Đại Viên Vương

Chương 96: Thập oan kiếm đả bại linh sơn










" Không đúng, người tới tu vi không đủ ngũ phẩm......" Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "



Vu Đạo Toại ở bên trong Thiên Xà trượng đột nhiên kêu to kinh ngạc, chỉnh sửa lại câu phán đoán trên của mình, rồi lập tức lại im tiếng. Vương Phật Nhi trong lòng lấy làm kỳ quái, lại hỏi tiếp nhưng Vu Đạo Toại không lên tiếng nữa.



" Không tới ngũ phẩm thì ta vẫn có thể đối phó được, có thể có gì bất trắc chứ! Xem Linh Sơn sẽ chà đạp tên kia như thế nào."



Tu luyện tới ngũ phẩm thì sẽ có thêm một số năng lực trước kia không có. Đây là ngưỡng cửa đầu tiên để một võ giả tu luyện binh khí ảo, hay là có thể ngưng luyện phóng thích lục thức ra bên ngoài cơ thể, cơ sở để dò xét những chuyển biến khí tức ở chung quanh.




Sau khi trở về từ Ác quỷ đạo, Vương Phật Nhi đã mở được linh thức dị năng cuối cùng mà Phật môn gọi là Con mắt thứ ba. Linh giác rất nhạy cảm, hơn rất nhiều so với cao thủ bình thường, bởi mới có thể cảm giác được có địch nhân xâm nhập sớm hơn so với Linh Sơn một lúc.



Môt nam trung niên mặc nho phục, tay cầm vũ phiến, người nồng nặc mùi rượu, loạng choạng đi vào Hoàng Phong trại. Lão hòa thượng Linh Sơn trông thấy người này, mới đầu còn không biết lai lịch đối phương, đến lúc người trung niên này thấy trong trại có quá nhiều người, lớn tiếng hô hoán gọi:" Lão Nhị, lão Tam, ta nói các các ngươi canh giữ trại, từ nơi nào mà các ngươi cướp được nhiều người như vậy? Ta đã nói với các ngươi từ trước rồi, Hoàng Phong trại không buôn bán người mà......" Linh Sơn lúc này mới xác định rằng người nho sinh trung niên thoạt nhìn có võ công " thấp kém" này có thể là lão Đại của Hoàng Phong trại.



" Tại sao cái loại hỗn đản này ở trong mắt hai trại chủ kia lại có thể được xem là một cao thủ gần như thiên hạ vô địch chứ!" Linh Sơn vận kình lao xuống, đã sử dụng chiêu số gì đó, dùng bàn tay của mình chộp một cái.



Nho sinh trung niên kia bị kẻ địch tập kích, vung tay trái ra, tay phải chẳng biết từ nơi nào đã rút ra một thanh trường kiếm múa lên lấp loáng, nhẹ nhàng linh động, đâm ra một nhát kiếm cực kỳ quyết liệt rồi miệng quát to một tiếng, ngã người xuống mặt đất.



Linh Sơn phách ra một chưởng, thấy nho sinh trung niên phóng kiếm đâm ra, trong lòng rúng động, hóa chưởng thành chỉ muốn búng bay trường kiếm của đối phương. Nhưng nho sinh trung niên này vừa ngã xuống thì thanh trường kiếm tức thì biến hóa vượt qua mọi lẽ thường, đâm thẳng về phía sườn trái của Linh Sơn, đúng vào chỗ sơ hở lớn nhất trong chiêu số của lão.



Linh Sơn bực bội hét lên một tiếng, dùng tay áo phách một chiêu thiết tụ xuống mặt đất rồi mượn lực phản chấn lộn một vòng, miễn cưỡng tránh được chiêu kiếm bất thình lình đó. Thế nhưng dùng chiêu số thuộc loại" thấp thủ" này thì thật là mất mặt mũi, hắn đã sớm thấy Vương Phật Nhi đi ra, đang đứng ở bên cạnh xem cuộc chiến, trong lòng càng thêm tức giận.



Hét lớn một tiếng, lòng bàn tay phát ra ngọn lửa xang bập bùng, hiển nhiên đã dùng tới Đại phạm phục ma chưởng rồi. Trong mười tám loại nhất phẩm võ học của Đại Lạn Đà tự, Đại Tự Tại viện có bốn môn. Đại phạm phục ma chưởng chính là một trong bốn môn nhất phẩm võ học truyền thừa của Đại Tự Tại viện, theo truyền thuyết khi tu luyện thì phải quán chú chân khí hàng ngày trong suốt mười năm liên tục, kết thành Phật ấn ở trong cơ thể. Trong quá trình tu luyện, đại bộ phận chân khí đều bị Phật ấn phong tỏa, không đạt tới một công lực nhất định thì không thể thi triển ra được. Chỉ có tới một ngày nào đó phát ra được thì mới tính là khổ tận cam lai.



Chưởng lực của Đại phạm phục ma chưởng rít giật điên cuồng. Thấy nho sinh trung niên kia chắc hẳn là phải chết, trong lòng Vương Phật Nhi khẽ thở dài. Đến thế này thì hắn có muốn triệu hồi hai đại hộ pháp thần tướng cũng không còn kịp nữa rồi, chỉ đành nhắm mắt chờ cái sát cục thảm thiết kia.




Tuy nhiên, linh thức của hắn vẫn mở rộng, mọi tình tiết trong sân dù là rất nhỏ cũng đều bị hắn nắm được rành mạch. Nho sinh trung niên kia đang sử dụng chiêu Lãn lư đả cổn, đột nhiên ho khan lớn một tiếng rồi phun từ trong miệng ra một dòng suối rượu. Nếu là phun vào một phương vị khác thì không sao, nhưng Linh Sơn lại thấy hiển nhiên là nhằm thẳng tới chỗ phía dưới khố của mình. Lão đã lớn tuổi, nếu bị người trông thấy lại tưởng lão tuổi già sức yếu, không khống chế được chuyện tiểu tiện thì da mặt có dầy cũng chịu không được. Bởi vậy, chưởng lực liền chuyển hướng, không đánh vào nho sinh kia mà là chấn khai dòng suối rượu kia.



" Hòa thượng nhà ngươi từ nơi nào tới? Ngang nhiên hoành hành bá đạo như vậy? Xem phi kiếm của ta lấy tính mệnh nhà ngươi đây."



Nghe thấy hai chữ Phi kiếm, Vương Phật Nhi tức thì mở căng mắt, trông thấy nho sinh trung niên này đẩy mạnh hai tay ra, thanh trường kiếm trong tay liền rời khỏi tay bay lên giữa không trung, tự động bay múa khởi đấu với Linh Sơn.



Linh Sơn lão tăng giận giữ không ngừng rống lên, song chưởng liên hoàn bổ ra, ngọn hỏa diễm màu xanh tạo thành một màng như đôi cánh liên tục đánh trúng vào thân thanh phi kiếm cổ quái kia, làm cho thân kiếm phát ra những tiếng choang choang.



"Ở Trung thổ Thần Châu, hoặc là tu vi võ học tới cảnh giới đệ nhất phẩm, có thể điều động binh khí đánh chém mục tiêu ở ngoài trăm bước chân, hoặc là tu luyện các loại pháp thuật như Đại na di niệm pháp, nhưng nếu không có pháp lực ở mức ngũ phẩm thì không có cách nào vận dụng linh động như thế này được!"



Vương Phật Nhi sợ là gặp phải loại nhân vật lợi hại giả chết bắt quạ, tay ngấm ngầm tụ thành Đại Nhật hỏa diễm đao, thủ một chiêu Thập phương trảm tướng quyển và chuẩn bị triệu hồi tam đại hộ pháp thần tướng ra.



Nho sinh trung niên kia phóng trường kiếm ra khỏi tay, lập tức tinh thần phấn chấn, uốn mình đứng lên, chỉ vào Linh Sơn to mồm mắng chửi. Nho sinh này học vấn khá tinh thâm, trong ba câu chửi mắng tất có một điển tích. Vương Phật Nhi đọc sách không nhiều lắm, miễn cưỡng nghe hiểu được ba bốn phần mà đã phải vỗ tay khen tuyệt.



Qua miệng của nho sinh, chưa tới mười câu Linh Sơn đã đầu thai tới tám lần, tổ phụ tổ mẫu bề trên chuyên làm những việc vi phạm thuần phong mỹ tục bắt gà trộm chó. Ngoài hai mươi câu thì Linh Sơn đã bắt đầu phải chịu những câu chửi rủa thường gặp ở Trung thổ Thần Châu như đệ nhất tiện nhân, đệ nhất dâm côn, đệ nhất hỗn đản...... toàn là những danh hiệu vinh quang. Truyện "Đại Viên Vương "



Tới lúc sau thì Lão hòa thượng Linh Sơn này đã sánh vai với những nhân vật tà môn nổi danh nhất từ xưa đến nay trong lịch sử mấy ngàn năm dài của Trung thổ Thần Châu, cấp độ đột nhiên tăng mạnh, một câu tiến xa ngàn dặm.




Mặc dù Linh Sơn tức giận đến phát run cả hai tay, chưởng lực nặng như núi, hết chiêu này đến chiêu khác, nhưng lại không thể nào làm gì được thanh phi kiếm bay lượn linh động, hư ảo không hứng chịu lực này.



Qua hơn trăm chiêu, Vương Phật Nhi đã nhận ra, nho sinh trung niên này chưa hề điều khiển phi kiếm. Thanh phi kiếm kia nhìn thì giống như một thanh trường kiếm bình thường, chắc chắn phải là một loại phong trấn gì đó, trên thân kiếm lại phát ra linh khí âm trầm, mỗi lần va chạm với chưởng lực của Linh Sơn thì lệ khí trên thân kiếm lại chợt bừng lên.



Đánh thêm một lúc, Vương Phật Nhi đã có thể nhận ra được mười đạo thân ảnh, có nam có nữ, ai nấy đều có gương mặt dữ tợn, oán khí sâu nặng, từ thân kiếm trên xuất phát ra, nương theo kiếm quang lấp loáng mà tấn công Linh Sơn.



Thi binh do Binh phù triệu hồi ra cùng hộ pháp thần tướng của Vương Phật Nhi đều là những dạng tồn tại thực thể, còn thanh trường kiếm cổ quái này triệu hoán ra lại là những hồn phách hư ảo không có thực thể, gần như tương tự với những U linh binh mà Vương Phật Nhi đã từng gặp qua, chỉ là uy thế mạnh hơn gấp hàng chục, hàng trăm lần.



" Lão hòa thượng Linh Sơn chắc không xong rồi, ta không thể khoanh tay đứng nhìn được!"



Vương Phật Nhi hiểu rằng Linh Sơn được xem như là người có tu vi võ công cao nhất trong đám người đi theo hắn, nếu Linh Sơn mà thất bại thì bảy đại trưởng lão còn lại cũng khó chiến thắng được. Nếu để cho nho sinh trung niên này đem đám người sống giết chết hết sạch, cứ cho như là hắn vẫn còn tam đại hộ pháp thần tướng tùy thân, nhưng cũng phải chịu cô liêu không thú vị gì.



" Thập phương trảm tướng quyển, Đại Nhật hỏa diễm đao! Chém nát cái đầu quả dưa hỗn đản kia cho ta!" Vương Phật Nhi không thèm quan tâm đến thanh phi kiếm cực kỳ tà môn kia, chọn mục tiêu công kích là nho sinh trung niên kia.