Nghe được lời của Nhan Long Thanh Tuyết nói với Vương Phật Nhi, sắc mặt của Mục Vân Đề liền trở nên tái nhợt, lập tức quay đầu rời đi, ngay cả hạm đội của mình cũng không mang theo. Thấy Mục Vân Đề rời đi, tạo thành một vệt lửa dài trên không trung, Nhan Long Thanh Tuyết không nói gì chỉ thở dài. Quay đầu lại nói với Vương Phật Nhi:
- Vương Phật Nhi trụ trì, nếu như ngài đang rảnh rỗi, vậy hãy đi cùng ta một chuyến đến thần cung dưới đáy biển của Đông Ngao tộc a. Về sau Đông Ngao tộc chúng ta cùng bốn mươi bảy đảo nước sông không phạm nước giếng, duy trì hòa bình mãi mãi.
Vương Phật Nhi lắc đầu cười nói:
- Nhan Long Thanh Tuyết tỷ tỷ, Đông Ngao tộc là một trong Đông Hải tứ tộc, đã tồn tại ngàn vạn năm ở Đông Hải, mảnh đại hải này vốn phải là nơi Đông Ngạo tộc tung hoành, người cần gì phải nói lời uyển chuyển như vậy? Ta sẽ không cùng Đông Ngao tộc phát sinh tranh chấp đâu!
Nhan Long Thanh Tuyết mỉm cười nói:
- Có một số việc, chỉ sợ không đơn giản như ngươi muốn! Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi cười cười nói:
- Có một số việc, ta chưa hẳn là không đoán được. Đông Ngao Tộc có tổ tiên phù hộ, lại có bất thế kì tài giống như Nhan Long Thanh Tuyết tỷ tỷ đây, nếu còn sống khó khăn như vậy, nhất định là do trưởng lão trong tộc bảo thủ, đầu óc bị xơ cứng cả rồi. Đối phó với loại người như vậy, ta đã có chút thủ đoạn, không biết Nhan Long thanh Tuyết tỷ tỷ có muốn ta giúp một tay không?
Nhan Long Thanh Tuyết không khỏi mỉm cười, che miệng nói:
- Ngươi, đứa nhỏ này cũng có chút hứng thú, chẳng qua sự tình của Đông Ngao Tộc ta, còn chưa tới phiên ngươi, tân Võ thánh đại nhân tới quản, ngươi hay là cứ thống lĩnh bốn mươi bảy đảo của mình cho tốt đi a.
Bị Nhan Long Thanh Tuyết cự tuyệt, Vương Phật Nhi cười hắc hắc, trong lúc đang muốn nói chuyện, đột nhiên trên biển xông lên một cột nước, Bạch Phá Lãng đạp nước mà đến, khí thế so với vừa rồi còn mạnh hơn một bậc.
Nhan Long Thanh Tuyết khẽ chau mày, Vương Phật Nhi vượt lên trước, chắp tay nói:
- Bạch sư ca, ngài vừa rồi bị chìm xuống nước. Quả thật khiến cho ta lo lắng không thôi. Trong Đông Hải này ẩn tàng vô số Thái Cổ thần thú, rất là nguy hiểm a!
Bạch Phá Lãng cười khổ một tiếng, thản nhiên nói:
- Ta đã bại, đương nhiên sẽ không tranh đoạt Võ Thánh cung với ngươi nữa. Bốn mươi bảy đảo cùng với hạm đội do sư phụ lưu lại. Ngươi hãy tự lo liệu cho tốt. Bây giờ ta phải lên đường trở về Thương Mang Thần Châu rồi. Lúc trước vì tranh đoạt địa vị mà sư phụ lưu, ta đã không để ý gì đến cơ nghiệp của mình.
Vương Phật Nhi cười hắc hắc, nói:
- Bạch sư ca, nếu rãnh rỗi thì nhớ ghé chơi a! Ta nhất định sẽ tiếp đãi chu đáo!
Bạch Phá Lãng nhún vai, nghênh ngang rời đi. Vương Phật Nhi nhìn nam nhân này ly khai, trong nội tâm đột nhiên cảm giác có chút hổ thẹn, Bạch Phá Lãng vì muốn kế thừa vị trí Võ thánh, nhất định đã chuẩn bị rất lâu, kết quả lại thua dưới tay mình, tâm huyết nhiều năm trở nên vô nghĩa. Kỳ thực Vương Phật Nhi cũng có thể cảm giác được, bốn gã đệ tử của Võ thánh này. Còn ẩn dấu đòn sát thủ, không có đem toàn bộ ra để đối phó hắn.
Bạch Phá Lãng vừa đi, cuộc chiến tranh đoạt Võ thánh cung này. Dĩ nhiên xem như kết thúc, Vương Phật Nhi đang muốn cùng Nhan Long Thanh Tuyết xem thần cung dưới đáy biển của Đông Ngao tộc, đột nhiên nghe được âm thanh ‘cạc’ ‘cạc’ quái lạ, hắn lập tức biến sắc.
- Băng Hỏa Huyễn Quang thành nuôi Long Thứu từ khi nào vậy?
Nhan Long Thanh Tuyết hơi ngạc nhiên, sau đó mới lên tiếng:
- Là thập tứ sư huynh Mục Vân Đề không biết từ nơi nào bắt được hai đầu Hắc Kim Long Thứu, chắc là chưa kịp mang đi!
Sắc mặt Vương Phật Nhi lập tức đại biến, hóa thành một đạo hàn quang. Lao thẳng tới Băng Hỏa Huyễn Quang thành, khi hắn đến ngoài cửa của Võ thánh cung, quả nhiên có hai đầu Hắc Kim Long Thứu cực lớn, bị người ta dùng xích sắt trói lại.
“Đây không phải là Long Thứu do Bạch Thái Giam tiền bối thu phục được sao?”
Vương Phật Nhi lập tức hét lớn một tiếng:
- Yến Bạch Hồng, Hồng Tử Điện, Hỏa Càn Khôn, La La Yên con mẹ nó lăn ra đây cho ta, mấy con Long Thứu này là sao đây?
Vương Phật Nhi giận dữ, không lựa lời nói. Nhưng bốn Đại tổng quản cũng là lần đầu nhìn thấy Vương Phật Nhi tức giận, lại thêm bọn người Bạch Phá Lãng trước đó đã có thái độ mập mờ, cho nên trong nội tâm cũng có quỷ, cùng tiến lên, cẩn thận đáp:
- Đây là hung thú do Thập Tứ công tử mang đến! Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa! "
- Thập Tứ cái rắm, đây là thần điêu do Đại Lôi Âm tự của ta nuôi dưỡng, Mục Vân Đề như thế nào có được?
Vương Phật Nhi rống to một tiếng, làm cho bốn tên Đại tổng quản này sắc mặt đại biến. Vẫn là Yến Bạch Hồng thấp giọng nói:
- Thập tứ công tử nói, trên đường đến đây có gặp một nữ tử, một lời không hợp liền…liền động thủ…hắn bắt giữ nàng kia, chiếm lấy hai đầu Long Thứu này...
Vương Phật Nhi giận đến bể phổi, nhấc chân đem Yến Bạch Hồng đá bay ra ngoài, dùng thanh âm rét lạnh tới cực điểm nói:
Mục Vân Đề đem nàng kia nhốt ở nơi nào?
Yến Bạch Hồng tranh thủ thời gian đáp:
- Nàng chắc là vẫn còn ở trên hạm đội bên ngoài! Thập Tứ công tử ra đi vội vàng, cũng không có đưa theo hạm đội!
Vương Phật Nhi nghe vậy liền xông thẳng lên trời, bay một vòng quanh các hạm đội, rồi hét lên:
- Tam đại thống suất đâu, mau đưa hạm đội của ta tách khỏi hạm đội của tên khốn Mục Vân Đề kia.
Nhan Long Thanh Tuyết lúc này cũng cảm giác được có chút không ổn, lập tức đuổi theo, chỉ vào hơn mười chiếc chiến thuyền được chạm trổ hình rồng nói:
- Kia chính là hạm đội của Thập tứ sư huynh, Vương Phật Nhi trụ trì, có chuyện gì mà lại khẩn trương như vậy?
Vương Phật Nhi lúc này làm gì mà có tâm tư để đáp lời nữa, lập tức xông lên một chiếc chiến thuyền, lớn tiếng quát hỏi:
- Nữ tử cưỡi Long Thứu bị Bạch Vân Đề bắt về hiện đang ở nơi nào?
Một lão giả, hình như là chưởng quản hạm đội này, đối mặt với Vương Phật Nhi đang quát hỏi, vậy mà lại không quan tâm chút nào, chỉ nhàn nhạt nói:
- Hạm đội này trên danh nghĩa thuộc về công tử nhà ta, Võ Thánh đại nhân, xin hãy rời bước!
Từ hai đầu Long Thứu kia, Vương Phật Nhi đoán được Khuynh Thành hiện đang gặp phải nguy hiểm, lòng hắn bây giờ nóng như lửa đốt, làm gì có tâm tư để kính già yêu trẻ nữa? Nghe vậy liền vung ra một trảo, lão giả kia lập tức bị băng hàn chân khí lốc xoáy, hút đến tay Vương Phật Nhi.
Lòng bàn tay tăng thêm sức mạnh, Vương Phật Nhi lạnh lùng nói:
- Công tử chó má gì chứ, nếu như ngươi không đáp được vấn đề của ta, ta sẽ lập tức giết toàn bộ người trên tàu, sau đó đi diệt cả nhà của công tử các ngươi! "
Lão giả kia trên mặt lộ vẻ khinh thường, đang lúc muốn nói chuyện thì Vương Phật Nhi đã xách lão giả này, trực tiếp xông vào trong khoang thuyền, có hơn mười tên gia tướng của Mục Vân gia, tiến đến ngăn cản, nhưng tất cả đều bị Vương Phật Nhi dùng một chiêu đao khí quét bay ra ngoài.
- Ngươi muốn diệt cả nhà của Mục Vân gia ta, ít nhất cũng nên hỏi qua, Mục Vân gia có những nhân vật nào, sản nghiệp gia tộc trải rộng bao nhiêu a!
Vương Phật Nhi trên tay xiết chặt, lão giả kia lập tức thở dốc:
- Ta không thích nghe nói nhảm kiểu này, ta muốn biết nàng kia hiện ở nơi nào?
Nhan Long Thanh Tuyết đột nhiên nhẹ nhàng bước đến, nói với Vương Phật Nhi:
- Vương Phật Nhi trụ trì không thể lỗ mãng, vị lão nhân gia này chính là Đại tổng quản của Mục Vân gia. Đã đi theo bốn đời gia chủ Mục Vân sư huynh, đức cao vọng trọng... "
- Móa bà tám, ngươi câm miệng lại cho ta, cho dù có Đông Hải Thương Long bảo hộ. Ta cũng không ngại mỗi ngày đi trộm giết vài đầu súc sinh Đông Ngao tộc để nhắm rượu đâu. Ta không tin đầu long lười biếng kia, có thể bắt được ta khi ta sử dụng Ly Loan thần biến.
Thần sắc của Nhan Long Thanh Tuyết lập tức thay đổi, cho dù là Võ thánh Bạch Thương cũng chưa từng vô lễ với nàng như vậy. Chẳng qua, nàng cũng biết lời của Vương Phật Nhi nói là thật, Thái Cổ Thương Long sớm đã có tâm tư, muốn đem bốn mươi bảy đảo luôn uy hiếp đến tử tôn của mình biến mất khỏi thế gian.
Tuy rằng Võ thánh Bạch Thương không làm gì được được Thái Cổ Thương Long, nhưng Thái Cổ Thương Long cũng chẳng làm gì được vị Võ thánh đại nhân này, nếu thật muốn k!ch thích lửa giận của Võ thánh, trừ phi nàng có thể thủ hộ hậu duệ của mình cả ngày lẫn đêm, bằng không thì Đông Ngao tộc bị tổn hại là điều không thể tránh khỏi.
Lần này thay đổi, Vương Phật Nhi làm chủ nhân của bốn mươi bảy đảo, nếu so với Võ Thánh thì không biết yếu hơn bao nhiêu lần. Thái Cổ Thương Long cũng đã nhen nhóm ý định này. Nhưng đối mặt với Ly Loan biến, Thái Cổ Thương Long biết rõ chính mình đuổi không kịp, căn bản không làm gì được được thiếu niên này. Cho nên vấn đề này mới tạm thời lắng xuống.
Nhan Long Thanh Tuyết sở dĩ ủng hộ Vương Phật Nhi. Một nửa nguyên nhân trong đó, chính là sợ trong lòng Vương Phật Nhi bất mãn, có lý do để đi ám sát tộc nhân Đông Ngao tộc, đến lúc đó cho dù Thái Cổ Thương Long có bản lĩnh thông thiên cũng không làm gì được.
Lão giả kia bị Vương Phật Nhi cầm trên tay, xiết chặt đến nỗi xương cốt kêu răng rắc. Nhìn thấy Nhan Long Thanh Tuyết bị Vương Phật Nhi quát mắng, cũng lập tức câm miệng. Lúc này mới cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng vẫn không tin Vương Phật Nhi dám động tay giết hắn.
Bởi vậy lạnh lùng nói:
- Nàng kia cũng không bị công tử mang đến đây, lúc ấy đã phân ra một chiếc thuyền lớn, đưa trở lại Trung Thổ rồi.
Vương Phật Nhi lạnh lùng hỏi:
- Mục Vân gia tại Trung Thổ có những cơ nghiệp, địa điểm nào nói rõ từng cái một cho ta?
Nhan Long Thanh Tuyết rốt cục cũng kìm không được, chậm rãi nói:
- Gia chủ của Mục Vân gia là đệ đệ của Nhất Tú thiền sư Đại Lạn Đà Tự, nếu tính đời trước nữa, thì có ba người đảm nhiệm chức vụ trưởng lão tại Đạo Môn lưỡng đạo thánh địa. Vương Phật Nhi, cho dù thực lực có hùng mạnh hơn nữa, chả lẽ lại có thể đắc tội với chính sư môn của mình sao?
Nhan Long Thanh Tuyết mới vừa thốt lời này ra khỏi miệng, liền cảm giác được sát ý vô biên, bao phủ lấy toàn thân của nàng, một đạo đao khí xanh biếc, không biết từ chỗ nào chợt xuất hiện. Trong lúc hoảng sợ, nàng thi triển Vô Thương tâm pháp cùng Đông Hải Điếu Long quyết của Đông Ngao tộc, khẽ vẫy nhẹ tay, mười lớp sóng liền lao ra khỏi mặt biển, hóa thành mười đầu thủy long óng ánh trong suốt, lao vào bích diễm đao khí của Vương Phật Nhi liều mạng .
- Bích Diễm Âm Lôi đao!
Nhan Long Thanh Tuyết vừa thốt lên câu này, liền cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, trên người tuy mang hộ thân thủy long, nhưng cũng bị đánh bay ra ngoài.
Bích Diễm Âm Lôi đao do Võ thánh thân truyền, tuy luận về biến hóa tinh xảo, so ra kém Thái Cổ Ngũ Hành khí binh của Mộc Tộc Kiếm Suất, luận về uy danh cũng kém Ngũ Đế Long quyền, nhưng nếu nói về về bá đạo, sát ý, lại được xưng là thiên hạ đệ nhất.
Trong các đệ tử của Bạch Thương, sở dĩ không có người nào học được môn thần thông này, một trong những nguyên nhân chính là vì pháp môn vận chuyển để dùng thân thể hấp dẫn bảy mươi hai đạo sát khí thực sự quá mức bá đạo, quá phức tạp. Tuy rằng, võ công càng bá đạo thì càng đơn giản sáng tỏ, phát kình trực tiếp, ngược lại, võ công càng phức tạp thì lại càng tinh xảo, dùng biến hóa thủ thắng.
Thế nhưng thứ võ công này của Võ thánh, lại có ưu điểm của cả hai nhà, trong võ học căn bản không thể nào xuất hiện được. Muốn đem bảy mươi hai đạo sát khí để dùng cho Bích Diễm Âm Lôi đao, đã khó nay lại càng thêm khó. Bởi vậy những môn hạ của Võ thánh, trong lúc động thủ, căn bản không có người nào sử dụng môn võ học này cả, cũng chỉ có Bạch Phá Lãng, vẫn luôn một lòng muốn kế thừa Võ thánh vị, mới khổ tâm nghiên cứu, nhưng cũng chưa từng thành công.
Bị đao kình của Vương Phật Nhi, hung hăng đánh bay ra ngoài, Nhan Long Thanh Tuyết rốt cuộc hiểu rõ được hai chuyện.
Thứ nhất chính là, đối với Vương Phật Nhi, tầm quan trọng nữ tử kia đặt lên trên hết, có thể khiến thiếu niên này không ngại trở mặt cùng bất cứ kẻ nào, mình tuyệt đối không thể nói thêm câu nào chọc đến thiến niên này nữa.
Thứ hai, chính là, thiên phú võ học của Vương Phật Nhi, hơn xa bất cứ người đệ tử nào của sư phụ, uy lực của Bích Diễm Âm Lôi đao, lấy thực lực trước mắt của mình không thể nào chống lại được.
"Hóa ra môn võ công này sau khi luyện thành, lại có uy lực to lớn như vậy, dùng tiểu thiên kiếp công lực, vậy mà có thể hấp thụ đến gần ba trăm lần Thiên Địa nguyên khí, đã xấp xỉ với cao thủ vượt qua lần thứ hai thiên kiếp rồi."
Nhan Long Thanh Tuyết tuy rằng bại lui, nhưng cũng không bị bao nhiêu tổn thương, một mặt điều dưỡng chân khí, một mặt nghĩ kế sách để ứng phó với cục diện này.
"Mục Vân sư huynh thật sự là chọc phải đại phiền toái rồi."
Sau khi đánh bay Nhan Long Thanh Tuyết, Vương Phật Nhi cũng lười tiếp tục ép hỏi, trực tiếp vận khởi Đại Sưu Hồn Niệm Pháp, chiếu thẳng vào thức hải của lão giả, đem những bố trí mà lão đã đặt ra để bảo hộ tinh thần, trí nhớ của mình, phá vỡ từng cái một.
Sau khi hắn đọc xong hết thảy trí nhớ, hai mắt của lão giả này đã trở nên trắng dã, trên miệng nhẽo ra từng dòng nước miếng, giống như bị ngu ngốc vậy.
"Mẹ kiếp tên Mục Vân Đề vô liêm sỉ, ngươi nếu dám làm tổn thương Khuynh Thành, dù chỉ một cọng lông tơ, lão tử không chỉ sẽ diệt cả nhà ngươi, cho dù Nhất Tú là chưởng viện Đại tự, ta cũng sẽ quay về Đại Lạn Đà tự, giết không tha. Đạo Môn trưởng lão rất giỏi sao? Cho dù là Hành Đạo Trang cũng không đến phiên ngươi được bảo hộ đâu!
Lửa giận trong lòng bộc phát, Vương Phật Nhi nhất phi trùng thiên, hóa thân thành bộ dáng Thái Cổ Cự Viên, Thập Hung Sát Thần Bổng trong tay hung hăng nện xuống, hơn mười chiếc thuyền lớn của Mục Vân gia, lập tức chao đảo. Mặc dù trên thuyền cũng có không ít cao thủ, nhưng sao có thể chống lại một cao thủ có Hoang Thần vị tu vi giống như Vương Phật Nhi được.
Gặp phải khí băng hàn phô hiên cái địa như vậy, cơ hồ tất cả mọi người, ngay cả vũ khí đang mang trên mình, đều cùng bị đóng băng một chỗ, hóa thành bột phấn tan vỡ, không ai có thể chống cự được. Nhan Long Thanh Tuyết mặc dù muốn cứu viện, nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể thầm than một tiếng, vận khí nói với Vương Phật Nhi:
- Chuyện của Thập tứ sư huynh cùng vị cô nương kia, cũng chỉ là chút hiểu lầm nhỏ, nếu khuyên bảo thật tốt, Mục Vân sư huynh có lẽ sẽ vui vẻ đem cô nương kia trả lại cho ngươi, Vương Phật Nhi, giờ ngươi có giết những người đó, cũng không được việc gì!
Vương Phật Nhi tay xách cự bổng, lạnh lùng nói:
- Cái gì gọi là không được việc? Ta chính là muốn nói cho thiên hạ này biết, đừng không chọc đến ta, nếu không hãy chuẩn bị đón nhận cái chết. Không cần phải cùng nói những lời giả bộ với ta, có biện pháp tốt gì thì nói ra! Truyện "Đại Viên Vương "
Nhan Long Thanh Tuyết có thể cảm ứng được, lúc Vương Phật Nhi nói ra lời này, sát khí trên người tỏa ra càng nồng đậm. Nhìn cự bổng so với tay chân mình mà được kéo dài ra còn lớn hơn, Nhan Long Thanh Tuyết lần đầu phát hiện mình là một nữ tử yếu đuối.
- Không có biện pháp nào, Vương Phật Nhi bây giờ ta và ngươi hãy cùng nhau đi tìm Thập tứ sư huynh đòi người. Nếu như hắn còn không chịu thả, ta nguyện ý giúp ngươi một tay. Nhưng xin ngươi đừng nên lạm sát người vô tội!