Y a! Truyện "Đại Viên Vương "
Hoang Mộc đại tướng vận kình vào cánh tay, một đao khí mầu xanh chém xuống, lúc này đem cây cổ thụ người ôm không hết nhất tề bổ thành hai nửa. Tự tạo ra thành quả chiến đấu huy hoàng như thế, Hoang Mộc cũng chỉ cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, bỏ dở tu luyện. Ngồi dựa vào một gốc cây đại thụ, nhìn chằm chằm vào hai tay mình cười khổ, lẩm bẩm nói:
“Hoang Mộc đao kinh của ta, hiện tại đã chạm vào bình cảnh, cũng chẳng biết lúc nào mới có thể đột phá.”
Nghĩ nghĩ một lúc hắn lại thở dài lẩm bẩm nói:
“Cho dù Hoang mộc đao kinh ta tu luyện thế nào so ra cũng kém thái cổ Ngũ Hành khí binh của Kiếm suất lão nhân gia. Càng không thể bằng sở trường Thái Cổ khí binh của Chi Hiếu Long”
Nhớ tới lúc trước bản thân mình là Mộc tộc yêu soái, chiếm cứ cửu đại hoang thành, người người nghe lời, trong tay binh hùng tướng mạnh. Hiện tại thất bại đến hoàn cảnh này, ngay cả võ công cũng phải lén tu luyện nơi không người, Hoang mộc đại tướng không khỏi đau khổ vạn phần.
- Ai ở bên kia nhìn lén?
Hoang Mộc đại tướng giơ tay lên, một luồng đao khí liền chém ra ngoài, bất thình lình ở khoảng không phía trước, là một hài tử mặt mày thanh tú vừa lúc tránh ở trong bụi cỏ.
- Ta là Chu Do Mục người Hi Hòa tộc, đã đến Đại Lôi Âm tự bái sư. Hiện tại là môn hạ Mộc Liên trưởng lão, không phải người xấu.
Hoang Mộc đại tướng nhìn thấy đứa nhỏ này, lắc đầu không nói gì, thầm nghĩ:
“Ngươi tưởng người xấu là có năng lực sao? Chẳng lẽ ta đường đường là Mộc tộc yêu suất mà ngay cả hài tử cũng sợ?”
Vốn muốn một chiêu đánh chết Chu Do Mục diệt khẩu, bất quá Hoang Mộc cuối cùng dừng lại, vì cùng với Mộc Liên trưởng lão có chút giao tình:
“Nếu là đệ tử Mộc Liên trưởng lão, coi như ta bỏ qua cho hắn. Dù sao Vương Phật Nhi biết ta ẩn thân ở Đại Lôi Âm tự cũng sẽ không ra tay, chỉ là mất chút mặt mũi mà thôi.”
Suy đi tính lại, Hoang Mộc đột nhiên hỏi:
- Ngươi theo Mộc Liên tu luyện công phu gì thế, ta xem ngươi sở học vốn là hỏa hệ võ học. Công phu Đại Lôi Âm tự thích hợp nhất cho ngươi chính là Đại Nhật Như Lai Gia Trì Thần Biến.
Chu Do Mục đối với đại hán dáng người hùng vĩ, trong lòng thập phần sùngk ính. Thầm nghĩ trong lòng:
“Trụ trì Vương Phật Nhi trông cũng giống như hài tử ta, nào có uy phong như người này. Nhìn võ công của hắn vừa rồi, cũng cao hơn so với sư phụ. Nếu hắn có thể truyền thụ cho ta công phu, không phải tốt hơn nhiều so với học mất mặt hòa thượng kia sao.”
Chu Do Mục khi ở lãnh địa Hi Hòa tộc, cũng không coi trọng kẻ đổi tên Vương Thập Phương, tuy rằng cũng hâm mộ đồng bạn thăng tiến thần tốc, làm thủ hạ của Vương Phật Nhi, chỉ một thời gian mà đã đột phá tới bát phẩm tu vi, cùng với đám thiếu niên Hi Hòa tộc đi Đại Lôi Âm tự bái sư có sự khác biệt. Nên có chút thất vọng trong lòng.
Bởi vì Vương Phật Nhi rộng mở cánh cửa, nên môn hạ như của Mộc Liên có đến hàng trăm…, tự nhiên không thể nào chỉ bảo từng li từng tí một, Chu Do Mục không nói đến võ công thần thoại cấp Đại Nhật Như lai Gia Trì Thần biến, cho dù công phu nhập môn Đại Lôi Âm tự, hắn học còn không được đầy đủ.
Nghe thấy Hoang Mộc đại tướng hỏi, hắn không khỏi oán thán:
- Hòa thượng Đại Lôi Âm tự, một đám võ công cũng không có gì đặc biệt, căn bản không muốn dạy ta võ công cao minh. Những thứ cơ bản đó, còn không lợi hại bằng Hi Hoàng bổ thiên quyết của ta.
Trong lòng Hoang Mộc hơi động, mở miệng nói:
- Vậy ngươi có bằng lòng theo ta học võ? Tuy rằng ta là người Mộc tộc. Con đường võ công không thích hợp cho ngươi lắm, nhưng trong ngũ hành mộc sinh hỏa, lấy mộc hệ làm căn cơ võ công, tăng uy lực võ học hỏa hệ, cũng phù hợp con đường chính đạo.
Chu Do Mục không khỏi mừng rỡ, lập tức quỳ thụp xuống, dập đầu thùm thụp mười mấy cái, lớn tiếng hô:
- Sư phụ ở trên, đồ nhi Chu Do Mục bái lạy.
Khóe miệng Hoang Mộc nhếch lên cười khổ. Thầm nghĩ:
“Nếu ta dạy ngươi, so với Mộc Liên khá hơn một chút. Nhưng mà sư phụ tốt ở Đại Lôi Âm tự cũng không phải là ta, đứa nhỏ này thoạt nhìn hưng phấn như thế, không biết sau này khi biết nếu có cơ hội bái nhập làm môn hạ của những người Chi Hiếu Long, Bạch thái giám, Vương Phật Nhi, thì có hội hận không đây!”
Vương Phật Nhi không chút nào để ý Hoang Mộc đại tướng cư nhiên còn thu đồ đệ, hắn trở lại Đại Lôi Âm tự, lập tức đem Ma Hùng Sắc Sắc cho vào cùng một chỗ nuôi dưỡng với sủng thú Đô Đô. Đô Đô chính là chủng loại thái cổ thần thú mạnh mẽ nhất, tuy rằng mới đang tuổi trưởng thành cũng lợi hại hơn so với Ma Hùng Sắc Sắc rất nhiều. Nhìn thấy Hoàng Đô thần thú mạnh hơn mình gấp trăm lần, Ma Hùng Sắc Sắc lập tức ngoan ngoãn giống như cục cưng, để mặc Hoang Đô thần thú sờ tới sờ lui trên người không dám phản kháng.
Vương Phật Nhi thấy vậy chỉ cười nói:
- Đô Đô không được ăn hiếp tiểu gia hỏa này, đây là đệ nhị tọa kị của ta, cho làm bạn với ngươi!
Rồi mới rời đi, nhìn qua sáu con tiểu Long Thứu đã lâu chưa nhìn.
Sáu con tiểu Long Thứu này lớn thật nhanh, đã sắp bằng một nửa cha mẹ rồi, kim sắc hỏa diễm trên lông duôi cũng lấp lánh không ngừng, càng thêm rực rõ. Nhìn thấy Vương Phật Nhi chúng nó đều cực kì thân thiết, dụi dụi vào người Vương Phật Nhi kêu lên không ngừng.
Lần khổ đấu cùng Hoàng thúc Hình Xích Đế, bên người Bạch thái giám cũng không có hai đầu Long Thứu trưởng thành, chắc là còn ở trong thành, lần này xuất hành ta mang theo tiểu Long Thứu nói không chừng cảm ứng giữa con với cha mẹ, ta có thể tìm được chỗ Khuynh Thành! Đô Đô cùng Sắc Sắc thân hình quá mức khổng lồ, ở lại tự vẫn tốt hơn.
Chăm sóc sủng thú một lúc, Vương Phật Nhi trở về chỗ ở của mình, lập tức có Yến Cơ dân lên trà thơm. Sau khi vội vội vàng vàng trở về, tiếp đó lại bế quan, Vương Phật Nhi căn bản không có cơ hội hưởng thụ sự chăm sóc của tám mỹ cơ, nên Vương Phật Nhi hơi có chút thả lỏng.
Không cần Vương Phật Nhi phân phó, hai thiếu nữ xinh đẹp Tàng Thanh Vi, Long Vân Cát, đã đun nước thơm, mời Vương Phật Nhi tắm rửa. Dường như đã được Yến Cơ dạy rỗ qa, hai thiếu nữ xinh đẹp chịu sự ngượng ngùng, giúp Vương Phật Nhi chà sát sau lưng, động tác thập phần ôn nhu.
Mà bên cạnh thùng gỗ còn có nước trái cây mới được ướp lạnh, cũng không biết những mỹ nữ này từ khi nào đã biết khẩu vị Vương Phật Nhi. Vương Phật Nhi có chân khí hộ thể, trên người cũng không có bẩn, chỉ là ngâm mình trong nước ấm, tinh thần hết sức thoải mái.
Đưa tay với lấy nước hoa quả ướp lạnh, há miệng rộng ra uống, chỉ cảm một đạo băng tuyến xông thẳng vào ngực lạnh đến thấu xương, cảm giác mát lạnh lan tới lỗ chân lông, toàn thân thông suốt, uống được một ngum Vương Phật Nhi đột nhiên nhớ tới, hiện giờ Đại Lôi Âm tự đang là mùa hè nắng chói chang.
Công phu của hắn dần cao lên, đối với khí hậu biến hóa từng vùng, đã không còn phân biệt được, cũng không hiểu tại sao, chỉ một ngụm nước lạnh làm cho hắn nhớ tới thời gian trên địa cầu. Những ngày hè nóng bức, hắn thường hẹn bạn bè đi tới khu buôn bán náo nhiệt nhất, mua bán vui vẻ, ngắm những cặp đùi đẹp ngon mềm mọng nước qua lại trên đường, thăm quan kỳ danh sự vật, tăng tiến mỹ học tu dưỡng.
Có mỹ nữ đặc biệt xuất sắc đi qua còn có thể trước mặt mọi người ký họa chân dung, xong cất kỹ đi, trở về mới cẩn thận tìm hiểu.
Lấy Yến Cơ cầm đầu tám ca cơ mỹ mạo, rực rỡ gấm hoa xinh đẹp đứng thẳng bên người, tùy thời đợi phân phó, chính là loại trang phục thập phần cổ điển này sẽ không tạo ra hương vị mát mẻ, không chỉ không lộ ra đùi đẹp, hai bên vai kín như bưng, khe giữa hai c@p tuyết lê thì biến mất tích. Mà ngay cả đến cảnh tay, cổ tay đều che dấu cực kì nghiêm mật.
Vương Phật Nhi đột nhiên thầm nghĩ:
“Nếu bây giờ ta ra lệnh, để các nàng Yến Cơ mặc ít quần áo…”
Chỉ nghĩ đến đây Vương Phật Nhi thầm than một tiếng. Cho dù ta khiến các nàng cởi hết hầu hạ, cũng không có gì khó? Nhưng là cũng không có tâm tình giống năm đó, nên vô cùng chán nản.
Toan tính ngâm nước đến khi ánh trăng cao trên ngọn liễu. Vương Phật Nhi lúc này mới đi ra, các nàng Yến Cơ đã chuẩn bị quần áo sạch sẽ, lấy tới giúp Vương Phật Nhi mặc vào. Những mỹ cơ này cơ hồ đều là những người khéo tay, may quần áo cực kỳ vừa vặn. Hàng năm quần áo, tăng bào hoặc là một bộ giáp y không biết lấy được từ đâu. Nói chung Vương Phật Nhi lần đầu tiên mặc quần áo hoa lệ như thế.
Nhìn thấy Vương Phật Nhi có chút nghi ngờ, Yến Cơ lập tức mở miệng nói:
- Phía sau Đại Lôi Âm tự của chúng ta, bởi vì tụ tập nhiều người, gần đây mở một chợ buôn bán. Chẳng những có người Long Thứu thôn, Nam Hoang thành, Đại Lôi Âm tự mua bán các loại đồ vật, mà còn có khách nhân phương xa, cũng tới đây bán và thu mua hàng hóa. Nhất là thương hội Vũ Thương, còn thành lập phân hội ở đây, cơ hồ khoảng mười ngày là lại có hàng chuyển đến. Những vật liệu may mặc này, là bọn họ bán cho chúng ta.
- Thương hội Vũ Thương?
Vương Phật Nhi cũng quên mất chính mình cùng đám người Vũ Thương có chút quan hệ. Hiển nhiên, biết cơ nghiệp Đại Lôi Âm tự vũng vàng ổn định, những thương nhân này liền đến trục lợi.
“Cần phải cho họ biết ta cũng chấp chưởng thế lực bốn mươi bảy đảo hải ngoại, chỉ sợ đối với chuyện kết giao với ta trước đây, sẽ đồng ý cả hai tay, đầu tư này vô cùng có lời!”
Vương Phật Nhi nhịn không được hơi hơi mỉm cười, một đêm không nói gì.
Ngày thứ hai, kết quả cuộc chiến tại đế đô, rốt cục truyền tới Đại Lôi Âm tự.
Vương Phật Nhi vì bị ảnh hưởng của biểu phong, nên không có chứng kiến được cuộc chiến giữa Võ thánh Bạch Thương Hoang cùng hoàng thúc Hình Xích Đế cuối cùng có kết quả như thế nào, còn Mộc tộc kiếm suất, tự xuất ra Cửu Đồng bạch kim thánh thạch, đem đông đảo quan viên Đại Kiền vương triều đưa vào trong tay Linh đế. Sau đó không nói một lời liền bỏ đi.
Hai môn Nho Đạo tham gia vây công hoàng thúc Hình Xích Đế chính là việc cực kỳ bí mật, trên dưới Đại Kiền vương triều, cùng với Tây Địch yêu tộc, đều chỉ biết Cưu Ma La Cấp Đa suất lĩnh hai đại cao thủ suất chinh, lại mời được Kiếm suất ra tay. Nếu Kiếm suất trở về còn Hình Xích Đế mang bên mình binh khí, đương nhiên mỗi người đều nói Ngũ Hành Khí binh của Kiếm suất đại phá Ngũ Long Đế quyền hoàng thúc.
Mà Bạch Nguyệt Võ Thánh chiếm đóng bốn mươi bẩy đảo lại tự tay đem thế lực này giao cho Vương Phật Nhi chưởng quản, đi độ thiên kiếp lần thứ tư. Kết quả là mất tăm mất tích, mọi người trong thiên hạ đều biết, hai người trong ba người mạnh nhất thiên hạ là hoàng thúc Hình Xích Đế, Võ thánh bạch Thương Hoang, cùng biến mất khỏi nhân gian.
Bây giờ danh đệ nhất thiên hạ, rơi vào tay Mộc tộc Kiếm suất. Nhưng thái độ làm người của Kiếm suất thập phần khiêm tốn, hành tung bí ẩn, không một ai biết hắn ở phương trời nào, lại càng ít nhúng tay vào việc Tây Địch Yêu tộc cùng Trung Thổ nhân tộc. Bởi vậy cao thủ đệ nhất này, đối với nhân tộc cũng không có uy hiếp gì.
Linh đế hạ lệnh cả nước, bài trừ hết các lực cản, cuối cùng lệnh cho Lý Dược Sư lĩnh bốn chi quân trong thiên tử lục quân Trung Thần võ doanh, Phiêu Kỵ doanh, Long Tương quân, Phi Hùng quân nghênh chiến liên quân Tây Địch Yêu tộc. Còn Linh đế cũng ngự giá thân chinh Thiên Vũ doanh, Ngự Lâm quân lên chiến trường. Truyện "Đại Viên Vương "
Các lộ đại quân Tây Địch Yêu tộc cũng đều tập trung binh lực, chuẩn bị cho trận quyết chiến cuối cùng này. Đến giờ phút này quốc thổ Đại Kiền vương triều đã mất đi hơn phân nửa, tư nguyên Linh đế muốn sử dụng đã thiếu đến mức đáng thương. Sáu vị Tiết độ sứ Tây Địch Yêu tộc đã muốn đi chém giết mãnh tướng tinh thần sa sút, ai cũng không tin cho dù là Lý Dược Sư sức mạnh lớn lao có thể vãn hồi được.
Mà Cưu Ma La Cấp Đa đã quay về Đại Lạn Đà tự, vị cao tăng này từ sau khi trở về ngay lập tức bế quan không xuất hiện, ai cũng không hỏi han được gì từ miệng vị cao tăng này. Cuộc chiến đế đô cứ như vậy mà bị chôn vùi.
Trải qua cuộc chiến này, danh tiếng Cưu Ma La Cấp Đa cũng oanh truyền thiên hạ, mơ hồ áp đảo Nho môn Khuất Hàn Thiền, Trương Húc, cùng xứng danh với Hành Đạo Trang quan chủ Ngũ Trang Quan. Trong lòng võ giả đương thời thầm nghĩ, sau này sẽ là cục diện giằng co giữa Ngũ Trang Quan và Đại Lạn Đà tự.
Đối với Vương Phật Nhi mà nói, trong mấy tin tức này, ngoại trừ tin Lý Dược Sư cuối cùng nắm giữ binh quyền Đại Kiền vương triều, còn lại đối với hắn không có hữu dụng gì. Hai cơ nghiệp của hắn, Đại Lôi Âm tự thì ở xa phía Nam Hoang, còn bốn mươi bẩy đảo thì ở hải ngoại, cho dù Lý Dược Sư có năng lực bằng trời, cũng ngoài tầm với của hắn. Tuy rằng Vương Phật Nhi đối với danh tướng Trung Thổ cũng có chút chờ mong, nhưng cũng không sợ khả năng phi thường của Lý Dược Sư.
Hắn phái người đưa tin đến Lý Huyền Cảm, Khương Công Vọng, Nhạc Sư Đà, lại chỉnh đốn công việc trong Đại Lôi Âm tự, đến lúc xế chiều thì Tinh Tuyết chạy tới tìm hắn.
- Vương Phật Nhi chuyện Đại Lôi Âm tự của ngươi bộn hề, đến khi nào thì hết việc. Không bằng ngươi cùng ta đi Vũ Thương thương quán, mua vài thứ đồ cần thiết, làm tốt công tác chuẩn bị để đi.
Vương Phật Nhi nhìn thấy Tinh Tuyết cũng thật sự vui mừng, bất luận như thế nào coi như ở thế giới này Tinh Tuyết là bằng hữu kết giao của hắn thập phần khó có được. Nghe thấy Tinh Tuyết muốn đi mua đồ, hắn cũng có chút tò mò, thương hội Vũ Thương ở lãnh địa của mình đến tột cùng có quy mô như thế nào.
Cười một tiếng rồi nói:
- Chúng ta đi ra biển, có nhiều thứ mua ở Đông Hải thành mới tốt, mới tương đối dễ dàng, ở Đại Lôi Âm tự có thể mua được thứ gì?
Tinh Tuyết nói lớn:
- Ngươi không biết đâu, thương hội Vũ Thương ở đây bán nhiều đồ tốt lắm, chỉ tiếc ta không có tiền, bằng không ta mua được rất nhiều thứ. Cái trái cây Kỳ lăng hương mộc, chính là ta thấy được ở nơi đó. Hơn nữa, thương hội Vũ Thương còn có bán rất nhiều vũ khí, nhiều người trong Long Thứu thôn của ta đều rất thích. Truyện "Đại Viên Vương "
Nghe đến đây, Vương Phật Nhi nhất thời có chút cảm giác không ổn:
“Không phải ta cố gắng cướp về sao, cuối cùng lại cấp cho đám Vũ Thương không tốn nửa điểm khí lực liền kiếm trác được? Xem ra ta nhất định phải chỉnh đốn thị trường, không thể buông lỏng các thương nhân này.”
Vương Phật Nhi để mặc Tinh Tuyết lôi kéo, lên đường đi ra phía sau Đại Lôi Âm tự.