xui xẻo thay, Phạm Văn Long lại không nằm trong số đó. Hiện tại, hắn đang đứng trên một mảng đất nhỏ, toàn bộ không gian bên ngoài bao phủ bởi một tầng sương mù mờ mịt.

Màn sương mù này đồng dạng cũng không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhất thời Phạm Văn Long không dám manh động, vội vàng thả thần thức ra kiểm tra hết thảy. May mắn cách đây không lâu, hắn đã đạp nhập thành công tầng đầu của Cửu Chân Tinh Thần, bởi vậy lực lượng tinh thần lực tăng lên gấp đôi, hiện có thể dựa vào cảm ứng để quan sát động tĩnh trong phạm vi chừng hai trăm trượng. 

Một lát, Phạm Văn Long thu về thần thức, nét mặt có vẻ nghi hoặc. Hắn thò tay vào trong người lấy ra hai tấm bản đồ, một tấm nhận từ Thảo Linh, còn tấm kia do hai gã Đỗ Quan và Tập Bình.

Xem xét kỹ càng, thần tình Phạm Văn Long hơi biến đổi, rõ ràng tấm bản đồ của Thảo Linh cung cấp thông tin chi tiết hơn rất nhiều. Đáng chú ý nhất là những địa điểm nguy hiểm trong các tầng Thông Thiên Tháp cũng được liệt kê danh sách đầy đủ.

Trên lý thuyết, thông đạo các tầng sẽ nằm ở một trong số bốn cực đông, tây, nam, bắc. Dựa vào ký hiệu đánh dấu trên bản đồ, Phạm Văn Long dễ dàng nhận ra bản thân đang lạc trong biển sương mù, nơi này cách cực đông tầng một Thông Thiên Tháp năm dặm đường. Hắn bình tĩnh quét ánh mắt nhìn ra phía xa xa, xác định phương hướng chính xác, sau đó bắt đầu di chuyển.

Bởi vì tầm nhìn rất hạn chế nên Phạm Văn Long không dám đi quá nhanh, men theo cảm ứng mà tiến về phía trước. Ở đây, nếu không cẩn thận nhiều khả năng sẽ bị linh thú bất ngờ tập kích, hoặc xui xẻo hơn là sa vào tầng lớp cấm chế mà Thánh Viện dày công sắp đặt.

Hai mắt Phạm Văn Long mở căng, cố gắng nghe ngóng từng động tĩnh phát ra từ bốn phương tám hướng. Trong không gian có phần quỷ dị đó, từng trận gió lạnh buốt thổi tới mơ hồ như có tiếng quỷ khóc u oán truyền đến, làm cho người ta nghe xong trong lòng phát lạnh.

Đi khoảng độ một canh giờ, rốt cuộc hắn đã an toàn thoát khỏi biển mây mù. Lúc này, phía trước chợt xuất hiện một khối núi băng khổng lồ, nếu không sai, trên đỉnh núi kia chính là nơi có khả năng xuất hiện thông đạo lên tầng thứ hai. 

Phạm Văn Long xốc lại tinh thần, bắt đầu men theo sườn núi mà leo lên. 

Mặt đất là băng, các ngọn cây cổ thụ cao chót vót cũng được hình thành từ băng. Không gian chìm trong bức màn trắng xóa, lạnh buốt thấu xương. 

Nếu ở địa phương khác, Phạm Văn Long vốn dĩ có thể dùng Phong Quyển Tàn Vân để phi hành, đáng tiếc là bên trong này nguy cơ rình rập bốn bề, vẫn nên bảo toàn lực lượng chân linh khí, phòng trừ trường hợp bất ngờ xảy ra. Hơn nữa, Phạm Văn Long lờ mờ cảm thụ, ngay trên đầu còn có một luồng uy áp cường đại ẩn núp, nếu cố tình bay lên sợ rằng hậu họa khó lường.

Tuy không thể phi hành nhưng bước chân của Phạm Văn Long cũng rất nhanh, thoăn thoắt chuyển động, chẳng bao lâu đã chạm tới đỉnh núi. 

Sau một hồi loay hoay tìm kiếm, Phạm Văn Long kinh hỉ phát hiện ngay dưới một khe đá có một vòng xoáy, tỏa ánh hào quang nhàn nhạt. Nếu không nhầm, đây chính là lối vào tầng thứ hai rồi. Không ngờ vận số của hắn khá tốt, mới đó liền có thể tìm ra vị trí truyền tống. 

Tuy nhiên, Phạm Văn Long vẫn cẩn thận kiểm tra một lượt, đến khi khẳng định chắc chắn không có vấn đề gì hắn mới yên tâm. Nhìn thông đạo ẩn ước quang mang, hắn trực tiếp bước vào, nhất thời thiên địa biến chuyển, khung cảnh chung quanh lập tức thay đổi.

Bất ngờ xuất hiện trước mắt Phạm Văn Long là mặt biển vô biên. Cảnh tượng rất giống với tầng đầu tiên, không gian lạnh lẽo, nhiệt độ hạ xuống mức cực thấp, khiến ngay cả nước biển cũng bị đóng thành một tầng băng dày. 

Trong đầu Phạm Văn Long bất chợt dấy lên nghi vấn: “Không biết đã có người nào tiến qua tầng thứ hai trước ta hay chưa? Diện tích mỗi tầng Thông Thiên Tháp rộng đến trăm dặm, phỏng chừng cũng không dễ dàng gặp được nhau.”

Phạm Văn Long suy đoán trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, nhất định số lượng người vượt qua tầng một không nhiều, họa may cũng chỉ có vài ba trăm người thôi. Phân tích những tình huống có thể xảy ra, Phạm Văn Long trong lòng cũng yên tâm hơn.

Theo thông tin trên bản đồ, cách đây không xa về phía nam có một nơi tên gọi Băng Hải Đảo, cũng chính là một trong số các địa phương có khả năng xuất hiện thông đạo lên tầng thứ ba. Phạm Văn Long không chần chừ, chân đạp mặt băng, tiến thẳng về hòn đảo đó.

Đây là lần đầu tiên Phạm Văn Long đi trên biển mà lại không cần tàu thuyền như vậy. Thế nên trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác phấn chấn, vui thích.

Mặt biển đóng băng trắng xóa, sắc xanh của lòng đại dương, ánh nắng vàng chan hòa… tất cả như vẽ lên một bức tranh đa màu sắc, lung linh rực rỡ. 

Thế nhưng, đồng hành cùng vẻ đẹp muôn màu ấy, gió thổi rít gào từng cơn, mang theo cái lạnh kinh người, tựa hồ thấm vào tận xương tủy. Nếu là người thường đi vào, sợ rằng chỉ nháy mắt sẽ bị đông cứng thành đá.

“Grào… Grào…”

Cuồng phong bạo loạn. 

Giống như âm thanh gào thét của bầy đàn mãnh thú, giơ nanh múa vuốt bổ nhào tới Phạm Văn Long cào cấu cắn xé. Tuy có chút chật vật, nhưng cơ thể Phạm Văn Long rắn chắc vô bì, vậy nên mọi sự vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Bất quá càng lúc tần số bạo động của gió càng nhiều, thể tích càng nhỏ, sức mạnh càng đáng sợ. Đến khi còn cách Băng Hải Đảo khoảng một dặm thì uy lực của gió đã đạt tới mức độ sắc bén kinh người.

Lúc này, Phạm Văn Long cảm nhận rất rõ ràng sự uy hiếp đang bủa vây xung quanh. Hiển nhiên khoảng cách với mục tiêu đã khá gần rồi, hắn không dám sính cường, cấp tốc thôi động chân linh khí dũng mãnh ùa ra, tạo thành một tấm màng bảo hộ bên ngoài thân thể. 

Chừng một tuần trà, Phạm Văn Long bỗng thấy dường như khu vực này có điều bất thường. Thiên địa linh khí không ngờ chỉ tồn tại duy nhất hai loại nguyên tố là Thủy nguyên tố và Phong nguyên tố. Hắn vốn dĩ sở hữu Thủy linh mạch hoàn mỹ, Phong linh mạch thượng phẩm, xét trong tình huống này chẳng khác nào như cá gặp nước, đúng lý phải vui mừng mới phải. Thế nhưng, hiện tại linh lực mà hắn phóng xuất ra lại bao gồm ít nhiều các tia Hỏa nguyên tố. Thủy gặp Hỏa dẫn đến một sự bài xích, làm cho Phạm Văn Long nhất thời không cách nào hấp thu linh khí bên ngoài để bổ sung.

Thêm vào đó, tầng lớp bảo hộ liên tục bị gió công kích, khiến tốc độ tiêu hao chân linh khí tăng vọt. 

Nhận ra tình huống trớ trêu đó, Phạm Văn Long khóc không được mà cười cũng chẳng xong, vội đẩy cao tốc độ lên một bậc, muốn nhanh nhanh chóng chóng tiếp cận Băng Hải Đảo. Theo tính toán, nếu như Băng Hải Đảo không phải là địa điểm thông đạo lộ hiện, hắn còn phải di chuyển sang khu vực khác tìm kiếm, không có thì giờ mà ở đây nấn ná. Thời gian càng dài thì nguy hiểm càng tăng cao.

***

Nửa ngày sau, ngay tại thông đạo tầng một xuất hiện một đám người, trông diện mạo rất quen mắt. Hóa ra đều là thành viên trong hội Phục Minh. Tuy nhiên, trong quá trình truyền tống bọn chúng đã bị phân tán lực lượng, hiện đứng ở đây chỉ còn khoảng mười sáu, mười bảy người.

Sắc mặt Trần Công Minh lúc này có vẻ không tốt. Hắn không may mắn như Phạm Văn Long, xui xẻo bị truyền tống đến một địa phương nằm ở phía bắc tầng đầu Thông Thiên Tháp. Sau đó, hắn chạy về mé tây rồi xuôi đà xuống phương nam, quay gần đủ một vòng lớn mới tìm đến được đây. 

Đằng sau, mấy tên thành viên Phục Minh cảm nhận nguồn sát khí lăng lệ từ Trần Công Minh tỏa ra thì ngậm miệng câm như hến, không dám trêu đùa cợt nhả như thường lệ nữa.

Đột nhiên, từ sườn núi có hai cái bóng lờ mờ xuất hiện, một thoáng sau đã hiện rõ thân hình hai người. Đều là nam sinh Thánh Viện tham gia kỳ Tân Vương, đồng thời cảnh giới ở chung Nhân Vực 14.

Đến gần, cả hai người nhìn thấy đám thành viên Phục Minh cũng hơi ngạc nhiên. Một tên đảo mắt tìm kiếm, bỗng phát hiện thông đạo hào quang lập lòe chớp động, không nhịn được reo lên khe khẽ một tiếng. 

Có điều, ngay bên cạnh thông đạo lại đang có đám người Phục Minh canh giữ, hơn nữa, trông mặt mày đứa nào cũng bặm trợn, xem chừng chẳng phải dạng tốt lành gì. Thoáng lưỡng lự, bọn họ đưa mắt nhìn nhau như ngầm trao đổi thông tin. 

Bất ngờ, thân hình hai người lay động, biến thành hai làn gió, cấp tốc phóng thẳng đến cửa vào thông đạo.

Thấy có kẻ bạo gan xông quan, mục quang Trần Công Minh lóe lên một tia tử vong, cười lạnh:

- Muốn chết??

Trong nháy mắt, Trần Công Minh nhanh như cắt đã lao đến, vũ động đôi tay huyễn hóa thành trảo, hung hăng vỗ thẳng xuống đầu của đối phương. 

Hai tên học viên kia thấy khoảng cách với thông đạo rất gần rồi, nhưng chưa kịp vui mừng, bỗng lóe lên một thân ảnh chắn ngang. Rồi một luồng linh lực khủng bố giáng xuống, khiến tên nào tên nấy da đầu tê dại, thần sắc cực kỳ hoảng loạn, trong đôi ngươi lằn lên những mạch máu nhỏ li ti.

Không ai bảo ai, cả hai bắn ngược trở ra hai hướng khác nhau, định vòng qua mà né tránh. Thế nhưng quá muộn rồi, trong sát na nguồn công kích cương mãnh kia đã ập xuống không chút lưu tình. 

“Bùng.”

“Bùng.”

Chỉ nghe thấy hai tiếng nổ trầm thấp vang lên. 

Hai tên học viên mặt mày xanh mét, miệng ộc ra một vòi máu đỏ lòm. Cảm thụ cỗ hơi thở của tử vong treo ngay đỉnh đầu, hai người hãi hùng, đồng thanh hét lên một tiếng.

Ngay trong thời khắc đó, bất chợt trên ngực hai gã học viên lóe lên một luồng hào quang, vụt một cái thân hình của hai người đã biến mất, bỏ lại khoảng không trống rỗng.