Đại Viên Vương

Chương 97: Đao của vương phật nhi










Nho sinh trung niên kia tựa hồ hoàn toàn không hề phát hiện ra đòn công kích của Vương Phật Nhi, còn đang mải mê mắng chửi. Nhưng khi kình lực của Thập phương trảm tướng quyển và Đại Nhật hỏa diễm đao sắp đánh trúng thân hình hắn thì thanh trường kiếm tà môn kia đột ngột thoát khỏi Linh Sơn, bay vòng về bên cạnh thân hình của nho sinh, ngăn chặn hai chiêu tàn nhẫn này. Truyện "Đại Viên Vương "



" Thì ra là còn có một tên tiểu trọc, nhìn ta một chiêu lấy đầu các ngươi!"



Nho sinh kia vẫn điềm nhiên không sợ, trường kiếm trong tay nhoáng lên, hình bóng hắn đột nhiên biến mất.



" Không xong, đây là Ẩn thân thuật!"




Vương Phật Nhi học tập niệm pháp từ Phật Đà Cái, biết trong một trăm lẻ tám loại niệm pháp của Lạn Đà tự có tồn tại Ẩn thân niệm pháp. Lạn Đà tự có loại pháp thuật này thì Đạo môn, Nho gia rất có thể cũng có pháp thuật tương tự. Nghĩ đến đây, hắn lập tức quát lớn một tiếng, toàn thân phóng xuất ra hắc sắc quang khí, hình thành một pho tượng hình thiết tháp.



Đinh đoang!



Một tiếng chấn , Vương Phật Nhi quả nhiên liệu trước được tình thế, ngăn chặn được đòn đánh lén của nho sinh.



Linh Sơn hòa thượng cực kỳ giận dữ. Hắn đánh hồi lâu không hạ được đối phương, trong lòng bắt đầu phải thập phần sốt ruột, bây giờ lại thấy Vương Phật Nhi nhúng tay vào thì càng cảm thấy mất mặt, phẫn nộ quát lên:" Ta có thể ứng phó được tên hủ nho này, không cần ngươi nhiều chuyện nhúng tay vào!"



Vương Phật Nhi cố sức vận chân khí để giữ cho thiết tháp không bị tan mất. Chiêu Ngũ đế long quyền này uy lực rất lớn nhưng tiêu hao cũng nhiều nên hắn làm gì rỗi hơi mà theo Linh Sơn đấu võ mồm. Trong lòng mắng thầm:" Người này định là cao nhân về pháp thuật. Ẩn thân thuật của hắn không hề có sơ hở, ta đến thoát thân cũng không nổi chứ đừng nói đến phản kích nữa. Nếu Linh Sơn hòa thượng cũng vì giận dữ mà dừng tay thì ta đúng là thảm rồi!" Truyện "Đại Viên Vương "



Song Linh Sơn lão tăng hiển nhiên là còn chưa nghĩ ra điều ấy. Hắn giương song chưởng lên, không khí trên sân điên cuồng xoáy gào. Đại Phạm phục ma chưởng mở rộng phạm vi công kích, bao trùm lên tất cả các mục tiêu trong vòng hơn mười trượng.



Ở một chỗ đằng sau lưng Vương Phật Nhi thoáng ẩn hiện một đạo oán khí, khiến cho Linh Sơn tức thì tìm được mục tiêu, điên cuồng hạ sát thủ.



" Linh Sơn lão tăng cũng không phải hoàn toàn là kẻ vô dụng, trong trường hợp giản đơn này đã sử dụng tốt những kinh nghiệm chiến đấu. Ta cũng nên tham khảo!"



Vương Phật Nhi lập tức học theo, phía ngoài thân thể hắn thoát ra băng tuyết trong suốt, dùng công phu Thập phương Đống ma đạo tạo thành một trận Bạo phong tuyết nho nhỏ. Bị vô số băng sương chụp xuống, nho sinh kia càng không thể giấu được thân ảnh!



" Hai tên trọc thật xảo trá mức, nhưng thế này cũng không làm khó được ta. Hãy xem Độn địa đại pháp đây!"



Chưởng lực của Linh Sơn lúc đã đến sát gần, sắp sửa đánh trúng thân thể thì nho sinh kia liền đâm trường kiếm trong tay xuống đất, nghe sột một tiếng rồi chui tuột đi mất tích. Chưởng lực của Linh Sơn đánh hụt, trúng vào mặt đất vang động ầm một tiếng thật to.




" Nhìn ta đâm vào gan bàn chân!" Lần này là Vương Phật Nhi dính đòn, gan bàn chân đau nhói vì bị một thanh trường kiếm sáng loáng từ dưới đất đâm lên. Tuy nhiên, điều khiến cho nho sinh phải kinh ngạc chính là bàn chân Vương Phật Nhi lại cứng rắn như sắt đá, hắn rõ ràng dùng khí lực rất lớn đâm trúng nhưng cũng chỉ đâm thủng được giầy tất của Vương Phật Nhi.



" Nguy hiểm quá!"



Vương Phật Nhi kinh hãi, trong tay áo bay ra một cây mộc bổng ngắn tũn, rung lên theo gió hóa thành cây cự bổng dài chín thước, xoay tay đâm ngược vào lòng đất. Phập một tiếng, Kim Lân mộc dù sao cũng không phải là binh khí sắc nhọn, chỉ xâm đâm ngập xuống đất được khoảng ba thước, không thể gây tổn thương cho nho sinh đang lẩn tránh dưới đất còn nhanh hơn cả chuột.



Nho sinh trung niên chạy được mấy chục thước, nhô đầu ra ở một chỗ phía sau dãy phòng ở, cố gắng vung vẩy hai tay vừa bị chấn động đến tê dại. Nhát kiếm ban nãy hắn dùng lực quá mạnh, làm cho cổ tay suýt nữa bị sức phản chấn làm trật khớp.



Hắn thầm mắng:" Tại sao thân thể của tên tiểu lừa trọc này lại cứng rắn đến như thế? Ta nhớ rõ ngạnh công ngoại môn của Đại Lạn Đà tự là Thiết tháp trấn hà sơn tráo công đúng là bảo vệ đến tận chân!" Hắn không biết rằng công phu Vương Phật Nhi sử dụng lại không phải là võ công của Lạn Đà tự, dù có thể khiến cho kiếm đâm không thủng, nhưng chẳng có liên quan gì với võ công cả.



Vương Phật Nhi trước khi lên đường đã bị sư phụ Cưu Ma La Cấp Đa đem thanh tinh túc thần binh " Bắc đẩu" phong ấn vào trong cơ thể, chẳng những lập tức làm cho trọng lượng thân thể tăng tới năm sáu trăm cân, hơn nữa toàn thân có đao khí bao bọc bảo vệ, binh khí bình thường khó có thể gây thương tổn. Truyện "Đại Viên Vương "



Nho sinh trung niên vừa rồi cũng giống như là liều mạng đánh vào cái binh khí nổi tiếng hung tàn này.



Linh Sơn cùng Vương Phật Nhi tìm không được vị trí của nho sinh trung niên, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Linh Sơn lập tức nổi giận chỉ Vương Phật Nhi quát:" Đều do ngươi làm vướng chân vướng tay, bằng không tên cùng quỷ này làm sao mà chạy thoát được!"



Vương Phật Nhi chép chép miệng, nói:" Bản lãnh của vị đại thúc này cũng không phải là cao lắm, nhưng thanh trường kiếm kia đúng là có điều cổ quái. Ta đoán là hắn có thể thi triển pháp thuật chắc có liên quan đến thanh khẩu trường kiếm này, chứ không phải là do tu vi của hắn cao hay thấp!"



Trận chiến ngay trong trại này đã làm kinh động đến bảy vị trưởng lão cùng ba vị Đại tướng của Hỏa viên quân, tất cả đã cùng xuất hiện. Yến Xích Mi chợt động tâm, đột nhiên nói:" Ta có nghe nói qua về thanh trường kiếm và nho sinh này."




" Lai lịch của hắn cũng khá thần bí, tự xưng là Trung thổ Thần Châu đệ nhất quân sư cái gì đó, tính toán kế sách không hề sai, chỉ ngồi trong trướng chỉ huy, nghe nói đã từng khiến cho Hoang Mộc Đại tướng và Tây kì Tiết độ sứ Cơ Huyễn cùng phải chịu thiệt thòi lớn, chỉ dùng có mấy trăm lưu dân mà đánh bại đại quân của cả hai người này."



Vương Phật Nhi nghe nói thì liền nổi lòng quan tâm, mừng rỡ nói:" Nói như vậy thì người kia chính là một nhân tài, các ngươi không được nặng tay, hãy bắt sống người này cho ta!"



Yến Xích Mi nhướng mày, khinh thường bảo:" Người này thì tính là nhân tài gì chứ, chỉ là vận khí tốt một chút mà thôi. Ngoại trừ lần đó gặp vận may mà lập chiến tích, còn thì hắn cũng không có biểu hiện gì xuất sắc. Sau đó hắn đầu quân dưới trướng Bắc Chu vương, liên tục hiến kế làm cho Bắc Chu vương hao binh tổn tướng, bị cho ngồi chơi xơi nước bảy tám năm dòng. Một lần vì uống rượu say, truyền sai quân lệnh, suýt nữa bị Bắc Chu vương đày xuống chỗ Cơ Huyễn làm phu dịch. Hắn bỏ trốn, bị Bắc Chu vương giận dữ phái sát thủ trong quân đội đuổi giết phải chui lủi như chuột, tè cả ra quần. Không ngờ lại chạy đến sơn trại này, còn làm đến Đại vương sơn trại."



" Cẩu quân sư cũng coi như là quân sư, thật sự không kiếm được ai thì có loại biến chất này cũng được rồi." Vương Phật Nhi cao giọng hô lớn:" Tại hạ khát khao cầu hiền, rất hy vọng có duyên mời tiên sinh đến dưới trướng ta bàn công việc."



Tiếng của nho sinh trung niên từ xa vang lên, đáp:" Ta thèm vào cái kế hoạch lớn này của ngươi. Ngươi lừa ta xuất hiện, tất nhiên định bắt lại rồi sau đó dùng tới hình pháp......"



" Chi Lâu Già, bắt lấy người này!" Vương Phật Nhi ra lệnh một tiếng, hộ pháp thần tướng Chi Lâu Già đã lướt qua khoảng không, vươn một tay chộp vào nho sinh trung niên đang nấp ở góc tường thở dốc.



" Đồ dối tra! Thập oan kiếm, Bạch môn lâu!" Nho sinh trung niên hét lớn một tiếng, ném trường kiếm ra khỏi tay, hóa thành một tòa lầu cao màu trắng, chống đỡ được chiêu cầm nã này của Chi Lâu Già.



Chi Lâu Già có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lập tức nhìn ra cách phá giải những biến hóa tiếp theo của chiêu này, biến đổi thân pháp, phát ra năm luồng chỉ phong. Nếu xét về mặt chỉ phong thì vị này so với mười hộ pháp thần tướng hàng đầu của Đại Lạn Đà tự, cùng dùng trảo công thì thật sự cũng không có khác biệt.



Nho sinh trung niên khua tay lên, vẻ mặt vừa cự kỳ kinh hoàng, lại vừa khiếp phục quát to một tiếng:" Thập oan kiếm, Khanh trường bình!