Đại Viên Vương

Chương 94: Hết lừa đến đánh, bắt người mang theo










" Núi này là ta khai phá, đường này do ta làm, nếu từ nay về sau muốn đi qua, hãy dừng ngựa lại nộp lộ phí đi!"



Thấm thoát đã đi được hơn mười ngày, hôm nay khi bọn họ đi ngang qua một ngọn núi cao trùng điệp thì có một toán cường đạo hò hét xông ra. Vương Phật Nhi còn có vẻ hưng phấn hơn so với đám cường đạo này, lập tức vọt lên hàng đầu, xuyên tạc ngay những câu nói này.



" Giao nộp ra tiền tài hiện có, lập tức buông vũ khí, để chúng ta kiếm thêm ít nhân số!"




Vương Phật Nhi kiếp trước làm sinh viên đại học, biết rõ tầm quan trọng của vấn đề nhân sự trong các game chiến thuật, bởi vậy dọc đường luôn tìm mọi phương pháp thu nhận bộ hạ. Ngoại trừ việc lừa gạt những thôn dân lương thiện không biết gì, đối với các loại cường đạo chiếm núi xưng vương càng để tâm chú ý.



Hôm nay tự nhiên bắt gặp, Vương Phật Nhi đương nhiên coi lọt mắt xanh nên hắn không chờ các Đại hòa thượng dưới trướng tiến lên thanh trừ mà lập tức tự động bước ra nói chuyện với bọn cường đạo này. Một mình xông lên trước, người thì cưỡi Xích Mao đà lúc đầu chỉ dùng làm vật vận chuyển hàng hóa, tay vung đại bổng Kim Lân mộc, khí thế thật là hào hùng, cũng không chờ đám cường đạo trả lời đã xông vào giữa đám quân địch. Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "



Toán cường đạo này có hơn tám mươi tên, do một tên đầu mục có tu vi khoảng bát phẩm cầm đầu, cũng coi như là cao thủ hiếm thấy trong số những toán cường đạo mà Vương Phật Nhi đã gặp và tiêu diệt suốt dọc đường. Chỉ thấy Vương Phật Nhi khí thế hung hung, còn tên đầu mục này lại coi thường hắn nhỏ tuổi, nên khi Vương Phật Nhi cách không xuất chiêu, cự bổng Kim Lân mộc bay ra xa hơn mười trượng rồi phát sinh biến hóa vô cùng, đập ngay vào gáy hắn một đòn không nặng không nhẹ. Tên đầu mục này vừa mới bắt đầu đã phải chịu một đòn thê thảm.



Tên đầu mục bị đánh bất tỉnh, tâm lý của toán cường đạo này tức thì tan rã. Bọn chúng muốn kéo nhau chạy trốn, tiếc rằng lại gặp phải những tăng binh của Lạn Đà tự, ít nhất cũng có hơn trăm người có tu vi cửu phẩm, cao thủ trên ngũ phẩm có khoảng mười ba, mười bốn vị. Những vị cường giả này có vũ kỹ hiếm thấy, chỉ một lát đã đánh cho tất cả ngã gục.



Vương Phật Nhi ra lệnh khiêng tên cường giả cầm đầu kia đến, rồi gọi một thủ hạ tuổi ít nhất trong đám hòa thượng lại. Tên này lúng túng cởi khố đang, tặng ngay một bãi nước tiểu đồng tử để cứu tỉnh. Vương Phật Nhi hét lên một tiếng, dùng Nhiếp hồn đại niệm pháp mới vừa học được từ Phật Đà Cái lập tức xuyên phá vào trong sâu thẳm tâm linh của tên đầu mục cường đạo này, lưu lại trong tâm trí hắn một loại ám ký sợ hãi sâu sắc nhất.



Nhiếp hồn đại niệm pháp này và Đại na di niệm pháp được gọi là hai đại pháp lực cơ bản của việc tu luyện niệm lực. Nếu là tu luyện tới mức cao thâm thì trong khi động thủ có thể mê hoặc năm thứ cảm giác của con người, làm đảo lộn tư duy, khiến cho đối phương đảo trái thành phải, coi nặng là nhẹ, phát sinh ảo giác, phán đoán sai lệch, thường thường mười thành võ công không phát huy được một thành.



Tên đầu mục sơn tặc này có thân hình cao to, người ngợm khỏe mạnh, tâm trí cũng khá kiên nghị. Vương Phật Nhi dùng tu vi niệm lực ngũ phẩm phát động đích Nhiếp hồn đại niệm pháp cũng phải mất một hồi khoa tay múa chân mới khiến cho đối phương hai mắt đờ đẫn, khóe miệng nhỏ dãi, tứ chi không ngừng run rẩy, nói năng luyên thuyên.



Vương Phật Nhi lần đầu sử dụng môn niệm pháp này, chẳng biết nặng nhẹ, cứ nghĩ là nhất định phải khống chế toàn bộ thần trí đối phương thì mới có khả năng hỏi được một vài điều gì đó. Thủ đoạn vô cùng bá đạo, bắt gặp biểu hiện này của đối phương, đầu hắn toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ:" Không phải là ta hù dọa quá mức rồi sao?" Hắn ôn tồn hỏi:" Ngươi là người ở đâu? Ngoài toán nhân mã này của các ngươi, còn có bao nhiêu người ở trên núi? Hãy mau dẫn ta tới phát lạc!"



Tên cầm đầu rên la ồ ồ, tay chân giãy dụa, khàn khàn nói:" Ta là tam đầu lĩnh của Hoàng Phong trại trên Ngưu Lan sơn, chúng ta còn có bảy trăm người, đại ca của ta võ công tinh thâm mạnh mẽ, thiên hạ vô địch, các ngươi không phải đối thủ đâu!"




Vương Phật Nhi gãi gãi đầu, cười hắc hắc, thầm nghĩ:" Nếu lão đại của Hoàng Phong trại trên Ngưu Lan sơn của các ngươi thuộc cấp bậc như Nho môn tam đại tông sư hay là lợi hại như Thái Tuyền Thương, còn không thì ta coi là ngươi nói láo. Địa phương nhỏ thế này mà có thể có cao thủ ngũ phẩm thì đã hiếm có rồi." Hắn thu hồi Nhiếp hồn đại niệm pháp, cái tên tam trại chủ Ngưu Lan sơn kia thì đã toàn thân đều bị mồ hôi toát ra ướt sũng cứ như mới được vớt từ trong nước ra, trông thấy Vương Phật Nhi thì trong mắt liền ngập tràn vẻ sợ hãi, hiển nhiên là vừa rồi đã bị Vương Phật Nhi dọa cho phát khiếp.



" Tám vị trưởng lão, chúng ta sao có thể để cho đám cường đạo này làm hại dân chúng. Chi bằng tiến lên thu phục bọn cường đạo này đi?"



Vương Phật Nhi đưa ra đề nghị với bọn Linh Sơn. Mấy người bọn họ cũng không dị nghị gì vì dù sao chuyện Vương Phật Nhi làm cũng xem như là việc tốt.



Dọc đường đi, Vương Phật Nhi đã thu nhận thêm hơn hai ngàn người, tuyển ra nhưng nam thanh niên có vẻ cường tráng hợp thành một đội dân binh hơn ba trăm người. Hắn chọn hai trăm tăng binh, do Vương Phật Nhi cùng tám Đại trưởng lão dẫn đầu, tiến thẳng đến Ngưu Lan sơn.



Tên tam trại chủ Ngưu Lan sơn kia, đem đường ngang ngõ tắt lên núi nói ra rõ ràng nên Vương Phật Nhi rất dễ dàng tìm được Hoàng Phong trại. Sơn trại này xây dựng dựa theo thế núi, dùng hơn mười cây gỗ to chống vào chỗ lõm trong núi ngăn ra một khoảng trống. Có thể là quanh năm làm cường đạo nên có chút coi thường, tuyệt nhiên không thèm cử người canh gác.



Vương Phật Nhi chỉ vào Đàm Quang bảo:" Chúng ta sẽ ra mặt thách đánh, trận thứ nhất phải trông cậy vào Đàm Quang trưởng lão xuất thủ, đánh cho mấy tên cường đạo này mất uy thế."



Đàm Quang cười khổ một tiếng, tuân thủ mệnh lệnh của Vương Phật Nhi, chậm rãi đi ra phía trước, đề khí hét vọng vào trong sơn trại:" Bọn tại hạ là tăng nhân của Đại Lạn Đà tự, xin mời chủ sơn trại ra gặp mặt!"



Đàm Quang là cao tăng đắc đạo của Đại Tự Tại viện, sư đệ của Linh Sơn, tu vi cũng đến tứ phẩm. Bây giờ tự nhiên lại phải xuất thủ đối phó với mấy tên giặc cỏ của sơn trại thì có vẻ không cam tâm.




Hắn hô câu này xong thì lập tức thì có tiếng đáp lại. Trong sơn trại có một tiếng hổ rống, hơn trăm người xông ra.



Đại hán cầm đầu, đầu tròn râu quai nón, giọng như chuông đồng, chính là người mà Tam trại chủ đã từng nói: Nhị trại chủ của Hoàng Phong trại.



" Lũ hòa thượng các ngươi, chúng ta còn chưa xuống núi cướp bóc, các ngươi tự nhiên lại dẫn xác đến tận cửa. Bay đâu, xông lên bắt trói chúng lại, dẫn vào trong trại." Hắn lớn tiếng ra lệnh, hoàn toàn coi Đàm Quang hòa thượng như không có. Mặt lão tăng này nhăn lại, ho khan một tiếng rõ ràng rồi nói:" Vị trại chủ này, ý ngươi muốn thế nào?"



Nhị trại chủ lớn tiếng cười ha hả, chẳng thèm trả lời mà vung thanh đại đao lên, chém thẳng vào ngang ngực. Đàm Quang bất đắc dĩ, cong ngón tay lại bắn ra hai đạo kiếm khí. Hắn tu luyện chính là võ học chính thống của Đại Tự Tại viện, chú trọng thiên địa tự nhiên, hoạt bát linh mẫn. Đây chính là Đại Bồ đề kiếm quyết, cùng với Đại Nhật hỏa diễm đao là võ học cao thâm của Lạn Đà tự, được gọi là Thất đại tuyệt kỷ về đao kiếm.



Nhị trại chủ chỉ một chiêu đã bị Đàm Quang bắn trúng người, phong bế khí huyệt, đứng trơ mắt nhìn vị lão tăng kia thân bất động, tay không vung, chỉ có mười ngón co duỗi phát ra những đạo kiếm khí chói sáng điểm trúng vào từng tên thủ hạ của hắn.



" Trói tất cả lại!" Vương Phật Nhi tất nhiên là không chút khách khí, sai đám dân binh thủ hạ khiêng đám tù binh này trở lại. Hắn lại thúc Xích Mao đà, phi lên hàng đầu tiến vào Hoàng Phong trại không có ai phòng vệ.



Đám hòa thượng này xông vào sào huyệt của bọn cường đạo, chỉ là việc kiêm nhiệm nhưng so với những người chuyên nghiệp thì còn có vẻ thành thạo hơn. Số lượng cường đạo trong sơn trại vẫn đông hơn nhiều so với đám người xâm nhập, nhưng là đáng tiếc là bọn cường đạo phần lớn đều không rành các loại võ học, có mấy tên biết chút ít võ nghệ thì làm sao có thể ngăn cản những hòa thượng võ nghệ cao cường này.