Đại Viên Vương

Chương 321










Lúc này, trong nội tâm của Bạch Phá Lãng mới chính thức đặt Vương Phật Nhi trở thành đối thủ cùng cấp với mình. Chẳng qua, cho dù khí thế hoàn toàn bị rơi vào thế hạ phong, nhưng Bạch Phá Lãng đối với bản thân vẫn tin tưởng mười phần.



- Đại Lạn Đà Tự - Đại Nhật Như Lai gia trì thần biến, quả thật là một trong những môn võ học đứng đầu trong thiên hạ, nhưng A Tu Đà La Kiếm do ta học được từ dị đại lục, cũng không phải bình thường, Vương Phật Nhi ngươi đừng tưởng rằng, Đại Nhật Chân Hỏa có thể khắc chế Minh giới tử khí, có khi Minh giới tử khí còn có thể khắc chế Thuần Dương chính hỏa đấy.



Nghe thấy Bạch Phá Lãng sử dụng võ học đến từ dị đại lục, Vương Phật Nhi rất là kinh ngạc, lớn tiếng hỏi:



- A Tu Đà La Kiếm, sao nghe như thế nào cũng giống võ công của Đại Lạn Đà Tự ta vậy? Lẽ nào tại dị đại lục cũng có truyền nhân Phật môn sao?



Bạch Phá Lãng chậm rãi vận chuyển Minh khí trong cơ thể, hắn tu luyện A Tu Đà La Kiếm chưa đầy mười năm, tuy rằng võ công tà môn này có uy lực rất lớn, nhưng dù sao cũng không đạt đến mức thuần thục như võ công bổn môn.



Vương Phật Nhi không lập tức tấn công, khiến cho hắn âm thầm mừng rỡ không thôi, muốn chuyển đổi tâm pháp, hơn nữa điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, cũng cần phải có thời gian. Bởi vậy Bạch Phá Lãng ước gì Vương Phật Nhi hỏi nhiều thêm vài câu nữa. Truyện "Đại Viên Vương "



- Bộ tâm pháp này đến từ giáo phái lớn nhất của Thương Mang Thần Châu, A Tu Đà La giáo. Thủy tổ sáng lập ra giáo phái này, theo như truyền thuyết thì đã từng quy phục hai đại tôn giả khai sơn của Đại Lạn Đà tự, Hỏa Thánh cùng vị Vô Danh tăng thông minh sáng suốt. Truyện "Đại Viên Vương "



- Lúc vị Vô Danh cao tăng kia du lịch đến Thương Mang Thần Châu, gặp được gã thủ lĩnh sơn tặc A Tu Đà La, tên sơn tặc này tung hoành tại Thương Mang Thần Châu, giết người vô số, đôi tay nhuộm đầy màu tươi, võ công của hắn được bài danh vào một trong năm trăm người mạnh nhất của Thương Mang Thần Châu.



- Vốn tên sơn tặc vương A Tu Đà La này muốn chém giết Vô Danh cao tăng, nhưng không ngờ vị Vô Danh cao tăng kia lại đưa ra một lần đánh cuộc, hai người đánh cuộc với nhau xem thử ai có thể hàng phục được Thương Mang Thần Châu thập đại hung thú.




- Kết quả, sơn tặc vương A Tu Đà La tự kiềm chế võ công cường hoành vô địch thiên hạ của mình, cầm cự cùng với một đầu hung thú có hung danh đại thịnh, cũng chính là con lợi hại nhất trong thập đại hung thú Băng Diễm Thương Vân Long khổ đấu mười ngày mười đêm. Cuối cùng dẫn đến lưỡng bại câu thương. Hắn cho rằng vị Vô Danh cao tăng kia xảo quyệt. Lừa gạt hắn đến đấu với thập đại hung thú, muốn mượn cơ hội này để trừ khử hắn, bởi vậy sau khi dưỡng tốt thương thế, vô cùng phẫn nộ đi tìm vị Vô Danh cao tăng kia, kết quả là phát hiện ra, Vô Danh cao tăng đã dùng vô thượng phật hiệu để thuần phục xong chín đầu hung thú còn lại.



- Cho dù A Tu Đà La thua trong lòng khâm phục, nhưng ngoài miệng lại không chịu thừa nhận, cuối cùng xuất thủ hướng vô danh cao tăng khiêu chiến. Kết quả hai người kịch đấu một ngày một đêm. Cuối cùng A Tu Đà La sử xuất ra A Tu Đà La Kiếm mà hắn lĩnh ngộ được trong quá trình khổ đấu cùng Băng Diễm Thương Vân Long, khiến Vô Danh cao tăng bị một vết thương nhẹ.



Vương Phật Nhi nghe đến đó, không khỏi hết sức hiếu kỳ về phần sau của câu chuyện. Thấy Bạch Phá Lãng cố ý dừng lại, không khỏi lớn tiếng hỏi:



- Sau đó như thế nào?



Bạch Phá Lãng khóe miệng nở ra một nụ cười đầy vẻ xảo trá, nhàn nhạt nói:



- Sau đó liền như này... Hắn duỗi mười đầu ngón tay, đột nhiên từ đó bắn ra mười đạo kiếm diễm tái nhợt, hắn bất ngờ xuất ra chiêu sát thủ.



"Người này không ngờ lại vô lại như vậy!"



Vương Phật Nhi thân kinh bách chiến, trong lòng sao lại không có sự chuẩn bị chứ, thấy Bạch Phá Lãng không ngờ lại sử dụng thủ đoạn vụng về như vậy để cầu thắng, nên cũng có vài phần xem thường. Gầm lên một tiếng, thân hình đột nhiên bạo trướng gấp mấy chục lần, hóa thân thành Thái Cổ Ma Viên, không ngờ lại không ra tay chống đỡ, mà dùng chính thân thể mạnh mẽ để ngạnh kháng A Tu Đà La Kiếm của Bạch Phá Lãng.



- Thập Không Hóa Kình bí quyết!



A Tu Đà La Kiếm kiếm khí, cơ hồ không gặp bất kỳ sự ngăn cản nào, lập tức đâm vào thân thể mạnh mẽ của Vương Phật Nhi, hộ thân chân kình thế mà lại không hề có chút phản ứng gì. Vương Phật Nhi tuy có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười một cách cổ quái.



Thức cuối cùng của Thập Phương Đống Ma Đạo, sau khi hắn vượt qua được tiểu thiên kiếp, rốt cục cũng lĩnh ngộ được. Thập Không Hóa Kình bí quyết, lấy thân thể giả như hư không trong vũ trụ, dung nạp hết thảy pháp môn của thế gian, hóa tất cả thành giai không (*), quả nhiên ảo diệu vô cùng, chính là vô song hộ thể thần thông trên cõi đời này.



(Giai không: Có lẽ xuất phát từ “tứ đại giai không” có nghĩa là: bốn chất lớn đều không. Bốn chất lớn ấy là gì? Đó là đất, nước, gió, lửa. Đất từ đâu mà có? Ai sinh ra đất? Rồi đất ấy sẽ đi về đâu? Nghĩa là không từ đâu đến và chẳng đi về đâu. Nghĩa là ở đâu đó khi cần là nó xuất hiện. Vì trong cái nầy nó có cái kia, trong cái kia nó có cái nọ. – TK )



Uy lực của A Tu Đà La Kiếm, vậy mà có thể vượt qua được hộ thân chân kình của hắn, quả thật khiến cho Vương Phật Nhi lắp bắp kinh hãi không thôi, nhưng để chống lại Thập Phương Đống Ma Đạo, một pháp môn phòng ngự tinh diệu do Thủy Cầu Thần, người năm đó đã từng tung hoành Thiên Địa, xưng bá Trung Thổ Thần Châu sáng tạo ra, thứ võ công tà môn mà Bạch Phá Lãng sử dụng, cho dù có sắc bén hơn nữa, cũng chỉ có thể không công mà lui thôi.



Một chiêu thất thủ, Bạch Phá Lãng so Vương Phật Nhi càng thêm kinh ngạc, bởi vì, trong truyền thuyết cổ lão, A Tu Đà La đúng là dùng môn võ công tà khí lẫm nhiên này, đâm bị thương Vô Danh cao tăng. Ngay tại thời điểm hắn đang phi thường đắc ý, vô danh cao tăng lại mỉm cười, cởi bỏ tăng bào, ý bảo chính mình lông tóc không hề bị tổn hao gì cả, lại sử dụng ra vô thượng thần thông, đánh cho A Tu Đà La đến thất hồn lạc phách, cuối cùng phải quỳ lạy sát đầy đất, lớn tiếng cầu xin tha thứ.



Từ nay về sau về sau, A Tu Đà La quy vào Phật môn, lập nên nhất mạch chi nhánh, A Tu Đà La giáo. Chỉ là vị sơn tặc vương này võ công tuy tinh cường, nhưng đối với Phật pháp lại lĩnh ngộ không sâu, lúc định ra giáo lí lại càng đi ngược lại, quỷ dị không gì sánh nổi, cùng với giáo lí của Đại Lạn Đà Tự Trung Thổ quả thực là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, thủy hỏa bất dung.



Chẳng qua A Tu Đà La tuy rằng không cách nào lĩnh ngộ được ý nghĩa Phật môn, nhưng bản thân lại là một người có trí tuệ thông thiên, sau khi được Vô Danh cao tăng truyền pháp, sau mấy lần bế quan khổ tu, cuối cùng cũng sáng lập được tông môn, tuy nhiên gần như tà môn ma đạo, nhưng giáo lí lại được lập luận hết sức quỷ biện, gần như không chê vào đâu được. Bởi vậy, sau khi A Tu Đà La lập nên giáo phái chừng năm trăm năm, đột nhiên nảy sinh lòng tham, phiêu nhiên ly khứ (TK: tự nhiên biến mất), từ đó về sau không hề biết tung tích, A Tu Đà La giáo chẳng những không vì vậy mà chia năm xẻ bảy, ngược lại càng thêm hưng thịnh. Sau khi truyền lưu được ba ngàn năm, vậy mà trở thành giáo phái mạnh nhất Thương Mang Thần Châu.



Mỗi khi chưởng giáo pháp đế A Tu Đà La giáo xuất hành, tại các quốc gia của Thương Thần Châu đều có vô số tín đồ quỳ bái, dâng hương nghênh đón, uy vọng vượt xa tất cả các đế vương. Mấy chục quốc gia ở Thương Mang Thần Châu, lại có hơn một nửa thờ phụng A Tu Đà La giáo làm quốc giáo.



Tuy giáo lí của nhất mạch này tà môn quỷ dị, nhưng Thương mang Thần Châu cuộc sống an nhàn hơn Trung Thổ rất nhiều, không nổi lên chiến loạn, cũng là vì có A Tu Đà La giáo lưu hành.



Ai đúng ai sai, khó có thể đoán trước được.




Môn võ công A Tu Đà La Kiếm này cũng phải tu luyện trong Ác Quỷ Đạo, mỗi lần chém giết một gã thi quỷ, liền có thể hấp thụ được một phần thi khí, sau khi chém giết ngàn vạn thi binh, thi yêu, uy lực của A Tu Đà La Kiếm sẽ được đẩy lên một tầng. Giết được càng nhiều, uy lực của A Tu Đà La Kiếm lại càng mạnh, trong tất cả các mạch võ học của Thương Mang Thần Châu, được xưng là tà kiếm có thể trảm hạ chư thiên Thần Phật.



Bạch Phá Lãng hao phí vô số tâm huyết, bỏ ra một cái giá vô cùng lớn, mới học thành môn tà kiếm này, hắn cho rằng chỉ cần ra tay nhất định có thể chấn nhiếp được toàn trường, thậm chí một chiêu chém giết tên đại địch Vương Phật Nhi này cũng không phải là không thể.



Uy thế của trận này. Tất nhiên có thể chèn ép mấy tên sư huynh đệ của mình một cách dễ dàng, thành công tiếp quản hết thảy những gì mà sư phụ Bạch Thương để lại.



Hắn quả thật không ngờ, thần thông mà Vương Phật Nhi sử dụng, vậy mà lại cực kỳ giống với vị Vô Danh cao tăng kia. Cũng là pháp môn duy nhất phá giải được A Tu Đà La Kiếm. Liên tưởng đến thiếu niên này chính là xuất thân từ Đại Lạn Đà Tự, Bạch Phá Lãng lập tức nghĩ tới, vị Vô Danh cao tăng có khi nào đã để lại cho Đại Lạn Đà Tự một pháp môn kì diệu, không muốn cho người khác biết, chuyên môn dùng để khắc chế võ học của A Tu Đà La giáo nhất mạch không.



Bạch Phá Lãng đương nhiên không biết, Vương Phật Nhi sử dụng chính là nguyên bản Thập Phương Đống Ma Đạo. Nhưng Thập Không Hóa Kình bí quyết cùng với thần thông mà vị Vô Danh cao tăng kia dùng để hàng phục A Tu Đà La lại quá mức giống nhau. Nên khiến cho vị môn hạ đại đệ tử của Võ Thánh này, trong nội tâm kinh nghi bất định, thậm chí hoài nghi, sư phụ tuyển chọn thiếu niên này. Cũng bởi vì võ công của Vương Phật Nhi vừa vặn khắc chế chính mình.



"Chẳng lẽ ta gạt sư phụ học được võ công của A Tu Đà La giáo, lão nhân gia ông ta đã sớm biết rồi sao?"



Nhớ tới sư phụ bình sinh kiêu ngạo nhất, chính là sáng tạo ra Bích Diễm Âm Lôi Đao có thể sánh được với Thái Cổ Ngũ Hành Khí Binh. Hơn nữa người thường nói, võ công của người khác đều là do học được, còn công phu của ta chính là do tự mình sáng tạo ra, chỉ bằng điểm này, ngay cả Hình Xích Đế cũng đừng nghĩ để cho ta ghi chữ phục.



"Nói không chừng lão sư cũng là vì ta không dụng tâm học những bổn sự của hắn, mà đi nghiên cứu những loại pháp môn khác, lúc này mới nhìn ta không vừa mắt. Đem cơ nghiệp truyền lại cho người khác... "



Bạch Phá Lãng cũng giống với A Tu Đà La lúc trước, thấy tuyệt chiêu bị phá, lập tức bộc phát tạp niệm, không cách nào tập trung tinh thần được, nhưng đây là trong chiến đấu, sao có thể cho phép hắn sơ ý chủ quan như thế được?



Vương Phật Nhi lấy ra Thập Hung Sát Thần bổng, quyết tâm muốn hạ sát thủ với tên tiểu nhân hèn hạ chuyên đánh lén người khác này.



Bạch Phá Lãng vận khởi A Tu Đà La Kiếm, cùng với Bích Diễm Âm Lôi Đao chưa luyện thành. Trong lúc nhất thời không biết nên vận dụng môn võ học nào mới tốt, chống cự lung tung được hơn mười chiêu, Vương Phật Nhi đã cho hắn một gậy vào vai, đánh cho chân khí của Bạch Phá Lãng vận chuyển không nổi, phác thông một tiếng chìm vào đáy biển.



Vương Phật Nhi tự biết, một chiêu vừa rồi đắc thủ, mười phần cũng là do lúc này tâm tình của Bạch Phá Lãng đang hoảng hốt, bởi vậy cẩn thận đề phòng, đợi Bạch Phá Lãng từ đáy biển lao ra, tiếp tục chiến đấu.



"Chìm vào đáy biển lâu như vậy, có lẽ cũng đủ để điều chỉnh tốt tâm tình rồi, trận chiến kế tiếp sợ sẽ phải gian khổ một chút ít đây. Môn A Tu Đà La Kiếm kia uy lực cũng thật không bình thường, Thập Không Hóa Kình bí quyết tuy rằng hấp thu lại, nhưng là cũng chỉ có thể đem vây ở khí hải. Ít nhất phải nửa canh giờ, mới có thể hoàn toàn tiêu tán được."



Mục Vân Đề cùng Nhan Long Thanh Tuyết, tuy đều mang tâm tư riêng, nhưng cũng đều cho rằng, đại sư huynh Bạch Phá Lãng, võ công trong các môn hạ của sư tôn cũng được xếp vào hạng đầu, đối phó với một tên Vương Phật Nhi mới thành danh không bao lâu, tuyệt không có vấn đề gì.



Nhưng ngay từ lúc mới bắt đầu chiến đấu, Vương Phật Nhi đã bày ra uy phong, đem Bạch Phá Lãng đánh xuống biển để tắm rửa, khiến cho hai người này cũng có chút kinh ngạc. Ngược lại, người đệ tử còn lại của Võ thánh, trên mặt lộ ra thần sắc không cho là đúng .



Võ thánh môn hạ, không hề có một ai đơn giản cả. Vị này, trong miệng của Long Ngao thì ngay cả danh tự cũng không nhớ nổi, nhưng nếu phóng nhãn khắp Trung Thổ, cũng là một nhân vật phong vân, có thân phận ngang hàng với tất cả Đại Tiết Độ Sứ, Tây Địch Yêu Tướng.



Trong lòng hắn thầm nghĩ:



“Vốn ta cũng có một chút thủ đoạn, có thể cạnh tranh cùng với đại sư huynh, thập tứ sư đệ một phen. Nhưng xem tình hình hiện tại thì hẳn là không có hội gì rồi, trí tuệ của sư phụ, hơn chúng ta rất nhiều, ta không cần phải đi tranh đoạt với người thừa kế do hắn chỉ định làm gì. Dù sao ta cũng đã khai sáng một mảnh cơ nghiệp tại hải ngoại, khổ tâm kinh doanh, cũng chưa chắc đã thua bốn mươi bảy đảo.”



Nghĩ đến đây, hắn cũng không có đàm luận gì thêm với Nhan Long Thanh Tuyết, Mục Vân Đề, yên lặng đi xuống hạm đội của mình, ra lệnh cho thủ hạ lập tức nhổ neo, hướng về phía vô tận biển cả mà đi, không ngờ lại dứt khoát khoát thối lui ra khỏi cuộc chiến tranh đoạt này.



Võ Thánh Bạch Thương bình sinh có hứng thú nhất đối với ba việc, chính là tự nghĩ ra võ công, dạy bảo đệ tử, khai cương thác thổ (TK: Mở rộng biên cương, tìm vùng đất mới). Chỉ là tinh lực của hắn cũng có hạn, không có đi hải ngoại chiếm thêm địa bàn nào cả, chỉ bốn mươi bảy đảo này thôi cũng đủ cho hắn bề bộn rồi.




Bởi vậy Bạch Thương đem hai việc yêu thích phía sau, hợp lại với nhau, mỗi lần thu một người đệ tử, liền bảo bọn hắn dẫn theo một chi hạm đội, hướng về Thương Mang Thần Châu, hoặc là Tây Kỳ Châu, cũng có khi là một đại đảo mới được phát hiện trên biển, chiếm cứ làm cơ nghiệp.



Mục Vân Đề là một thế gia đệ tử, bởi vậy sau khi thành tài, liền trở về Trung Thổ, Nhan Long Thanh Tuyết là Đông Ngao tộc nhân, vẫn một mực lưu lại ở Đông Hải. Còn tên đệ tử mới vừa thối lui khỏi cuộc tranh đoạt kia, chính là nhị đồ đệ của Bạch thương, bởi vì nhập môn sớm hơn, cho nên tại thời điểm nhận được hạm đội viễn chinh, đã hướng tới Trung Thổ cùng Thương Mang Thần Châu, trong lúc vô tình hắn phát hiện được một hòn đảo cực lớn, diện tích thậm chí có thể sánh ngang với Đại Kiền quốc. Cơ nghiệp của hắn cách Đông Hải cũng không xa, cho nên mới có thể dễ dàng rời đi như vậy.



Bạch Phá Lãng thì sớm đã có âm mưu, vậy nên chưa từng đi xa.



Ngoại trừ bốn người này, những đệ tử khác không phải chính mình đã có đại cơ nghiệp, chẳng muốn đem quân quay lại tranh đoạt, thì cũng là đang ở cách đây quá xa, căn bản không nhận được tin tức gì.



Đây cũng là nguyên nhân Vương Phật Nhi gặp phải khiêu chiến nhẹ nhàng như vậy.



Vai khiêng cự bổng, đợi thật lâu, nhưng cũng không thấy Bạch Phá Lãng ngoi lên khỏi mặt biển, Vương Phật Nhi đã có chút kinh ngạc, thầm nghĩ một gậy vừa rồi của mình có phải hay không đánh ra lực sát thương siêu tiêu chuẩn, trực tiếp đem Bạch Phá Lãng đánh thành bã vụn rồi. Nhưng hồi tưởng một phen, lại cảm thấy khả năng này không lớn. Truyện "Đại Viên Vương "



Mục Vân Đề nhẹ giọng đệ nghị với Nhan Long Thanh Tuyết:



- Xem ra Đại sư huynh không phải là đối thủ của thiếu niên này rồi, sư muội muốn cùng ta liên thủ không, sau đó ta và người chia đều thế lực của bốn mươi bảy đảo?



Nhan Long Thanh Tuyết hé miệng cười cười, nhàn nhạt nói:



- Nếu sư huynh nắm chắc, cùng ta liên thủ có thể đả bại người này, ta liền không có ý kiến gì. Chẳng qua sao Thanh Tuyết lại thấy không hề có chút hy vọng nào vậy?



Mục Vân Đề lập tức ngẩn ngơ, hắn vốn có chút nắm chắc, hai sư huynh muội liên thủ với nhau, có thể đánh bại được Vương Phật Nhi. Nhưng nghe Nhan Long Thanh Tuyết nói vậy, lại bắt đầu trở nên do dự.



“Đông Ngao tộc có tổ tiên Thái Cổ Thương Long che chở, căn bản không cần phải lo lắng ai sẽ chấp chưởng quyền lực của bốn mươi bảy đảo. Ngược lại, ta nếu như không nắm được cổ quyền lực này, về sau có thể nào tranh đoạt chức vị tộc trưởng của gia tộc? Nhưng nếu ta đem thực lực ẩn dấu lấy ra, do dù đoạt được thế lực của bốn mươi bảy đảo, thì cũng sẽ khiến cho đối thủ trong gia tộc biết, thế chẳng phải mất nhiều hơn được sao?”



Không để ý tới Mục Vân Đề suy tư, Nhan Long Thanh Tuyết đột nhiên nhẹ nhàng đi ra, nói với Vương Phật Nhi:



- Vương Phật Nhi trụ trì, ta nghe nói ngươi theo cùng với lão tổ tông của chúng ta đã lập nên minh ước, không biết lần này đến Đông Hải phải chăng là muốn thực hiện lời nói lúc trước?



Vương Phật Nhi nghe xong lời này của Nhan Long Thanh Tuyết, liền cực kỳ vui mừng, trong lòng nghĩ một lúc mới nói:



- Hóa ra người giúp đỡ mà Võ thánh đại nhân lưu lại cho ta, lại chính là vị sư tỷ xinh đẹp này!