Đại Việt Truyền Kỳ

Chương 20: Tiến vào Thánh Viện




Sáng sớm hôm sau, ngay khi gà gáy, Võ Văn Nghị đã sai người đánh thức hai đứa nhỏ dậy. 

Hôm nay là ngày đầu tiến vào Thánh Viện học tập, nhất định phải có mặt đúng giờ không nên đến trễ.

Sau một tuần trà, hành lý được chuẩn bị đầy đủ, mọi người lập tức xuất phát. Võ Văn Nghị tiễn đám người Phạm Văn Long ra tận ngoài cổng thành mới chịu trở về, chỉ còn Hưng Chiến đánh xe, đưa hai đứa nhỏ lên đường.

Đức Hùng vốn là một người phóng túng, không ngờ khi chia tay cha cũng bịn rịn, sụt sùi nước mắt. 

Nghe nói vào Thánh Viện sẽ có sáu mươi năm học tập và rèn luyện trong đó, khi nào đạt đến Vương cấp mới chính thức tốt nghiệp.

Sáu mươi năm ở Địa Cầu vừa vặn với tuổi thọ của đời người, nhưng tại Linh Chiểu Tinh lại rất ngắn ngủi, chỉ thoáng qua như bóng câu qua thềm mà thôi.

Phạm Văn Long trong lòng tự hỏi, liệu khi ta trở về Bạch Bang còn hay không?

Thánh Cấp!!! Không biết đến tháng năm nào hắn mới chạm tới?

Thiên Lý Mã chân đạp như bay, chẳng mấy chốc xe ngựa đã đến cổng ngoại viện. Phạm Văn Long và Đức Hùng bước xuống, chào chú Hưng Chiến rồi mau chóng tiến vào.

Đợi hình bóng hai đứa nhỏ biến mất, Hưng Chiến mới lên xe, thúc ngựa quay trở về.

Vừa vào đến ngoại viện, hai người nhận được tin từ binh lính thủ vệ, cứ thế đi thẳng một mạch đến địa điểm tập kết.

Tại một khoảnh sân, xuất hiện hơn hai trăm đầu người, tất cả đều là tân sinh Thánh Viện. Khi hai người Phạm Văn Long đến, vừa vặn đúng lúc một vị lão già đang khoa chân múa tay nói:

- Ở đây đều là những người ưu tú xuất sắc vượt qua kỳ thi, hi vọng khi vào nội viện sẽ cố gắng tu luyện, lúc trở ra đã thành cường giả uy chấn thiên hạ.

Lời lão nói vang vọng vào đầu mỗi người, như liều thuốc kích thích cực mạnh khiến ai nấy khí huyết sục sôi, háo hức mong chờ.

Phạm Văn Long vừa xuất hiện, lập tức vài kẻ nhận ra liền quay sang chỉ trỏ, bàn tán. Nhưng hắn chẳng thèm để ý, cứ thế lướt qua. Bỗng cảm nhận một ánh mắt bất thiện đang hướng về phía mình, theo phản xạ hắn liền quay đầu sang, bắt gặp ngay bộ mặt nham hiểm của Trần Công Minh. Phạm Văn Long khẽ nhếch môi cười, xem ra kẻ kia vẫn chưa chịu buông tha hắn. Tuy hiện tại thực lực còn rất yếu ớt, nhưng hắn cũng không phải quả hồng mềm, mặc nhiên cho người ta nhào nặn.

Bên kia, lão già vẫn thao thao bất tuyệt, nước miếng văng tứ tung, mãi về sau mới chỉ tay về đằng xa nói:

- Đây là truyền tống trận, các ngươi chỉ việc bước vào sẽ đến được nội viện, trong đó đã có người khác phụ trách đón tiếp.

Dứt lời, một tiếng kèn hiệu lệnh vang inh ỏi, từng nhóm tân sinh lục đục bước lên.

Phạm Văn Long và Đức Hùng thuận theo dòng người, đến nơi thấy trên nền đất có dựng sẵn một vòng tròn, đường kính khoảng hai trượng, trên bề mặt đang phát ra ánh sáng lập lòe.

Cả hai nốt gót người phía trước mau chóng tiến vào, bỗng thấy trước mắt như lòa đi, chỉ một nhoáng đã hiện ra ở một nơi khác.

Phóng tầm nhìn ra xa, thấy đang đứng trong một khu vực trống trải, rộng lớn. 

Ngoái đầu nhìn lại, không ngờ còn có thêm bảy truyền tống trận khác nữa, vẫn đang chớp sáng liên hồi, lần lượt từng người từ bên trong bước ra. Phạm Văn Long thầm suy đoán, đây chắc hẳn là tân sinh của bảy khu vực ngoại viện khác.

Một lúc sau, ánh sáng tại các truyền tống trận vụt tắt, xem ra số lượng tân sinh đã tập trung đầy đủ ở đây, nhân số khoảng hai ngàn.

Một lát, phía xa liền có hai người đi đến, đều là nam nhân, gương mặt còn khá trẻ áng chừng hơn hai mươi tuổi. Cả hai lướt đi như bay, áo trường bào xanh nhạt tung bay trong gió, trông rất có khí khái anh hùng. 

Mới đó cả hai đã đến ngay trước mắt, một người cất tiếng:

- Xin chào tất cả các bạn tân sinh, ta là Đỗ Quan, còn đây là Tập Bình, chúng ta đều là học viên khóa trên. Hôm nay được giao trọng trách đón tiếp các ngươi. Bây giờ sẽ dẫn các ngươi đi đến Thánh điện, ở đó có viện trưởng và các vị trưởng lão đang chờ đợi.

Hai ngàn tân sinh không ai có ý kiến, vội vàng cất bước theo sau bọn họ. Tuy đông người nhưng hàng ngũ chỉnh tề, không chút rối loạn. 

Bước ra khỏi quảng trường, đám người xuyên qua một con đường, hai hàng đại thụ bên cạnh khiến ai ai cũng trầm trồ khen ngợi, cây nào cây nấy cao mấy mươi trượng, vươn thẳng trời cao, đường kính phải đến mười người ôm.

Một lát, đám tân sinh đến một cánh cổng cực đại, bên trên có đề hai chữ: “Thánh Viện”, vừa uy nghiêm, vừa oai vũ.

Phạm Văn Long vừa ngước nhìn, chẳng ngờ hai mắt đột nhiên tối đen, đầu óc đau như có búa bổ. Trong cơn hoảng hốt chưa biết xử trí thế nào, Bạch Mai nhẫn trên tay bỗng tỏa ra ánh sáng dìu dịu, truyền thẳng lên đỉnh đầu, lập tức kéo Phạm Văn Long trở về trạng thái thanh tỉnh.

Liên tiếp sau đó vang lên những tiếng la hét thảm thiết, nhiều người ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, bộ dáng cực kỳ đau đớn.

Lúc bấy giờ Đỗ Quan mới lớn tiếng cảnh báo:

- Các ngươi quả không biết trời cao đất dày, hai chữ này năm xưa vốn do Thánh tổ đích thân viết lên, kẻ nào dưới Linh cấp nhìn vào sẽ bị phản phệ ngay tức khắc. Tốt nhất nên biết thân phận, kẻo mang họa vào thân.

Hắn nói xong cười nhạt, quay sang thì thầm với Tập Bình:

- Hừ! Mấy tên nhóc này cần một bài học mới giảm bớt cái thói ngạo mạn, kiêu căng của bọn chúng. Thánh Viện không giống như bên ngoài, ở đây chúng chỉ thuộc hàng tôm tép thôi.

Tập Bình gật gù bảo:

- Nhớ năm xưa khi đi đến đây, bản thân ta cũng nếm qua mùi vị này.

Tuy nhiên, trong hai ngàn người vẫn có vài kẻ ngang nhiên nhìn thẳng lên hàng chữ không chút dao động, linh lực bá đạo tỏa ra, hiển nhiên đều là cảnh giới Linh cấp hàng thật giá thật.

Trần Công Minh vốn tự phụ hơn người, nhưng hắn mới ở Nhân vực cấp 15, nên một thoáng đầu óc ong lên, đau đớn vô cùng khiến hắn sợ hãi vội quay đi, không dám nhìn thêm nữa.

Kế đến mọi người lũ lượt kéo nhau qua cổng viện, hiện ra trước mắt là một dãy bậc thang cực dài, chạy thẳng lên, nhìn không thấy điểm cuối.

Lẩm bẩm đến số bậc thang lên đến cả vạn, Đức Hùng đứng cạnh Phạm Văn Long, bực bội nói:

- Mẹ nó, chỉ đi học thôi mà, có cần phải làm bậc thang nhiều đến thế không? Chưa lên đến đỉnh có khi bị gãy bà nó chân rồi!!!

Một vài tên cũng chửi thầm trong lòng. Nói thì vậy nhưng chân vẫn bước, cứ thế tiến lên.

Ban đầu tốc độ đoàn người rất nhanh, chỉ một nhoáng đã vượt qua con số một ngàn. Nhưng không ngờ các bậc thang này vô cùng kỳ dị, bên dưới chân có lực hút xuống, càng lên cao càng khó khăn.

Đi thêm hơn hai ngàn bậc nữa, những người thể lực yếu kém lập tức bị tụt lại phía sau. 

Có người chịu không nổi, đành ngồi xuống điều tức, khôi phục một chút mới có thể bước tiếp. 

Phạm Văn Long tuy mới ở Nhân vực cấp 6, nhưng có cơ duyên được Bạch Mai nhẫn thoát thai hoán cốt, thế nên trội hơn một chút, vẫn có thể kiên trì đi lên. Tuy nhiên đến con số năm ngàn đã là cực hạn, đành ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.

Còn Đức Hùng càng không nói tới, cứ qua khoảng ngàn bậc là phải dừng lại, trong lòng căm tức vô cùng, ân cần hỏi han 18 đời tổ tông của đứa nào xây dựng mấy bậc thang chết tiệt này!

Lên đến chín ngàn bậc, lực hút tăng vọt, khiến Phạm Văn Long toàn thân nặng như chì, hai chân giơ lên đặt xuống tốc độ rất chậm chạp.

Ngước nhìn lên trên đỉnh đã có độ chục người cán đích, ung dung nhìn xuống. Những kẻ đó đích thực đều là cường giả Linh cấp, linh lực hùng hậu hơn rất nhiều với đám tân sinh Nhân vực.

Vất vả đến nửa buổi đoàn người mới thành công vượt qua chướng ngại.

Theo chân hai người Đỗ Quan – Tập Bình, cả đám bước đến một đình viện cực lớn, nghỉ ngơi hồi phục linh lực rồi đi tiếp.

Lúc này, trước mắt mọi người hiện ra một hành lang uốn khúc rất dài, theo hình xoáy trôn ốc chạy thẳng lên trời, Đức Hùng nhăn nhó chửi đổng:

- Con mẹ nó, ta không đi nữa. Mệt chết đi được!!!

May mắn lần này không gặp trở ngại gì nên rất nhanh đã mau chóng vượt qua.

Họ men theo hành lang tiến về phía trước, thấp thoáng xa xa hiện lên nhiều điện đài, lầu các, được xây dựng với quy mô rất lớn. 

Thỉnh thoảng từ bên trong có vài kẻ bay qua bay lại, khiến ai cũng trợn tròn mắt kinh hãi.

Đi được một lúc, mới trông thấy đoạn cuối, vượt qua hành lang, hiện lên trước mặt mọi người một quảng trường rộng mênh mang, nền được lát bằng đá bạch ngọc, tỏa ánh sáng lấp lánh.

Đứng trên sân, gió thổi lồng lộng, mây trắng bồng bềnh uốn lượn vờn quanh, quấn quýt bám lấy chân người, khiến tâm hồn thư thái tựa như lạc vào xứ sở thần tiên.

Phạm Văn Long trong lòng cảm khái, nhớ cảnh ngày xưa trên núi Yên Tử, tuy có điểm giống nhau nhưng lại nằm ở hai thế giới hoàn toàn xa lạ.

Chính giữa quảng trường, cách nhau một khoảng có đặt những bức thạch điêu, kích thước cực lớn, mô phỏng hình dáng của bốn con vật: Long, lân, quy, phụng. 

Long uốn lượn uy vũ, lân há miệng gầm oai vệ, quy nằm chiễm chệ khoan thai, phụng sải cánh bay cao… tất cả đều hiện lên sống động như thật.

Ở phía sau quảng trường có một tòa đại điện, mái ngọc cong cong, rêu phong cổ kính.

Giữa khung cảnh bao la trời đất, tòa đại điện mang dáng dấp của một vị thần khổng lồ, toát lên dáng vẻ vừa oai nghiêm, vừa hùng vĩ. Thi thoảng vài cánh hạc bay qua, lượn vòng tròn trên không, khiến ai nấy đều say đắm ngắm nhìn, trong lòng bất chợt sinh ra sự kính ngưỡng khôn xiết.

Trước đại điện có bảng đề hàng chữ: “Thánh Điện”. 

Sau chút ngỡ ngàng, đoàn người tiếp tục tiến về phía trước, đã thấy cánh cửa mở rộng, bên trong ngập tràn ánh sáng, thấp thoáng nhiều bóng người.

Vừa bước vào trong, đã thấy trên đại điện có khoảng trăm người đang đứng, nam có nữ có, khí thế bất phàm.

Ngay tại chính điện, có một ông lão đang ngồi trên ghế, râu tóc bạc phơ, thân mặc hoàng bào.

Đoàn người bước cả vào trong, tự động chia theo hàng ngũ, không chút náo loạn.

Đỗ Quan và Tập bình vội tiến đến, khấu đầu hành lễ nói:

- Bẩm viện trưởng! Chúng đệ tử đã đưa tất cả tân sinh đến đầy đủ, không thiếu một ai.

Lão viện trưởng mắt sáng như đuốc, quét về phía đám người bên dưới. Lão giơ tay ra hiệu cho hai người Đỗ Quan lui ra, rồi mỉm cười nói:

- Ta là viện trưởng của Thánh Viện. Đứng sau lưng ta đây là vị các trưởng lão, còn phía bên kia là các giảng viên của Thánh Viện.

Hóa ra chính là viện trưởng Nguyễn Phong tiếng tăm lừng lẫy, mọi người ai nấy đều tỏ vẻ phấn khích. 

Nguyễn Phong viện trưởng đưa tay, nói:

- Các ngươi đã tiến vào đến đây, hiển nhiên đều là những nhân tài nổi bật trên An Ký Tây, một số ít từ đại lục khác đến. Hi vọng tại Thánh Viện, các ngươi sẽ phát huy được tối đa tiềm lực bản thân, sau này nếu có thể bước chân ra Thái Bình Đại Thiên Hà, hãy làm rạng danh Linh Chiểu Tinh của chúng ta.

Lời lão nói vang sang sảng bên tai, thanh âm dịu nhẹ, vừa có nét ôn hòa, lại vừa có uy, không ai không kính phục.

Nói đến đó viện trưởng liền quay trở lại ghế ngồi, một vị trưởng lão phía sau tiến lên, cất tiếng:

- Bây giờ ta sẽ giới thiệu sơ qua về Thánh Viện và chương trình học tập của các ngươi. Nhớ nghe cho kỹ! Hiện tại Thánh Viện được chia làm 49 khoa, nhiều nhất là Đấu Sĩ, kế đến là Pháp Sư. Bình thường Thánh Viện không công khai tuyển các chức nghiệp khác nhưng nếu nhận thấy học viên nào có thiên phú, sẽ cất nhắc vào khoa đặc biệt là Linh Cụ Sư, Linh Trận Sư, Linh Vũ Sư, Thần Sư, Điêu Khắc Sư, v.v..

Khẽ vân vê chòm râu, lão nói tiếp:

- Một khóa học sẽ diễn ra trong 60 năm, tính ra vừa tròn một giáp. Những ai đột phá lên Vương cấp đều được phép đăng ký tốt nghiệp, sau khi thông qua lập tức được cấp huy hiệu tinh anh Thánh Viện. Trong Thánh Viện cũng có những nội quy nhất định, nên các ngươi cần phải biết để né tránh. 

Sau đó, lão phổ biến một số nguyên tắc của học viện. Đám tân sinh ai ai đều nhất nhất dỏng tai lắng nghe, không dám bỏ sót một chữ. 

Thấy biểu hiện của mọi người như vậy, lão hài lòng gật gù, nói:

- Tân sinh năm nay gồm có 2017 người, trong đó có 1305 người hệ Đấu Sĩ, còn lại đều là Pháp Sư. Các ngươi tạm thời lui xuống, sẽ có người đưa về khu vực ký túc xá.

Nói đoạn lão phẩy tay, toàn bộ tân sinh vội vàng bái lễ rồi nhanh chóng trở ra.