Đại Viên Vương

Chương 320










Vừa bay tới Hoàng Hà đảo, thân thể to lớn khổng lồ của Long Ngao liền đập vào mắt Vương Phật Nhi, nó tựa hồ đang nghỉ ngơi, thân thể chậm rãi di chuyển theo từng dòng hải lưu. Mà hạm đội phía sau Long Ngao, so với lần trước nhìn thì còn lớn hơn một chút, nhưng Vương Phật Nhi cũng không hề để ý chút nào, từ trên người của Long Thứu nhảy thẳng xuống.



Hắn cũng không có được đãi ngộ như Bạch Thương, không hề thấy bất cứ kẻ nào đến nghênh đón. Nhớ đến mười mấy nữ tử vóc dáng cân đối lúc trước, Vương Phật Nhi không khỏi có chút tính toán.



“Tại Đại Lôi Âm Tự, ta cuối cùng lại thất sách, không đem đám Yến cơ các ngươi thu vào trong phòng. Nhưng ở đây lại là bốn mươi bảy đảo, nếu có mỹ nữ nào hợp nhãn, nói không chừng ta sẽ thu nhận…”



Chẳng qua sau một lát, Vương Phật Nhi lại phát hiện có chút không ổn:



- Tại địa phương như Minh Cơ đảo, sau khi ta xuống, còn có mấy tên hoàng y nhân không biết sống chết đến gây sự, vì sao Băng Hỏa Huyễn Quang thành, lại giống như không hề có người thế này?



Băng Hỏa Huyễn Quang thành được xây dựng tại trên lưng của Long Ngao tại vị trí bằng phẳng nhất, bên ngoài thành là lớp giáp xác bóng loáng, lại thêm cả sườn dốc dựng đứng, bởi vậy bình thường cũng không ai đứng được ở ngoài thành. Thế nhưng lúc Vương Phật Nhi hóa thân thành Tam Túc Kim Ô, thanh thế lừng lẫy là thế, nếu trong thành còn có người mà không thấy được thì đúng là không bình thường rồi.



- Tiểu Lõm(ao) tiền bối, tiểu Lõm tiền bối, trong thành không xảy ra vấn đề gì chứ?"



Vương Phật Nhi nhớ tới vị biểu hiện của đảo chủ mập mạp Minh Cơ đảo, ngay tức khắc trở nên cẩn thận, không có lập tức xông thẳng vào Băng Hỏa Huyễn Quang thành, mà trước tiên chạy tới đỉnh đầu của Long ngao, đánh thức đầu Thái Cổ thần thú này tỉnh lại.



Đầu Long Ngao kia ngữ khí bình thản nói:



- Cũng không có chuyện gì quá lớn, chỉ là bốn tên đệ tử của Bạch Thương, mới từ hải ngoại trở về, vì tranh giành chức vị đảo chủ của bốn mươi chín đảo. Nên thi nhau kéo nhân tài về phía mình.



- ***, cái này mà còn không phải là chuyện lớn, tiểu ao tiền bối, vậy trong mắt ngươi chuyện gì mới được gọi là chuyện lớn chứ!



Long Ngao nhàn nhạt nói ra:




- Ta cũng không biết cái gì mới được gọi là chuyện lớn, cả đời của ta còn chưa có gặp qua nó. Còn nữa, không được gọi ta là tiểu Lõm!



- Vậy phải xưng hô lão nhân gia ngài như thế nào?



- Gọi ta là tiểu Lồi!



Vương Phật Nhi toát cả mồ hôi, nhưng dù sao hắn cũng là người biết điều, lập tức thay đổi xưng hô:



- Đông Lồi tiền bối, bốn người đệ tử của Võ thánh đại nhân, có bổn sự, lai lịch gì?



Long Ngao đối với cách xưng hô của Vương Phật Nhi, tỏ ra hết sức hài lòng, dọng nhạt nhẽo như nước ốc nói:



- Bạch Thương dạy dỗ đám đệ tử này, không có một ai thành người hữu dụng cả. Trong bốn người này, chỉ có Bạch Phá Lãng miễn cưỡng cho là được. Chẳng qua, hắn không biết từ nơi nào học được một thân võ công tà môn, nên có chút khí tức quỉ quái, ngươi nếu cẩn thận một chút, trong vòng ngàn chiêu, có khả năng thắng được hắn.



- Nhan Long Thanh Tuyết lại là nữ hài tử, trời sinh tương đối hồn nhiên, ngươi chỉ cần không làm cho nàng tức giận, Thanh Tuyết sẽ không động thủ với ngươi đâu.



- Còn Mục Vân Đề, phụ thân của hắn là một võ học tông sư ẩn tu của Trung Thổ, bởi vậy tu luyện võ công gia truyền, coi như không tệ, nhưng cũng bởi vì thế võ công của bổn môn lại không học được bao nhiêu. Ngươi chỉ cần cẩn thận Hắc Tân Phụ Cốt Chưởng cùng Đại Thừa Thương Đạo của hắn, sau bảy tám trăm chiêu là có thể đuổi hắn khỏi biển rồi.



- Còn lại người cuối cùng, Tinh Khiết chỉ là phế vật, tu vi võ học chỉ đạt đến tu vi nhị phẩm, trực tiếp đuổi giết là được rồi, không cần hỏi hắn có sở trường gì!



Vương Phật Nhi trong nội tâm thầm nghĩ:



“Nếu là bốn người bọn họ cùng nhau động thủ, sợ rằng người không cần biết đến sở trường, trực tiếp bị đuổi giết là ta rồi. May mắn là có hỏi qua đầu Long Ngao này, bằng không vớ va vớ vẩn đi vào trong Băng Hỏa Huyễn Quang thành, chắc chắn sẽ bị bốn người này liên thủ đuổi giết.”



Vương Phật Nhi bây giờ đang suy nghĩ, nhanh chóng rời khỏi nơi này, hay tìm một chút biện pháp để tranh đoạt quyền thừa kế hợp pháp của mình, lúc này đầu Long Ngao tiểu Lồi kia lại mở miệng nói:



- Dù sao ngươi cũng đã đến rồi, ta sẽ kêu bọn họ từ nội thành ra đây, còn lại phải xem ngươi rồi. Ta không muốn giúp Bạch Thương thanh lý môn hộ.



Vương Phật Nhi còn chưa tới kịp trả lời, Long Ngao đã kêu lên, vang tận mây xanh, giáp xác trên lưng lóng lánh ngũ sắc hào quang, trong thành lập tức có bốn người, theo sự bao bọc của hào quang, lập tức bị lôi ra ngoài.



“Nguyên lai đầu Long Ngao này còn có bổn sự bực này?”



Vương Phật Nhi vẫn luôn coi thường đầu Long Ngao, bây giờ mới đột nhiên nghĩ đến, bất kể ôn hòa thế nào thì đầu Long Ngao này vẫn là Thái Cổ thần thú, mặc kệ Bạch Thương lúc ấy làm sao thu phục được, nhưng khẳng định là không phải dùng vũ lực để áp chế. Đầu Long Ngao này ngay cả Thái Cổ Thương Long cũng không thèm liếc mắt đến, sao lại để ý đến lực lượng của Võ thánh Bạch Thương được chứ.



So sánh với Thái Cổ thần thú, bất luận cao thủ nào của Trung Thổ cũng đều không đáng giá nhắc tới.



- Tiểu Lõm tiền bối, vì sao lại lôi bọn vãn bối ra khỏi Băng Hỏa Huyễn Quang thành vậy?



Người hỏi chính là gã nam tử nhã nhặn đẹp mã, Vương Phật Nhi để ý sau lưng của hắn có đeo một cái túi thương, nên đoán ra được người này chính là Mục Vân Đề, trong lòng thầm nghĩ:



“Từ thân pháp của người này mà xem, nếu ta đem hết toàn lực, đánh chết hắn cũng không khó, chỉ là khó tránh khỏi bị thương khi hắn phản kích. Phán đoán của Long ngao lúc trước, chỉ sợ là dựa vào võ công ta triển lộ lần trước, lần này tại Đại Lôi Âm Tự bế quan khổ tu, chẳng những vượt qua tiểu thiên kiếp, lại từ Kiếm Quỷ thấy được uy lực chính thức của Yến gia kiếm quyết, muốn đánh bại tên Mục Vân Đề này, không cần đến sáu bảy trăm chiêu nhiều như vậy, tối đa hai trăm chiêu là đủ rồi.”



Long Ngao chậm rãi thở ra, nhạt nhạt nói:



- Băng Hỏa Huyễn Quang thành là của Bạch Thương lưu lại cho Vương Phật Nhi đấy, giờ Vương Phật Nhi đã tới rồi, các ngươi, những tên như thước chiếm cưu sào này, tất nhiên phải ra đây rồi.



Mục Vân Đề đưa mắt nhìn sang Vương Phật Nhi đang đứng trên đầu Long Ngao, thần sắc tự nhiên, không hề có chút nào lúng túng, nói với Long Ngao:



- Sư phụ rời đi, thế lực mà hắn lưu lại, đương nhiên phải do huynh đệ chúng ta tiếp nhận, tên Vương Phật Nhi này chỉ là một ngoại nhân, làm sao có đủ tư cách để chấp chưởng Võ thánh cung? Tiểu Lõm tiền bối, ngài không nên tin vào trò đùa như vậy.



Vương Phật Nhi nhỏ giọng hỏi:




- Đông Lồi tiền bối, vì sao những người này vẫn gọi ngài là tiểu Lõm?



Long Ngao liền thay đổi phương thức, dùng tinh thần lực để truyền tin lại, nhàn nhạt nói:



- Đây chính là nguyên nhân mà ta chán ghét mấy người này. Kỳ thật ta không hề để ý đến ai sẽ chấp chưởng Băng Hỏa Huyễn Quang thành, chỉ là cảm thấy có người gọi sai tên ta làm ta rất khó chịu.



Vương Phật Nhi liền không biết nói gì, trong nội tâm thầm bi ai cho bốn người này.



Bạch Phá Lãng vẫn một mực không mở miệng, giờ lại đột nhiên quát:



- Vương Phật Nhi, ngươi lừa gạt khiến sự phụ ta vui vẻ, muốn chiếm đoạt Băng Hỏa Huyễn Quang thành, bây giờ chỉ cần ngươi có thể qua cửa ải này của ta, ta liền thừa nhận vị trí thành chủ của người! Truyện "Đại Viên Vương "



Vương Phật Nhi ngoáy ngoáy lỗ tai, không nhanh không chậm nói:



- Sao lại chỉ là vị trí thành chủ của Băng Hỏa Huyễn Quang thành, chả lẽ bốn mươi bảy đảo này không phải đều là của ta sao?



Biết Long Ngao đứng về phía hắn, Vương Phật Nhi nội tâm vững vàng hơn rất nhiều. Đối với lời của Bạch Phá Lãng nói, liền cảm thấy không vừa mắt.



Bạch Phá Lãng lạnh lùng cười cười, quát:



- Bốn mươi bảy đảo, cùng với hạm đội, lúc sư phụ ta còn sống đã phân chia rõ ràng. Ngươi mở miệng ra là nói muốn lấy đi tất cả, khẩu khí thật là lớn. Cái khác ta không làm chủ được, nhưng nếu như ngươi có thể thắng được ta, ta liền đem hạm đội của mình, chuyển giao cho ngươi!



Vương Phật Nhi hét lớn một tiếng, kêu lên:



- Tốt! Như vậy một lời đã định!



Bạch Phá Lãng chỉ tay vào Vương Phật Nhi nói:



- Vậy ngươi đừng trốn ở trên đầu của tiểu Lõm tiền bối nữa, chúng ta hãy ra biển quyết một trận thắng bại đi nào!



Vương Phật Nhi vươn người đứng dậy, đạp từng bước trên mặt biển, Thập Giới Súc Địa Pháp này thần diệu vô song, có được khả năng Súc Địa Thành Thốn. Bạch Phá Lãng cũng là người của Bạch Nguyệt Yêu tộc, đương nhiên nhận ra môn công phu này. Nhìn thấy Vương Phật Nhi thân pháp xuất quỷ nhập thần như vậy, hắn lắp bắp kinh hãi không thôi.



“Nghe nói Vương Phật Nhi này là đệ tử của Cưu Ma La Cấp Đa. Tên Cưu Ma La Cấp Đa kia cũng mới chỉ vượt qua được tiểu thiên kiếp trong những năm gần đây, đệ tử của hắn đương nhiên công phu cũng chỉ có hạn. Cho dù bởi vì cơ duyên xảo hợp, thầy trò hai người cùng độ kiếp một thời điểm, nhưng làm sao có thể vượt qua ta, một người đã vượt qua tiểu thiên kiếp từ năm trăm năm trước đây?”



Nghĩ tới đây, thần sắc của Bạch Phá Lãng liền trở nên trấn định. Lập tức thi triển thân pháp, chân chạm trên mặt biển, phát ra chân khí, mặt biển dưới chân hắn lập tức trở nên trong suốt như gương, xanh biếc giống như phỉ thúy vậy. (QVT: đã trong suốt rồi còn xanh nữa @@, TK: Tác giả viết đầy chỗ mâu thuẫn.)



- Nghe nói Vương Phật Nhi ngươi vậy mà học thành Bích Diễm Âm Lôi Đao, ta còn tưởng rằng sau khi sư phụ vẫn lạc, môn thần công này đã trở nên thất truyền. Hôm nay có cơ hội, hãy để cho ta kiến thức một phen, ngươi tu luyện môn công phu này như thế nào a! Truyện "Đại Viên Vương "



Vương Phật Nhi cười hắc hắc, nhàn nhạt đáp:



- Muốn kiến thức Bích Diễm Âm Lôi Đao, chờ ta nghiệm chứng xem ngươi có tư cách không đã rồi nói sau. Tiếp ta một chiêu Đại Nhật Hỏa Diễm Đao!



Vương Phật Nhi đem công lực đẩy lên một cấp. Phát ra võ công thân thông chính tông của Đại Lạn Đà Tự, Bạch Phá Lãng vốn đang nhíu chặt lông mày, cực kì phẫn nộ, nhưng thấy chiêu thức của Vương Phật Nhi sắp đến nơi, lập tức trở nên trấn tĩnh lại, vỗ hai tay, tuôn ra hai luồn khí kình màu bích lục, phân biệt tả hữu, tránh khỏi Hỏa Diễm đao khí của Vương Phật Nhi, hướng thẳng đến mặt của hắn mà đập tới.



“Bích Diễm Âm Lôi Đao - Nguyên Hình! Xem ra tên này Bạch Phá Lãng này đã đem Bảy Mươi Hai Đạo Sát Khí tu luyện đến cảnh giới đại thành, nói không chừng chỉ cần một trăm tám mươi năm nữa, là có thể luyện thành môn tuyệt thế thần công này rồi!"



Vương Phật Nhi dùng Đại Nhật Chân Hỏa, đối chiến với Võ Thánh môn hạ Bạch Phá Lãng Bảy Mươi Hai Đạo Sát Khí, hai người trong chớp mắt, đã giao thủ đã qua trăm chiêu, không hề có một chút gió nào mà trên mặt biển nổi lên từng đợt sóng cả mãnh liệt.



Mục Vân Đề mỉm cười, nói với Nhan Long Thanh Tuyết:



- Sư muội cảm thấy cuộc chiến giữa sư huynh cùng Vương Phật Nhi, ai sẽ có khả năng thắng?




Nhan Long Thanh Tuyết dịu dàng mỉm cười nói:



- Thập Tứ sư huynh, Bạch sư ca vô luận thắng thua, cũng sẽ không đoạt được Băng Hỏa Huyễn Quang thành đâu. Ngươi không cần lo lắng việc này.



Mục Vân Đề đỏ mặt lên, nhẹ nói nói: Truyện "Đại Viên Vương "



- Sư muội, những sư huynh đệ còn lại, có người thì xa độ trùng dương, sẽ không trở về nữa, có người thì không biết tung tích ở đâu, chỉ có bốn người chúng ta mới thích hợp nhất để chưởng quản thế lực mà sư phụ để lại. Đại sư huynh làm người kiên cường, lại cùng cấu kết với một ít thế lực hải ngoại. Chỉ sợ cũng không thích hợp để chấp chưởng bốn mươi bảy đảo. Nếu bây giờ sư muội chịu giúp ta giúp một tay, tung hoành hải ngoại chỉ là việc dễ dàng thôi.



Nhan Long Thanh Tuyết cười nói:



- Tung hoành Đông Hải đối với ta có có ích lợi gì đâu chứ, ta là Đông Ngao tộc nhân, Đông Hải thái thái bình bình mới là việc ta hi vọng được chứng kiến.



Đụng phải một cái làm nản lòng, Mục Vân Đề cũng không xấu hổ chút nào, chỉ ôn hòa cười cười, không hề khuyên thêm nữa.



Bạch Phá Lãng lúc này trong nội tâm cực kì phẫn nộ, lúc bị Long Ngao lôi từ trong Băng Hỏa Huyễn Quang nội thành, là hắn biết đến lúc Vương Phật Nhi trở về rồi. Bạch Thương đem thế lực bốn mươi bảy đảo, phó thác cho ngoại nhân, việc này đã sớm truyền khắp các hải đảo, hạm đội. Mà Bạch Phá Lãng cũng biết rõ, mấu chốt của việc có thể nắm giữ được Băng Hỏa Huyễn Quang thành hay không, chỉ là ở trên người của đầu Thái Cổ thần thú Long Ngao này, cho dù mấy sư huynh đệ của hắn có tranh chấp như thế nào, cũng sẽ không hề có bất kỳ cải biến nào.



Bởi vậy lúc Vương Phật Nhi xuất hiện, hắn đã nổi lên sát tâm. Trong nội tâm thầm nghĩ:



“Chỉ cần tiểu tử này vừa chết, Long Ngao sẽ chọn chủ mới, Mục Vân Đề, Nhan Long Thanh Tuyết hai vị sư đệ muội, căn bản không phải đối thủ của ta, Băng Hỏa Huyễn Quang thành này nhất định sẽ rơi vào trong tay của ta.”



Thế nên, vừa mới gặp nhau liền khiêu chiến Vương Phật Nhi.



Nhưng là, khiến hắn ngoài ý muốn chính là, nắm đấm của Vương Phật Nhi lại cứng rắn đáng sợ như vậy, Đại Nhật Hỏa Diễm Đao tuyệt đối không được coi là tuyệt đỉnh võ công, cũng không hề có năng lực vượt cấp khiêu chiến. Nhưng lại thắng ở chỗ trầm ổn vững chắc, vô luận người sử dụng võ công cao siêu như thế nào, cũng đều có thể phát huy ra uy lực ổn định.



Hắn dùng Bích Diễm Âm Lôi Đao chưa luyện đến mức đại thành, nên không làm gì được một tiểu tử nhỏ tuổi hơn hắn gấp mấy chục lần. Khiến cho trên mặt Bạch Phá Lãng không còn chút ánh sáng nào.



“Nếu đã như thế, thì ngươi cũng đừng có mà trách ta. Vốn ta muốn cho ngươi chết một cách êm đẹp, nhưng bây giờ không dùng một chút thủ pháp tàn nhẫn không được rồi.”



Bạch Phá Lãng gầm lên một tiếng, nội thể đột nhiên bộc phát ra một cổ nội lực cổ quái, mang theo tử khí tỏa ra bốn phía, thiên địa lập tức bị bao trùm trong một tầng sát cơ thê lương, trên mặt biển tràn ngập xác hải ngư bị chết, làm trắng xóa cả một góc.



Trọng yếu nhất là việc Bạch Phá Lãng vốn dùng võ công của Võ Thánh nhất mạch để ra tay, sử dụng một chiêu có thể hấp thụ hơn bảy mươi lần Thiên Địa âm sát khí, thế nhưng lúc này lại thay đổi, sử dụng môn võ công cổ quái này, hấp thụ tử khí trong Thiên Địa, vượt bình thường gấp trăm lần.



Vương Phật Nhi chứng kiến loại tình huống này, rốt cuộc cũng biết võ công tà môn mà Bạch Phá Lãng tu luyện trong miệng của Long Ngao là gì, từ đâu mà đến. Thứ võ công rõ ràng chỉ ở trong Ác Quỷ Đạo mới có.



“Phi thường đáng tiếc, Đại Nhật Chân Hỏa của ta, có thể khắc chế hết thảy hiểm nguy, không may hơn nữa chính là, có được tiểu thiên kiếp, ta đây có Hoang Thần vị nhị trọng tu vi, trình độ mẫn cảm đối với Thiên Địa nguyên khí hơn ngươi rất xa. Xem ra chuyến này, Bạch Phá Lãng huynh, ngươi tất phải bại rồi!”



Vương Phật Nhi vận khởi Đại Nhật Như Lai để gia trì thần biến trong người, kim diễm trên thân, càng ngày càng thịnh, một tôn Cổ Phật hồng hào ẩn ẩn từ sau lưng hắn bay lên. Bạch Phá Lãng lập tức chấn động, quát:



- Không ngờ ngươi vậy mà lại tu luyện thành chiến ý nguyên thần!



Thiên kiếp ngũ dị, sẽ xuất hiện hay không, tuyệt đối không phải xem tu vị của người vượt qua thiên kiếp, mà là xem vận khí nhiều hay ít. Có một số người lúc vượt qua thiên kiếp lần thứ hai, cũng không hề xuất hiện, cũng có người lúc tại tiểu thiên kiếp thời điểm, là có thể có được rồi.



Vương Phật Nhi có thể tu thành chiến ý nguyên thần, bởi vì, đơn giản là vì hắn tu luyện Đại Nhật Như Lai gia trì thần biến, đây chính là Đại Lạn Đà tự chuẩn Thần Thoại cấp võ học thần thông. Chuẩn Thần Thoại cấp võ công, cùng với võ công bình thường, khác nhau chính là ở điểm này. Sau khi tiến vào tiểu thiên kiếp, có thể phát huy ra được thực lực của cao thủ thiên kiếp.