Đại Viên Vương

Chương 319










- Nếu trụ trì muốn, Yến Cơ tỷ muội chúng ta có thể phụng bồi.



Chứng kiến đôi mắt đẹp của Yến Cơ đảo quanh, giống như mùa xuân phơi phới, trong lòng Vương Phật Nhi không tránh khỏi rung động, thiếu chút nữa muốn trực tiếp bế mỹ nhân lên giường, mạnh mẽ mà chiến, sau đó cùng nhau hưởng phú quý sang hèn. Tuy nhiên hắn vì chút mặt mũi mà không dám mở miệng, bởi vì trong lòng thầm nghĩ:



“Loại chuyện này, làm lúc nửa đêm thanh vắng, đến khi ban ngày ban mặt như vậy có chút không ổn.”



Bởi vậy chỉ có thể xấu hổ cười, nói:



- Ngươi đem Hoàng Khiếp Tuyết, Phương Linh Hồng, Tàng Thanh Vi, Long Vân Cát những mỹ nữ đó toàn bộ đến đây, các ngươi cũng đều lưu lại.



Yến Cơ che miệng cười khẽ nói:



- Yến Cơ biết rồi, hóa ra trụ trì có khẩu vị quá lớn, sợ tỷ muội chúng ta không đủ thỏa mãn.



Nói xong xoay người rời đi, khiến cho Vương Phật Nhi thập phần thảm hại.



“Khẩu vị của ta lớn, cần hai mươi tám người, nhiều như vậy sao?”



Chưa kịp làm gì, Yến Cơ đã dẫn theo đám người Hoàng Khiếp Tuyết, Phương Linh Hồng mà Hỏa Viên đại tướng đưa tặng trở lại. Thần sắc Vương Phật Nhi lúc này đặc sắc vô cùng, lạnh lùng nói:




- Bổn tọa gần đây muốn huấn luyện một nhóm sát thủ, vẫn chưa tìm được người thích hợp, chỉ có thể huấn luyện đám người các ngươi, nếu không vượt qua được khóa huấn luyện, ta không có hứng thú nuôi dám người vô dụng, nên sẽ gả cho đám tướng lĩnh thuộc cấp trong tự.



Nghe Vương Phật Nhi nói lời này, những người khác có thể bỏ qua, nhưng Hoàng Khiếp Tuyết, Phương Linh Hồng liền hiện lên vẻ kinh hoàng. Các nàng là phụ nữ đã có chồng, nếu Vương Phật Nhi mạnh mẻ đưa các nàng cho cấp dưới, vậy không bằng là tự sát còn tốt hơn.



Mà Long Vân Cát, Tàng Thanh Vi… đều là những nữ hài tử này chưa xuất giá. Tâm tình phức tạp hơn, đối với các nàng mà nói, được gả vào một gia đình tốt, so với làm sát thủ cho Vương Phật Nhi còn có tiền đồ hơn. Nhưng mà trong Đại Lôi Âm tự lúc này, tất cả các nàng đều là người của trụ trì, không ai dám mạo hiểm để đến cưới hỏi mình?



Chỉ có đám người Yến Cơ là không sao cả. Các nàng căn bản không thể rời Mỹ nhân bình quá xa, có học thủ đoạn ám sát hay không đều giống nhau cả. Chỉ là biết được Vương Phật Nhi vừa nãy không phải là muốn làm cái loại chuyện kia, nên không khỏi có chút thất vọng.



Vương Phật Nhi lấy ra quyển thích khách bí lục, thuận tiện giảng giải một chút về phương pháp của giáo Mộc Thứ Di, truyền thụ một cách chi tiết rõ ràng cho chúng nữ.



Đường lối tu hành của giáo phái Mộc Thứ Di, so với Trung Thổ cũng không khác biệt mấy, chỉ là cũng không hoàn toàn giống nhau. Nhưng cũng có nhiều chỗ so với võ học Trung Thổ có cùng điểm chung. Bởi vậy, Vương Phật Nhi không cần tu luyện cũng có thể sử dụng thủ đoạn ám sát của thích khách.



Pháp quyết của giáo phái Mộc Thứ Di, chia làm ba hệ thống lớn:



+ Một sử dụng thực vật làm vũ khí, thiện về sử dụng độc vật. Truyện "Đại Viên Vương "



+ Một cái là sử dụng động vật làm vũ khí, thiện về thuật sai khiến dã thú. Cái này ở trong ba hệ thống có lực chiến đấu cực mạnh, hơn nữa còn có thể biến hóa thành thú loại.Chỉ là biến hóa làm thú loại so với thần thông Phật Biến Ma Phật Đà của Vương Phật Nhi không giống nhau. Mà là lấy hồn phách của mãnh thú phong ấn vào thân thể chính mình. Vào thời điểm chiến đấu cùng hồn phách mãnh thú hợp nhất, có khả năng biến hóa thành nửa người nửa thú, thể trạng so với lúc bình thường tăng gấp mấy lần.



+ Còn một hệ là ảo thuật, là một bí pháp kỳ dị, dùng nguyền rủa để giết người, có thể trực tiếp dùng tinh thần lực công kích đối thủ. Mặc dù giáo phái Mộc Thứ Di không có thiên kiếp cao thủ như ở Trung thổ, pháp môn cao nhất chỉ có thể tu thành cao thủ nhất phẩm. Nhưng tinh thần pháp môn lại có thể trong thời điểm chiến đấu làm cho đối thủ phát sinh ảo giác, do đó không thể phán đoán đối thủ xuất chiêu, vì vậy mà bại trận.



Pháp môn Tinh thần công kích này, có chỗ tương tự kiếm quyết của Yến gia nhưng những chỗ uyên thâm trong đó không kém hơn nửa phần so với kiếm quyết. Nhưng chỗ tàn nhẫn độc ác lại phát huy đến cực điểm. Hơn nữa khi tu luyện cũng không gian nan như kiếm quyết, cơ hồ mọi người ai ai cũng có thể luyện tập.



Vương Phật Nhi trong lúc chỉ dạy cho mỹ nhân đã đem cả thảy ba phương pháp, truyền thụ cùng một lúc, đợi các nàng tu luyện được một chút, để ý xem công pháp của hệ nào thích hợp, lúc đó mới để họ tập trung vào sở trường của mình.



Long Vân Cát ban đầu đã len lén học trộm võ công, vốn muốn có một ngày có thể thoát khỏi kiếp sống hầu hạ người khác. Nhưng nàng là nữ hài tử, lại không có tâm pháp tu luyện cao thâm, tiến cảnh tự nhiên vô cùng chậm chạp. Vương Phật Nhi ngẫu nhiên có ý tưởng đặc biệt, muốn đào tạo ra những thích khách mỹ nữ, cũng làm cho Long Vân Cát vui vẻ nhất.



“Ta nhất định phải cố gắng khổ luyện, có như vậy mới có thể trở nên nổi bật, mới có cơ hội thoát khỏi khốn cảnh này.” Ôm tâm tư như thế, Long Vân Cát chăm chú lắng nghe từng lời nói cẩn thận vô cùng.



Đem những điều cơ bản trong tam đại pháp môn truyền thụ hết, Vương Phật Nhi liền mặc kệ việc tu luyện, cắp đít đi ngủ.



Vương Phật Nhi đếm số ngày Khuynh Thành không trở về, kìm nén không được, liền khởi hành đi Đông Hải trước. Tuy hắn đã đáp ứng Tinh Tuyết, nhưng lần này rời đi, cũng không có chuẩn bị cái gì trước lúc ra biển, tự nhiên cũng không có thông báo.



Hơn nữa, lần này Vương Phật Nhi lần này đi nhanh chóng, nên biến thành Ly Loan để phi hành. Hắn cũng không muốn trên lưng cõng người, để tự biến mình thành một đầu điểu ngu ngốc. Lần trước cõng theo Thái Cổ Thương Long đã đủ để hắn xui xẻo.



Tuy rằng khoảng các từ Đại Lôi Âm tự đến Đông Hải hơn mười vạn dặm, lấy tốc độ của Ly Loan thần điểu cũng chỉ mất có một ngày một đêm là đến được biển khơi. Chẳng qua đến bốn mươi bảy đảo không hề dễ dàng chút nào, đầu Long Ngao kia, trên người mang cả Băng Hỏa Huyễn Quang thành, thế nhưng không ngờ lại có thể ngày đi ngàn dặm. Vương Phật Nhi tại chỗ Long Ngao thả neo lần trước, phát hiện đầu đại quy này đã sớm mất tăm tích, không thể làm gì hơn, đành vỗ cánh bay đi, lang thang vô định tìm kiếm giữa Đông Hải mênh mông. Truyện "Đại Viên Vương "



Vương Phật Nhi tuy rằng biến thân thành thái cổ thần điểu, nhưng diện tích Đông Hải to lớn không thể tưởng tượng, hắn tại Đông Hải tìm kiếm suốt hai ngày, cũng không tìm gặp Long Ngao cùng bóng dáng của hạm đội Võ Thánh.



“Không xong, lần trước ta như thế nào lại không hỏi phương pháp tìm kiếm Long Ngao? Chẳng lẽ lúc đầu Võ Thánh hồi cung, cũng giống ta tìm loạn như thế này sao?”



Vương Phật Nhi cảm thấy không ổn,thu hồi Ly Loan biến, tìm một hòn đảo để hỏi. Trước khi ra khơi, Vương Phật Nhi đã xem qua không ít hải đồ, phương vị của hòn đảo này, hẳn là Minh Cơ đảo trong bốn mươi bảy đảo. Truyền thuyết trên đảo có sản xuất một loại dược thảo, tên là Tiếp Cốt thảo. Luyện chế hơn ngàn năm liên tục không gián đoạn sẽ cho ra một loại cao, có thể đem tay chân đứt rời nối lại, hết sức thần kỳ.



Chỉ là Tiếp Cốt thảo này sản lượng cực ít, nơi khác không thể gieo trồng. Loại cao luyện chế ngàn năm này, hết sức trân quý, chưa từng lưu truyền đến Trung Thổ, đây là loại đồ vật vạn kim khó cầu.




Hắn vừa hạ xuống đảo. Lập tức có hai tên nam tử áo vàng, trong tay cầm một loại móc câu thật dài, lớn tiếng quát:



- Cuồng đồ phương nào, biến hóa thành chim thú, xông trộm vào Minh Cơ đảo chúng ta?



Vương Phật Nhi thập phần lớn tiếng quát:



Ta chính là Vương Phật Nhi tân đảo chủ của bốn mươi bảy đảo. Gọi đảo chủ các ngươi ra đây!



- Vương Phật Nhi?



Thấy hai tên áo vàng này có vẻ không tin, Vương Phật Nhi cũng chẳng muốn trả lời, nâng bước hướng trong đảo đi tới. Hai tên áo vàng nhất thời giận dữ nói:



- Muốn cầu kiến đảo chủ chúng ta, phải nói ra thân phận rõ ràng, ngươi không đứng chờ ở đây, mà dám tự tiện xông vào đảo, thực sự là không biết sống chết!



- Không biết sống chết, ta giống vậy sao?



Hai gã áo vàng cầm lấy câu liêm của mình, thủ pháp biến hóa, đâm về phía trước, hai gã vậy mà cũng có được công lực cửu phẩm.



Trong lòng Vương Phật Nhi cũng chẳng có tâm tư ở nơi này làm trò hề. Hai ngày nay hắn hứng gió biển, cũng có chút căm tức, nhìn thấy hai người này liều lĩnh động thủ với mình, hai tay hắn liền xuất thủ. Thậm chí hắn hoàn toàn coi thường câu liêm ngoan độc đâm về phía hắn, nhân tiện điểm trọng huyệt ở ngực hai người. Tiện tay vứt xuống đất.



Trên Minh Cơ đảo này, dân cư đông đúc, ở xa xa có người chứng kiến Vương Phật Nhi động thủ với hai người áo vàng, lập tức hô lớn. Không đợi Vương Phật Nhi đi vào trong đảo, người dân trên đảo đã tập trung lại, có tới hơn trăm người áo vàng cầm vũ khí. Xông tới.



Những người này nhìn thấy Vương Phật Nhi không nói một lời, lập tức động thủ, Vương Phật Nhi giận quá hóa cười, trong lòng thầm nghĩ: “Đảo chủ Minh Cơ đảo, xem ra là một tên thổ bá vương, đã không để ý quy củ, ta đã báo danh, thế mà vẫn không dùng được.”



Hắn vận khỏi Thập Phương Đống Ma đạo, xuất ra một chiêu Băng Phong Thiên Lý. Lập tức có hơn trăm người áo vàng giống như nhau đều đông cứng trên mặt đất.



Trên Minh Cơ đảo, lập tức trở nên hỗn loạn vô cùng, cuối cùng cũng có người đi báo cáo tình huống cho đảo chủ biết. Đến khi Vương Phật Nhi đi vào đảo, trong tòa kiến trúc lớn nhất , to nhất, Lạc Linh Già là đảo chủ Minh Cơ đảo đang thở hỗn hển chạy ra.



Nhìn thấy Vương Phật Nhi, Lạc Linh Già nhất thời nhớ ra hình dáng lúc trước của hắn, không khỏi kinh hãi, nói:



- Hóa ra là trụ trì Vương Phật Nhi, không biết ngài đến Minh Cơ đảo của ta có chuyện gì?



Vốn đang suy nghĩ, nhìn Lạc Linh Già một lúc, định nói ra rõ ràng tiền căn hậu quả của việc động thủ với đám người áo vàng. Nghe một câu Vương Phật Nhi trụ trì, làm cho sắc mặt Vương Phật Nhi cực kỳ tức giận.



Hắn lạnh lùng nói:



- Ta đến đây, là để diệt Minh Cơ đảo dám cả gan làm phản Võ Thánh cung.



Nghe câu này của Vương Phật Nhi, nhất thời đầu của Lạc Linh Già đầy mồ hôi, hắn đang muốn hỏi, Vương Phật Nhi vì sao lại xuống tay với con dân trên đảo của hắn. Nhưng hiện tại không dám hỏi.



Tuy trong lòng không phục, cũng không muốn thừa nhận thiếu niên này là người thừa kế của Võ Thánh, đảo chủ của bốn mươi bảy đảo. Nhưng lão già vẫn nhớ rõ, ban đầu ở Võ Thánh cung, Vương Phật Nhi dùng một chiêu Bích Diễm Âm Lôi đao vượt qua mười mấy tên đảo chủ, thống suất, võ công cực kỳ mạnh mẽ, đáng sợ.




- Minh Cơ đảo không dám làm trái mệnh lệnh của Võ Thánh cung, Lạc Linh Già nghênh đón cung chủ đại nhân, vừa rồi có gì sơ xuất không được chu đáo, mong cung chủ thứ tội.



Lạc Linh Già xoay người quỳ xuống, những người dân trên đảo nhất thời cũng không dám lớn tiếng, nghe nói đây là tân cung chủ của Võ Thánh Cung, trong lòng những người này nổi lên một cỗ lãnh khí, vì uy danhVõ Thánh Bạch Thương Hoang uy chấn Đông Hải.



Vương Phật Nhi nhìn thấy thân hình mập mạp của Lạc Linh Già, khi quỳ mà cũng linh hoạt như vậy, không khỏi thầm khen một tiếng, bản lãnh nghe tiếng gió thật là không tệ. Vừa rồi hắn hắn nói rằng không xem Vương Phật Nhi là chủ nhân, nếu để Vương Phật Nhi tra xét, thật sự có khả năng giết toàn bộ dân cư trên Minh Cơ đảo, Lạc Linh Già cũng không có khả năng ngăn cản. Nhưng hắn ngậm miệng không có đề cập đến việc này, liền tỏ vẻ thần phục, Vương Phật Nhi tự nhiên cũng không thể truy vấn tới cùng. Truyện "Đại Viên Vương "



Dù sao thì hắn cần là thu phục bốn mươi bảy đảo chứ không phải là giết sạch bốn mươi bảy đảo.



- Ta trở về Trung Thổ làm chút chuyện, quay về thì lạc mất Long Ngao và Võ Thánh hạm đội, muốn tới hỏi ngưởi có cách nào có thể tìm được bọn họ?



Lạc Linh Già âm thầm lau mồ hồi trên trán, lên tiếng nói:



- Long Ngao ngao du tứ hải, theo một lộ tuyến. Chỗ của ta có một phần hải đồ, đánh dấu nơi mà Long Ngao sẽ xuất hiện và ở nơi đâu vào lúc nào. Bây giờ là mùa hè, Long Ngao hẳn là sẽ xuất hiện ở phụ cận Hoàng Hà đảo, Võ Thánh hạm đội, đâị đa số thời điểm cùng một chỗ với Long Ngao, cung chủ đại nhân nếu xuất phát bây giờ, nhất định sẽ cùng bọn họ gặp gỡ. Không biết đại nhân có dùng khoái thuyền của tiểu nhân hay không?



Vương Phật Nhi lắc đầu nói:



- Thuyền thì không cần, bất quá cách gọi cung chủ này, ta không thích, sau này nên gọi ta là Võ Thánh đại nhân là được rồi.



Lạc Linh Già đáp ứng một tiếng, liếc trộm thì thấy Vương Phật Nhi hét dài một tiếng, hồng quang trên người bay lên, hóa thành một con đại điểu đầu đỏ, hướng về Hoàng Hà đảo bay đi. Mà Vương Phật Nhi sau khi biến thành Tam Túc Kim Ô, phi hành cách mặt biển một chút. Một đạo hỏa tuyến, hung hăng hướng ra ngoài Minh Cơ đảo, kéo dài thẳng tắp trên mặt biển, làm cho đại lượng nước biển bốc hơi, lộ ra một cái rãnh màu đỏ trên biển, làm cho tâm lý của Lạc Linh Già hoảng sợ.



“Ta sẽ không bao giờ gây sự với vị tân Võ thánh đại nhân này nữa, Võ Thánh cung do ai nắm giữ, liên quan gì đến ta, bọn chúng chó cắn chó, vì thế sẽ chẳng thu thêm phần tiền thuế nào của ta nữa, cũng không can thiệp đến ta ở Minh Cơ đảo tự do tự tại nữa.”



Đứng trên mặt đất, Lạc Linh Già nhìn phương hướng mà Vương Phật Nhi đã đi xa, trong lòng không thể nói rõ là nên thầm thở phào nhẹ nhõm hay là cẩn thận đề phòng. Một ít thủ hạ dưới trướng của hắn, nhìn thấy đảo chủ như vậy, không khỏi lên tiếng nhắc nhở:



- Đảo chủ chúng ta không phải đã tuyên thệ, phục tùng thập tứ công tử rồi sao? Như thế nào lại còn muốn phục tùng tiểu tử này?



Khóe miệng Lạc Linh Già co quắp lại, đột nhiên mở miệng mắng to:



- Thần phục tên thập tứ, hắn có thể cho ta chỗ tốt gì? Ta vừa rồi nếu có nửa điểm do dự, tên tiểu tử cùng hung cực ác vừa rồi, diệt Minh Cơ đảo chúng ta. Ngươi có gan thì đuổi theo mà nói với hắn là ngươi đã đầu phục người khác. Ngươi đúng là đồ không biết sống chết.



Hắn mắng còn chưa hả giận, thân thủ thật chính xác tát vào mặt hơn mười tên thủ hạ, thuận chân còn đá một cước. Nhìn không ra, Lạc Linh Già tuy làm đảo chủ sung sướng khoái hoạt, nhưng một thân công phu không có nửa điểm sa sút, lại có thể tu vi đạt đến đệ tứ phẩm. Nếu không gặp phải cường giả Hoang thần vị như Vương Phật Nhi, dõi mắt khắp cả Đông Hải cũng được xem là nhân vật số một rồi.



Vương Phật Nhi cũng không phải là thần tiên thực sự, tự nhiên không biết Lạc Linh Già nói gì sau lưng mình cái gì, thái độ của vị đảo chủ này làm cho hắn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không có để trong lòng.



“Nhiều nhất là ba canh giờ, ta có thể đến Hoàng Hà đảo, đến lúc đó cùng Long Ngao và hạm đội gặp nhau, lập tức đi đến gặp chủ nhân Ngao tộc, sau khi ký kết minh ước, ta còn phải nghĩ cách tìm Khuynh Thành trở về. Không thể chậm trễ quá lâu.