Đại Viên Vương

Chương 38: Kẻ địch lén lút đến nhanh như điện










"Tiểu đệ đệ nói chuyện cứ như ông cụ non, chẳng đáng yêu chút nào! Có muốn Đại tỷ tỷ dạy ngươi cách làm nũng như thế nào hay không ?



- Vương Phật Nhi cảm thấy từ phía sau lưng truyền đến một xúc cảm cực kỳ mềm mại, hai chiếc “bánh bao” tròn tròn to to cứ chà xát vào thân thể đang nóng bừng của hắn. "Nữ nhân này thật là lẳng lơ quá, nếu gặp ta ở địa cầu thì chắc khó giữ được trinh tiết. Còn bây giờ ta mới có sáu tuổi mà thôi, chẳng lẻ cô nàng thích quan hệ với trẻ em hay sao?"



"Con Đạp Nguyệt Kinh Yên thú này là loại cực phẩm trong dòng Phong Mã thú, tiểu đệ đệ, ngươi bắt được từ nơi nào thế, chi bằng giao cho Đại tỷ tỷ có được hay không?"



Vương Phật Nhi ho khan một tiếng, hững hờ đáp: "Nếu ngươi có thể đưa ta đến khu vực phụ cận Ngũ Lão phong, để lại hai trăm hoàng kim thì con vật này ngươi tùy tiện dắt đi cũng được." Hắn từ lâu đã cực kỳ tức giận đối với con dị thú này vì nó chạy lung tung gây ra biết bao nhiêu phiền toái. Trong bụng thầm nghĩ: "Con dị thú này vốn không phải của ta, nay thuận nước đẩy thuyền kiếm chút nhân tình cũng được."




Nữ nhân cười khanh khách thật to, tung người nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa. Vương Phật Nhi lúc này mới thấy nữ nhân này tướng mạo cực xinh đẹp, ước chừng hai bảy, hai tám tuổi, khóe miệng mặt mày rất lẳng lơ, quần áo trên người đã bị máu thấm ướt chẳng còn biết trước đây có màu sắc gì nữa.



"Tiểu đệ đệ, ngươi chẳng hiểu biết gì về giá cả thị trường hết, con Đạp Nguyệt Kinh Yên thú này là chủng loại Phong Mã thú tốt nhất, tại chợ ngựa ở đế đô thì ngàn vàng cũng khó mua được. Con của ngươi là con ngựa còn non, sống đơn độc vừa là dòng lông màu bạc hiếm thấy, giao cho tỷ tỷ mà chỉ đòi có hai trăm thì ta thật sự không dám nhận đâu."



Vương Phật Nhi nhẹ nhàng vỗ vỗ cổ con ngựa, sắc mặt không đổi nhưng trong lòng lại mở nhạc khai hoa. "Thì ra con dị thú tiện tay bắt được này không ngờ lại còn có lai lịch đến như thế, có thể phát tài to rồi."



Hắn đang nghĩ cách làm thế nào đổi lấy vàng thật bạc thật để sống cho thoải mái thì thân hình nữ nhân run lên nhè nhẹ rồi đột nhiên phun ra một ngụm máu, gục xuống đất. Vương Phật Nhi kinh hãi, lúc này mới thấy sau lưng nữ nhân này có ba đạo thương thế, trong đó một vết chưởng màu xanh lục đánh nát cả quần áo, hằn trên da thịt mềm mại trắng nõn của nàng, đồng thời còn có vẻ vô cùng quỷ dị bí ẩn.



Hai vết thương khác là do binh khí gây ra, mặc dù nhìn thì rất kinh khủng nhưng cũng chẳng dọa nổi tên Vương Phật Nhi to gan lớn mật này.



"Không thể ngờ cô ấy lại bị thương nặng đến như vậy, xem ra thủ hạ của cái tên tiểu tử gọi là Lô cái gì gì đó cũng có người có năng lực a!"



Vương Phật Nhi nhảy xuống ngựa, suy xét kỹ lưỡng một lúc, rồi ôm lấy nữ nhân này đỡ lên Đạp Nguyệt Kinh Yên thú, hết chạy vào sâu trong vùng núi để tránh bị truy binh đuổi theo.



"Đúng là cuộc sống thật tươi đẹp khiến cho vô số thanh niên háo hức lao vào nhưng lối sống cưỡi ngựa tầm hoa này cũng không phải là tốt đẹp gì!"



Mỗi khi đi được một đoạn, Vương Phật Nhi lại phải chạy ngược lại xóa sạch tất cả dấu vết, dùng bùn đất đắp lên những nhánh cây bị gẫy, nâng cây cỏ bị đổ rạp trên mặt đất lên, còn những vết máu, vải rách thì gom lại xử lý sạch hết.




Cứ đi như vậy được hơn mười dặm, Vương Phật Nhi đã mệt phờ, toàn thân đổ mồ hôi, cho dù hắn đã có tu vi quanh quẩn bát phẩm, nhưng nói cho cùng thì vẫn là một đứa trẻ, thân thể chưa trưởng thành, khí lực yếu đuối.



Vỗ vỗ con vật xúi quẩy Đạp Nguyệt Kinh Yên thú, bảo con dị thú này dừng bước. Vương Phật Nhi yên lặng ngồi dưới đất vận chuyển tâm pháp Thập phương Đống Ma đạo để khôi phục vài phần khí lực.



Cưu Ma La Cấp Đa đã từng nói với Vương Phật Nhi là nếu hắn trong vòng mấy tháng có thể đột phá đến tu vi thất phẩm thì có thể sẽ dẫn hắn đi xem cuộc chiến còn nếu không thể thì Lão hòa thượng lúc ấy cũng chẳng nói gì nhưng lại lộ ra vẻ mặt cực kỳ tiếc nuối.



Mặc dù ở tại thác nước Ngũ Lão phong, sự tu luyện của Vương Phật Nhi đã tiến bộ rất nhanh, đã chuyển dời chỗ ngồi đến lưng chừng thác nước, nhưng vẫn không có dấu hiệu đột phá lần thứ hai.



Tư chất là yếu tố quan trọng đối với người tập võ, nếu chỉ cần cù khổ luyện thì dù có thể tìm được tâm pháp thượng thừa, năm năm, mười năm tu thành cửu phẩm, hai mươi năm đạt tới lục, thất phẩm thì cũng không coi là có gì đặc biệt. Mặc dù ở khắp nơi trên Trung thổ không thiếu gì thiên tài dị sĩ, cũng không phải không có người trong vòng hơn mười năm đã tu luyện đến công lực nhất phẩm. Nhưng dù sao đó cũng là trường hợp cá biệt. Truyện "Đại Viên Vương "



Vương Phật Nhi vẫn cảm thấy nghi hoặc đối với đánh giá của Cưu Ma La Cấp Đa cho rằng trong vòng mấy tháng hắn có thể tu thành cửu phẩm. Hắn tự biết bản thân mình dù sao cũng không được coi như là một thiên tài võ học.



Vận chuyển chân khí bảy vòng, Vương Phật Nhi cảm thấy tay chân dần dần có khí lực, chân khí trong cơ thể lưu động. Thập phương Đống Ma đạo mặc dù là võ học có thuộc loại băng hàn, nhưng đường lối vương đạo trong vũ học cũng chính là âm dương cương nhu biến đổi không gì bao quát nổi. Càng tu luyện đến chỗ cao thâm thì cũng càng là theo đuổi đạo cân bằng, lấy vô thượng chân hỏa hút lấy nhiệt lực làm cho băng hàn chân khí càng thêm băng hàn, lấy chí hàn bao bọc cực dương.



Môn công phu này là do ông tổ của Bạch Nguyệt yêu tộc là Thủy Câu thần Câu Vô Tà sáng tạo ra. Câu Vô Tà trời sanh thần thông, mỗi lần xuất thủ thì băng hàn yêu lực lấp đầy thiên địa, không có bất cứ sinh vật nào có thể ngăn cản. Nhưng con cháu của ông ta lại không có thân thể mạnh mẻ như tổ tiên, Thập phương Đống Ma đạo tu luyện đến một cấp độ nhất định thì sẽ gặp phảibình cảnh, không có cách nào tăng tiếp lên được nữa bởi vì thân thể không chịu nổi luồng khí băng hàn lạnh đến mức đóng băng vạn vật đó.



Mãi về sau này, Bạch Nguyệt yêu tộc xuất hiện một vị thánh nhân, trăn trở suy nghĩ giác ngộ thông suốt đạo lý, khi đó mới đem Thập phương Đống Ma đạo chỉnh sửa một lần nữa, lấy nội lực hỏa tính chí dương tinh khiết vận chuyển đến ngũ tạng, dồn nội lực băng hàn chí âm ra bên ngoài da thịt.




Như vậy thân thể người tu luyện mới không bị tổn thương bởi băng hàn chân khí quá mạnh trong cơ thể. Người tu luyện cũng có thể kích thích băng hàn chân khí khiến cho băng càng băng hơn, hàn càng hàn hơn mà không hề lo lắng băng hàn làm tổn thương đến huyết nhục của bản thân vì thế cho nên Đống Ma đạo có vị trí hàng đầu trong võ học băng hệ.



Trong cơ thể chân hỏa nóng rực, bên ngoài cơ thể chân khí lạnh băng. Khi chân kình của Đống Ma đạo liên tục tăng mạnh thì chân hỏa trong cơ thể cũng không ngừng tăng trưởng bảo vệ ngũ tạng lục phủ của người luyện; khi chân khí Đống ma đạo bên ngoài thân thể tiêu hao quá nhiều thì chân hỏa trong cơ thể liền chí dương sinh chí âm, chuyển hóa thành chân khí Đống Ma đạo...... Truyện "Đại Viên Vương "



Như thế tuần hoàn lặp đi lặp lại, tăng gấp bội sức chịu đựng lâu dài của người luyện.



Chỉ trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi khi “âm” mất hết, sức “ngộ” của Vương Phật Nhi đối với Đống Ma đạo liền sâu thêm một tầng. Khi hắn đứng dậy chuẩn bị tiếp tục đi vào trong núi sâu, ngũ cảm nhờ đả tọa mà trở nên linh mẫn gấp bội, đột nhiên phát hiện thấy một cái gì đó không đúng.



"Mùi vị này tựa như của một kẻ nào đó một vài năm chưa từng tắm rửa phát ra. Là địch nhân!"



Vương Phật Nhi phản ứng cực nhanh, vừa phát hiện ra thì lập tức hai tay khoa lên ngưng kết thành hơn mười quả băng chùy ném mạnh về phía kẻ địch. Sau khi một quả trong số đó rơi vào một bụi cây rậm rạp thì chỗ đó liền lặng yên không một tiếng động. Truyện "Đại Viên Vương "



"*** nó, may mà ta không phải là cái loại phế vật, sợ bóng sợ gió, tính cách do dự. Đã nghi ngờ thì hành động ngay lập tức thường thường đều mang lại chiến quả bất ngờ a."



Đã phát hiện việc khác thường, Vương Phật Nhi tiếp tục lượt công kích thứ hai, lại ngưng tụ đến mười quả băng trùy ném bay về phía bụi cây kia. Một loạt tiếng rú nho nhỏ từ chỗ đó vang lên, băng trùy của Vương Phật Nhi lại biến mất vô thanh vô tức.