Đại Viên Vương

Chương 323










Vương Phật Nhi nghiến răng nghiến lợi hét lên: Truyện "Đại Viên Vương "



- Có vô tội hay không, do ta định đoạt!



Chỉ một ngón tay lên trời, thân thể Vương Phật Nhi biến thành thần điểu Ly Loan như ngọn lửa bay cao, theo phương hướng Mục Vân Đề biến mất đuổi theo.



Nhan Long Thanh Tuyết chứng kiến tốc độ bay đi của Vương Phật Nhi , liền biết mình không có khả năng đuổi theo, bất đắc dĩ đành phải phân phó cho người của Võ Thánh hạm đội vài lời, rồi tiến vào băng Hỏa Huyễn Quang thành.



Nàng bảo bốn gã tổng quản đem khóa sắt trên thân Long Thứu cởi ra, lớn tiếng nói:



- Ta muốn đi cứu chủ nhân các ngươi trở về, các ngươi có nguyện ý cho ta cưỡi hay không?



Hai đầu Long Thứu mở ra đôi cánh, trong đó có một đầu lập tức hạ th@n thấp xuống, ý bảo Nhan Long Tuyết Thanh ngồi lên. Nhan Long Thanh Tuyết mừng rỡ, Long Thứu mặc dù bay không nhanh bằng Ly Loan biến của Vương Phật Nhi, nhưng so với ngự khí phi hành của nàng thì nhanh hơn nhiều.



Đến khi Nhan Long Thanh Tuyết lên đến không trung bhhqt điều khiển Long Thứu đuổi theo thì Vương Phật Nhi đã sớm bay xa. Nàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng:



“Không ngờ kết quả cuối cùng lại biến thành như thế này! Nhưng thập tứ sư huynh cũng không phải là người thích gây chuyện, sao lại ra tay với ái nữ yêu quý của Vương Phật Nhi? Chẳng lẽ trong chuyện này xuất hiện vấn đề gì?”



Nhưng hạm đội Mục Vân Đề đã sớm bị Vương Phật Nhi giết sạch, Nhan Long Thanh Tuyết cho dù muốn tìm người để hỏi, cũng không còn người nào. Trong lòng nén giận với sát tính quá nặng của Vương Phật Nhi, Nhan Long Thanh Tuyết thúc giục Long Thứu một đường tiến về phía trước.




Từ đảo Hoàng Hà đến bờ Đông Hải, lấy tốc độ Long Thứu cũng tiêu tốn mất thời gian một ngày, khi Nhan Long Thanh Tuyết đến Đông Hải cảng Mục Vân gia thì lại phát hiện. Nơi nơi đều là băng tuyết ngập trời, cả thành thế mà không có một người sống.



“Tại hải cảng này…Mục Vân gia để lại ba nghìn quân đội của mình, cũng có vài tên đại tướng trấn thủ, chỉ là đáng tiếc…”



Nhan Long Thanh Tuyết cũng biết, những cao thủ bình thường này, đối phó với Vương Phật Nhi có tiểu Thiên kiếp và Hoang thần vị cũng chỉ như châu chấu đá xe mà thôi.



Hơn nữa nguyên nhân Vương Phật Nhi đại khai sát giới, nàng cũng hiểu được không thể hoàn toàn trách thiếu niên này. Mục Vân gia tung hoành ở đại lục mấy ngàn năm, là đại tộc cơ hồ cùng xuất hiện với Đại Kiền vương triều.



Tứ thế gia, bát đại môn phiệt tại Trung Thổ, tiềm lực rất dồi dào, so với Nho môn thì còn thâm nhập sau hơn vào nhân tộc. Thậm chí có thế gia môn phiệt, vì bảo vệ địa vị, quyền thế gia tộc, nên cùng Tây Địch Yêu Tộc có quan hệ chặt chẽ.



Mục Vân gia là một trong bốn thế gia, các gia chủ đời trước đều có sách lược giao hảo cùng các đại Yêu Tộc, hơn nữa trong huyết thống còn có huyết mạch Đông Di tộc, Yêu tộc đứng đầu Trung thổ,. Huyết thống như thế, tự nhiên làm cho người trong Mục Vân gia mười phần kiêu ngạo. Thời điểm Vương Phật Nhi lửa giận công tâm, đương nhiên hỏi han sẽ không hòa nhã, những người này chỉ cần hơi lạnh nhạt, có kết cục thế nào hẳn ai cũng biết.



Nhưng Vương Phật Nhi ra tay cũng tạo thuận lợi cho Nhan Long Thanh Tuyết. Người Mục Vân gia sau khi chống lại không thành công, bắt đầu lùi về phía sau, tạo thành một con đường bằng băng tuyết hàn khí dọc theo phương hướng bỏ chạy.



Nhan Long Thanh Tuyết một đường đuổi theo, dấu vết chiến đầu này để lại.



"Kỳ quái, Vương Phật Nhi dường như biết tất cả bí mật của Mục Vân gia, bây giờ hắn đang thẳng đến Đông Hải Mục Vân thành, nếu để cho hắn đến nơi đó trước, thì tất cả liền xong không thể vãn hồi."



Nhan Long Thanh Tuyết nghĩ đến đây thì không đuổi theo dấu vết Vương Phật Nhi cùng quân đội Mục Vân gia chiến đấu nữa, mà khống chế Long Thứu, trực tiếp hướng thế lực hùng mạnh nhất Mục Vân thành của Mục Vân gia tại Đổng Hải chạy đi.



Đến khi nàng đến bên ngoài Mục Vân thành, lập tức biết mình tới chậm rồi, tường thành tòa Đông Hải danh thành này đã sụp một mảng lớn, hiển nhiên do trải qua một hồi ác chiến tạo nên.



Nhan Long Thanh Tuyết hét lên một tiếng trợ tinh thần, khi xông vào trong thành, thì nghe thấy tiếng dây cung buông, phía dưới lập tức bay lên mấy trăm mũi tên nhọn.



Những công kích này làm trong lòng Nhan Long Thanh Tuyết nhẹ nhàng thở ra. Còn có người, chứng tỏ Vương Phật Nhi còn chưa tàn sát hết dân chúng trong thành.



Phất tay phát ra Đông Hải Điếu Long quyết, dẫn tám thủy long chấn bay trăm mũi tên nhọn, Nhan Long Thanh Tuyết quát lớn:



- Ta là Nhan Long Thanh Tuyết ở Đông Ngao tộc, thập tứ sư huynh ở chỗ nào?



Trong thành lập tức truyền ra một âm thanh rắn rỏi, lớn tiếng nói:



- Hóa ra Nhan Long tiểu thư, thiếu chủ chúng ta vừa cùng ác đồ chiến một hồi, thân mang trọng thương, không thể giao chiến được nữa, hay là lão nô đưa người đi gặp thiếu chủ!



Nhan Long Thanh Tuyết nhìn xuống, nhận ra đó là Kim Phật một vị ngoại tổng quản Mục Vân gia. Vội vàng đè Long Thứu bay xuống, nhưng hai đầu Long Thứu này trời sinh tính thù hận thì nhớ dai, đã sớm nhận ra người phía dưới có quan hệ với Mục Vân Đề, đến lúc Nhan Long Thanh Tuyết rời khỏi lưng Long Thứu, đột nhiên bốn cánh hai đầu Long Thứu lặng yên không một tiếng động đánh ra, hắc diễm trên đuôi tăng vọt, họi tụ trên hai cặp cánh chim, chụp về phái vị đại tổng quản kia.



Nhan Long Thanh Tuyết vừa bực mình vừa buồn cười, đành phất tay xuất ra Đông Hải Điếu Long quyết cản hai đầu Long Thứu này lại, cuối cùng cũng bảo vệ được tính mạng Kim Phật, nhưng quần áo trên thân lão nhân này đều bị đốt cháy rụi, lộ ra thân thể một mảnh đen thui, còn bị uy áp của Long Thứu làm cho hôn mê bất tỉnh. Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "



Hai đầu Long Thứu cũng có chút sợ hãi võ công của Nhan Long Thanh Tuyết, thấy nàng ra tay, cũng không dám ngừng lại, cũng nhau cất tiếng kêu dài bay lên trời. Nhan Long Thanh Tuyết thấy có lỗi với lão nhân này liền vận công cứu tỉnh, không ngờ quân thủ thành Mục Vân thành, thấy hai đầu Long Thứu hung hãn, đồng thời bắn tên, làm cho Long Thứu phun ra vài ngụm hắc diễm, đốt chết hơn trăm người sau đó nghênh ngang bay đi.



"Long Thứu này tính tình thật giống Vương Phật Nhi, đều là cứng mềm đều ăn, tâm ngoan thủ lạt!"



Nhan Long Thanh Tuyết thầm than một tiếng, cuối cũng cũng cứu sống được Đại tổng quản Kim Phật của Mục Vân thành.




- Thập tứ sư huynh ở đâu, nhanh đưa ta đến?



Sau khi Kim Phật tỉnh dậy, sắc mặc tối đen trên mặt không lộ biểu cảm gì, nhưng cái lưỡi thì lập tức đổi giọng, đối với Nhan Long Thanh Tuyết nói:



- Lão nô vừa rồi quên mất, thiếu thủ sau khi bị trọng thương, đã được thân tín mang đi. Sợ rằng Nhan Long tiểu thư đến Mục Vân sơn trang mới có thể gặp được. Để ta chuẩn bị tọa kỵ cho tiểu thư, nếu nhanh thì trong mười ngày là gặp được thiếu chủ nhà ta.



Nhan Long Thanh Tuyết nhịn không được trong lòng đành cười khổ, lão nhân này bị Long Thứu đốt cho một trận, ngay tức khắc tính khoản lỗ này lên đầu mình. Thậm chí còn không chịu nói Mục Vân Đề đi hướng nào. Nàng không quyết đoán được như Vương Phật Nhi, lập tức giết vài người ép hỏi, nên đối với Kim Phật nói:



- Nói cho Mục Vân sư huynh ta biết, cô gái mà hắn bắt đi đối với Vương Phật Nhi vô cùng quan trọng, quan trọng tới mức không tiếc hết thẩy có thể cùng Mục Vân gia toàn diện khai chiến. Nếu hắn không muốn nhìn thấy mấy vạn người chết, tốt nhất hãy cùng Vương Phật Nhi thương nghị cho tốt, rồi đưa cô gái này ra.



Kim Phật chớp chớp mắt, thản nhiên nói:



- Hóa ra Nhan Long tiểu thư đến làm thuyết khách cho Vương Phật Nhi. Chỉ là đáng tiếc, nàng kia chính là phản đồ của Quảng Hàn cung, thiếu chủ nhà ta nhận ra thân phận nàng, sau khi bắt giữ liền đưa đi Quảng hàn cung. Tiểu thư cũng biết bà nội của thiếu chủ nhà ta là trưởng lão Quảng Hàn cung, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn việc này!



- Thì ra thế!



Nhan Long Thanh Tuyết hít thở một hơi, hiện tại cũng không biết làm thế nào mới tốt. Quảng Hàn cung thù rất dai, lúc trước Bạch Nguyệt Võ Thánh ẩn dấu thân phận, đầu nhập vào làm môn hạ Quảng Hàn cung học nghệ, sau khi thành tài đã sáng lập ra cơ nghiệp bốn mươi bảy đảo. Quàng Hàn cung sau khi biết được, liên tục phái sát thủ, tuy rằng không làm gì được Võ thánh Bạch Thương Hoang nhưng cũng nhất định không chịu thỏa hiệp.



Lệ Khuynh Thành vốn là đệ tử bí truyền đời thứ tám của nhất mạch Dao Trì, chi thứ trong Quảng Hàn cung, được bồi dưỡng riêng biệt thành Võ thánh sát thủ.



Mục Vân Đề muốn lấy lòng Quảng Hàn cung, nên thấy Lệ Khuynh Thành đương nhiên phải bắt lại đưa đến.



"Muốn thuyết phục Quảng Hàn cung thả ra phản đồ, cơ hồ là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Với lại Vương Phật Nhi cho dù có bản lĩnh thông thiên nhưng đơn độc một mình, cũng không thể nào ép Đạo Môn hai đại thánh địa Quảng Hàn cung thả ra!"



Nhan Long Thanh Tuyết biết ngọn nguồn việc này, đành bỏ qua không ôm hi vọng khuyên giải nữa. Đúng vào lúc này, tiếng vang ầm ầm xuất hiện, một đầu Cự Viên khổng lồ xuất hiện ở bên ngoài Mục Vân thành. Đại tổng quản Mục Vân thành Kim Phật, lập tức quát lớn:



- Nam nhi Mục Vân thành, lập tức bày ra trận pháp, nhất định không để mãnh thú vào trong thành, tàn sát thân nhân chúng ta!



Thời điểm ra lệnh, Kim Phật tự nhiên phát ra một cỗ uy nghiêm, nhưng sau khi hắn phát ra hiệu lệnh, quay đầu lại đối diện với Nhan Long Thanh Tuyết cười khổ nói:



- Lần đại chiến trước, thiếu chủ nhà chúng ta chủ trì Xích Nguyệt Phù Long trận, vẫn bị mãnh thú này đánh chết hơn trăm tướng sĩ, thiếu chủ bị thương nặng mới bức cho hắn trốn chạy mà đi. Lần này không có thiếu chủ nhà ta, chỉ có thể phiền toái Nhan Long tiểu thư trụ trì đại trận này. Ta cùng mấy vạn dân chúng vô tội Mục Vân thành một lòng theo Nhan Long tiểu thư!



Nhan Long Thanh Tuyết kêu lên một tiếng nhỏ, kiên quyết cự tuyệt:



- Mấy vạn dân chúng Mục Vân thành vô tội, còn dân chúng Đông Ngao tộc chúng ta cũng không phải là người có tội. Đắc tội với người này, giống như là mang đến phiền toái cực lớn cho Đông Ngao tộc, ta không phải không muốn giúp ngươi, chỉ là ngươi phải nói với ta lời thật mới được.



Kim Phật thấy Vương Phật Nhi biến thành Cự Viên, đã tới gần cửa thành, không khỏi trợn trừng mắt hết cỡ, rống lớn:



- Chỉ cần Nhan Long tiểu thư bảo vệ được dân chúng, muốn hỏi điều gì ta sẽ nói hết, bây giờ xin tiểu thư hãy giúp Mục vân thành chúng ta một phen.



Vừa nói Kim Phật lại mạnh mẽ quỳ trên mặt đất, điên cuồng khấu đầu, Nhan Long Thanh Tuyết thầm than một tiếng, đang muốn nói gì đó, đột nhiên một thanh âm lạnh nhạt từ phía trên truyền xuống:



- Kim Phật, lập tức bày trân Xích Nguyệt Phù Long, ta tới trụ trì trận này. Mục Vân gia chúng ta không cần nhờ vả người ngoài!




Đột nhiên Nhan Long Thanh Tuyết ngẩng đầu, thì thấy là một nam tử cao gầy mặc trường bào trắng, người tuy rằng tuổi cũng không nhiều, nhưng lại mang theo một cỗ uy nghiêm làm người khác khó có thể kháng cự.



- Là đại ca của Mục Vân Đề!



Nhan Long Thanh Tuyết muốn khuyên giải nam tử này, nhưng nhớ tới nam tử này là người kiêu ngạo cố chấp, lập tưc nuốt lời trở lại.



"Chuyện này đã có hắn ra mặt, ta không cần quản đến nữa, chuyện của Mục Vân gia vẫn nên để người Mục Vân gia ra mặt là tốt nhất."



Nhan Long Thanh Tuyết bay người lên giữa không trung, cuối cùng nhịn không được nói:



- Vương Phật Nhi thân là truyền nhân Đại Lạn Đà tự, cùng Nhất Tú thiền sư có tình cảm đồng môn sư trưởng, nếu Mục Vân đại ca có thể biến chiến tranh thành hòa bình, chẳng phải là vẹn cả đôi bên sao!



Nam tử cao gầy kia lạnh lùng nói:



- Chờ đến khi ta đem cuồng đồ vô tri quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, bồi thường toàn bộ tổn thất cho Mục Vân gia, ta nguyện ý cùng hắn biến biến biến chiến tranh thành hòa bình. Còn bây giờ, ngươi trước tiên tránh sang một bên!



Nhan Long Thanh Tuyết thở dài nhẹ nhàng dời khỏi nơi sắp trở thành chiến trường giao chiến giữa hai bên. Ở xa nhìn lại, thấy Vương Phật Nhi dường như bị trọng thương, trong khi đi lại hơi bị tập tễnh (bước thấp bước cao) kéo lê Băng Tinh cự bổng.



"Xích Nguyệt Phù Long trận, là một trong cửu đại tiên trận chính thống của Bạch Lộc động, Mục Vân gia luôn luôn cùng Đạo Môn giao hảo, như thế nào ngay cả bổn sự Nho môn cũng học được? Lấy binh lực Mục Vân thành nếu là đem trận pháp này phát động, có thể đủ ngăn cản bất cứ tiểu thiên kiếp cao thủ nào. Hơn nữa có thập tứ sư huynh trụ trì, uy lực đại trận sẽ tăng thêm mấy lần. Vương Phật Nhi không biết trải qua khổ chiến như thế nào, mới hóa giải được Xích Nguyệt Phù Long trận, làm Mục Vân sư huynh bị thương nặng. Kế tiếp, nếu đổi thành Mục Vân Mộng đại ca của Mục Vân Đề công lực hơn kém nhau khôngbao nhiêu, chỉ sợ Vương Phật Nhi khó tránh khỏi bại một lần!"



Hiện tại Mục Vân gia có ba gã chiến lực tiểu thiên kiếp, đây cũng là vốn Mục Vân gia xưng hùng thiên hạ. Cho dù Đại Kiền vương triều loạn lạc, bọn họ cũng không để ý. Trừ bỏ gia chủ đương thời Mục Vân gia ra, chính là hai gã cao thủ đời tiếp theo thiên tư hơn người, Mục Vân Mộng cùng Mục Vân Đề.



Mục Vân Đề tiến vào làm môn hạ Võ thánh. Mà Mục Vân Mộng là một đệ tử ưu tú nhất trong tứ đại đệ tử của Ngũ Trang Quan. Rất nhiều người đều cho rằng, Hành Đạo Trang không sai biệt lắm đã muốn truyền cho Mục Vân Mộng làm quan chủ Ngũ Trang Quan đời tiếp theo.



Ngọn lửa tức giận trong lòng Vương Phật Nhi không mất đi, trước khi Nhan Long Thanh Tuyết đuổi đến, hắn đã ở Mục Vân Thành đại chiến một hồi, xuất ra hết bổn sự, vẫn bị Mục Vân Đề bức lui, lần bại trận này càng làm cho hắn thêm vài phần sát ý.



Vương Phật Nhi đương nhiên không biết, hắn mới bại lui một lần, còn Mục Vân Đề áp chế không nổi thương thế từ không trung té rơi xuống. Hiện giờ đã thay đổi rồi là Mục Vân Mộng ra roi thúc ngựa chạy tới trụ trì đại cục.



"Lão tử không tin võ giả bình thường có thể cùng hoang thần chi thể của ta so đấu sự chịu đựng, lần động thủ này ta kéo dài ba-năm ngày, nhất định làm quân phòng thủ Mục Vân thành mệt mỏi, không có quân phòng thủ sử dụng Xích Nguyệt Phù Long trận, ta nhất định đem Mục Vân Đề giết cho rơi xuống biển!"



Tuy rằng thoạt nhìn đi lại tập tễnh, kỳ thật Vương Phật Nhi đã sớm vận công chữa thương, lần cường công này thương thế được điều dưỡng đã không còn trở ngại. Hắn làm ra loại này tư thế này, chỉ là muốn chiếm tiện nghi ngộ nhỡ mà mình vớ được. Mục Vân Đề nếu xem hắn thể lực yếu đi nhiều, liền muốn ra khỏi thành khiêu chiến, nếu mà như vậy không giết tên con cháu của rùa này, thì sao còn có thiên lý chứ?



Hai bên đối chiến, nếu như cứ một mực lỗ mãng tự nhiên sẽ chiếm phần xui xẻo hơn, thời gian này dùng bất cứ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào mới là vương đạo. Vương Phật Nhi thậm chí đã tính toán tốt, khi đến thời điểm mấu chốt, thả ra phân thân Đao Nhất cũng đã vượt qua tiểu thiên kiếp.



"Vừa rồi thật sự là không có cơ hội, nhiều nhất cũng chỉ làm bị thương hắn mười lần, không bằng giết hắn một lần, lần này nếu vận khí hắn không tốt thì oán trách ai?"