Đại Viên Vương

Chương 7: Thủy hỏa lung linh tháp










Vương Phật Nhi nhìn hai tay của mình, ánh mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi. Truyện "Đại Viên Vương "



Kết cấu của cơ thể đứa trẻ nhỏ này sau khi hồi sinh và của người địa cầu hoàn toàn không giống nhau, luồng khí băng hàn trong người hắn cần phải đi qua bát đạo kinh mạch, tám chín mươi huyệt đạo, nhưng theo những kiến thức mà hắn có dược từ tiểu thuyết kiếm hiệp thì nhũng khí huyệt kinh mạch này hoàn toàn không giống với mười hai chính kinh, kì kinh, bát mạch của loài người, cũng khác hoàn toàn với những gì mà tam mạch thất luận của mật tông, phật môn từng nói.



Vỗn dĩ đạo hành mà hắn tu luyện còn nông cạn, luồng chân khí băng hàn tiềm tàng trong người yếu hơn rất nhiều so với đám thi binh thuộc hạ được hắn thu lượm về. Nhưng sau khi kì quang mà chiếc tiểu bảo tháp hóa ra nhập vào đan mạch, mỗi lần hắn vận chuyển băng hàn chân khí trong cơ thể, hắn đều cảm nhận được luồng khí đó không ngừng tăng lên mười lần, hơn nữa tốc độ vận hành cũng nhanh hơn bình thường gấp mấy lần.



“Bảo bối, đúng là món bảo bối thật sự, món đồ này lại có thể gia tăng chân khí, thật sự kì diệu…”



Vương Phật Nhi kêu to, liên tiếp lộn mười bảy, mười tám vòng rồi mới rơi xuống đất, rồi cất tiếng khóc lớn.




Hắn bị người ta dùng ống thép đánh chết, sau khi tỉnh lại thấy mình hồi sinh trên cơ thể một đứa bé lang thang khoảng 6, 7 tuổi, và tới thời loạn thế nào mà hắn cũng không rõ, nơi mà mạng người còn không bằng mạng *** gà, cả ngày hắn đều phải sống trong nỗi khiếp đảm. Truyện "Đại Viên Vương "



Đến xã hội văn minh luật nghiêm ngặt rõ ràng cũng không có cách nào đảm bảo cho tính mạng của hắn thì tại cái thế giới mà luật pháp dường như không có hiệu lực, hắn giống như toàn thân không mặc gì và bị ném vào đám đông ngu dốt, chỉ sợ thiếu may mắn, thì sẽ gặp phải cường bạo.



Chết! Truyện "Đại Viên Vương "



Hắn vô cùng sợ hãi.



Nếu như không phải là nhặt được Thao Thi đồng hoàn, về mặt tâm lí giống như người chết đuối vớ được cái cọc, e rằng Vương Phật Nhi đã sớm sụp đổ.



Biểu hiện bình thường của hắn giống như không sợ hãi điều gì, nhưng sự sợ hãi này vẫn chôn chặt trong lòng hắn, thậm chí Vương Phật Nhi mập mờ đoán được, chiếc Thao Thi đồng hoàn ở trên người người thợ rèn chỉ sợ không phải là pháp khí lợi hại gì.



Lực chiến đấu của ngũ đại thi binh nhiều nhất cũng chỉ bằng so với lúc còn sống, đây cũng không phải là sự bảo đảm vững chắc gì.



Vừa rồi hắn nhìn thấy trận chiến giữa Hồng bào võ tướng và quân Tây Địch, trong lòng lại giống như có thêm một vực sâu không đáy, từ từ hút một thứ gì đó vào trong. Tới giờ phút này Vương Phật Nhi mới từ trên người chính mình cảm giác được sinh tồn là một việc khó khăn như thế nào.



Sau khi trút bỏ hết nhưng tâm trạng, Vương Phật Nhi lau nước mắt, cuối cùng hướng về phía thi hài hồng bào võ tướng vái lạy, lớn tiếng nói: “Hồng bào võ huynh, người sau khi chết còn có thể phù hộ cho tiểu đệ, đệ sau này nếu như có thể bảo toàn cái mạng nhỏ này, có cơ hội gặp người nhà của huynh, đệ nhất định sẽ báo đáp. Bây giờ đệ sẽ chôn huynh trước!”



Hai tên thi binh được chỉ huy để thu dọn chiến trường, lúc này đã ôm theo bảy tám cây quân đao, hai cân thương kích, hơn mười bộ khôi giáp quay trở lại hơn nữa, còn có một ít vàng bạc.




Vương Phật Nhi đưa tay rút trường thương của Hồng bào võ tướng, suy nghĩ một lát, hay là đem món đồ này đặt lên trên tinh đồng chiến xa cùng với những thứ vũ khí, khôi giáp mà đám thi binh mang về, tiện tay dùng Hỏa Phong liễn phong ấn Tinh đồng chiến xa thành thanh đồng và giấu vào trong ngực.



Hồng bào tướng quân nhất định là một tướng quân nổi tiếng của Đại Kiền Vương triều, cũng không có nhiều người nhận biết được di vật của ông ta, nếu như vì điều này mà xui xẻo, Vương Phật Nhi ngoài việc chửi mình ngu ra thì không còn gì để nói, bởi vậy hắn chỉ đề lại một thanh đao ngắn đeo bên hông, hắn cũng thu lại vàng bạc để tiện sử dụng.



“Bính, đinh, mậu, các ngươi đi đào hố, chôn vị đại ca này xuống!”



Hạ lệnh cho bốn gã thi binh xong, Vương Phật Nhi đích thân dùng quân đao cắt con thú đầu báo mình thỏ thành từng miếng nhỏ.



Thành quả nỗ lực của thi binh Ất đã xuất hiện, đã chuẩn bị một mồi lửa, đốt thành một đống lửa, thi binh Giáp cũng ôm theo một đống củi lớn, Vương Phật Nhi xiên thịt, đặt lên trên đống lửa.



Mấy ngày hôm nay hắn rất đói, điên cuồng đi tìm đồ ăn, bây giờ đã không còn kén chọn gì mụi vị, tay nghề nướng đồ ăn của hắn cũng không ra sao, nướng một lúc lâu vẫn là nửa chín nửa sống, lại không cho gia vị, ăn liền mấy miếng, Cảm thấy bụng đã no, Vương Phật Nhi lấy chân dập tắt đống lửa, lau bàn tay đầy vết mỡ lên người, rồi quay đầu đi ra khỏi khu rừng.



Điều mà hắn ta muốn làm nhất lúc này chính là nhanh ***ng tìm một thành phố tương đối an toàn, không có chiến hỏa, tiếp tục sống.



Khi thân ảnh của Vương Phật Nhi dần dần khuất xa, một tiếng một tiếng than nhẹ từ trong rừng vang lên.



“Trên người đứa nhỏ này sao lại có một luồng khí tức khiến cho ta cũng phải suy xét bất định.”



Vương Phật Nhi vẫn không phát hiện ra từ lúc trận chiến bắt đầu tới khi vị hồng bào tướng quân tử vong, hắn có được hỏa long liễn đều bị người ta nhìn thấy.



“Ngọn lửa này đốt thật hùng tráng biết bao!”




Cả ngày không thấy con ruồi nào bay qua, Vương Phật Nhi cảm thấy thời cơ đã đến, hắn đã nhìn thấy thành trì đầu tiên sau khi tới cái thế giới này, mặc dù quy mô cũng chỉ là một huyện thành nho nhỏ nhưng cũng đủ khiến hắn hưng phấn không ít.



Mặc dù tòa thành chỉ có một ít khói lượn lờ, khiến cho hi vọng nhìn thấy người sống của hắn giảm đi chút ít, nhưng hắn vẫn vui vẻ bước vào.



Cổng thành của huyện thành đã bị phá tan nát, tàn tích còn sót lại của nửa cánh cửa vẫn mắc bên cạnh lối đi trong cổng thành nhìn rất thê thảm. Mới bước vào cửa thành, Vương Phật Nhi bất ngờ khi lại nhìn thấy những xác người chết mà những ngày gần đây hắn đã nhìn đến phát ngán, Vương Phật Nhi kìm nén sự khó chịu trong người, lớn tiếng quát mắng: “Những người này cả ngày giết tới giết lui chả nhẽ là vì muốn thể hiện võ công của mình hay sao? Cũng không biết mà để lại một vài người sống sót, thì mới có đồ để lần sau lại tới cướp…”



Diện tích toàn thành không lớn, chỉ có một con đường dài, Vương Phật Nhi lần theo từng nhà tìm kiếm một lượt, nhưng không tìm thấy bất cứ một món đồ gì có giá trị, rõ ràng đám quân đội phóng hỏa đốt thành làm việc rất chuyên nghiệp, thật xứng với không bớt lại một cọng cỏ, gà *** cũng không lưu lại.



Đàn ông chết đã đành, có một số người đàn bà khi còn sống cũng gặp cảnh ngô vô cùng thê thảm.



Đi vào trong thành, Vương Phật Nhi vẫn chưa biết dừng lại ở đâu, năm đại thi binh phía sau hắn lảo đảo bước đi, cũng không có chút dị nghị gì.



Ngẩng đầu nhìn trời, thật sự cảm thấy thất vọng, đột nhiên có âm thanh chuyển động lộc cộc vọng tới, Vương Phật Nhi mừng rõ ngoái nhìn, hắn tung thân lên độ cao bảy tám mét, vừa hay tay túm được vào đầu thành, nhìn ra xa thấy một đám khoảng hơn 100 người giống như nạn dân, đang đẩy xe, gánh hành lí và tay nải đi vào trong thành.



“Rốt cuộc thì vận may của ông cũng tới, nhìn thấy người sống rồi!”



Vương Phật Nhi nước mắt lã chã, hắn hồn nhiên quên mất, kì thật hắn đã từng nhìn thấy một đám người sống, chỉ có điều, cái thôn kia chỉ trong một lát đã bị đám loạn quân kia giết sạch không để lại một ai