Sau khi tới Vân Châu, Vương Phật Nhi lúc này mới hiểu mức độ kịch liệt của cuộc chiến giữa Đại Kiền Vương triều cùng Tây Địch Yêu tộc.
Từ lúc Linh Đế phái ra lục đốc binh mã ti đại tổng quản Trương Phong Phủ xuất binh, đại quân Ngưu Ma Vương ngay lập tức lui về phía sau ba nghìn dặm, làm đại quân Bạch Tuyền Dị hoàn toàn lộ diện ra phía trước đại quân Đại Kiền Vương Triều.
Bạch Tuyền Dị tuy rằng cũng không muốn đi gặm cục xương này, thế nhưng hắn lại không có cách nào lùi về phía sau, dù sao hắn cũng đại biểu tôn nghiêm Ngọc Lê Vương triều, chỉ có thể tạm thời hướng A Hạp La Vũ Tộc Thái Tuyền Thương, hậu thế Ngột Tư Tộc - Hi suất cầu viện. Truyện "Đại Viên Vương "
Ngô Châu tiết độ sứ Lý Ca Ngâm, Mạnh Thần Thông tiết độ sứ Mặc Thành vốn sắp chống đỡ không được, may được đại quân Trương Phong Phủ phân ưu( chia sẻ lo lắng), đã thu thập tàn binh, lui về phía sau tu chỉnh.
Đại Kiền Vương triều cùng Tây Địch Yêu tộc lần đầu tiên chính diện quyết chiến, đã đột nhiên biến thành như vậy.
Vương Phật Nhi nghe được mấy tin tức này, thầm mắng thống suất đại quân Tây Địch Yêu Tộc, thực sự ngu quá đi…nếu như mười đường đại quân Tây Địch Yêu tộc hợp binh tại một chỗ, nhất định bức bách thẳng đến An Nguyên thành, chỉ bằng nhân mã Trương Phong Phủ phòng thủ, căn bản vô lực ngăn cản.
Bây giờ lại đi chia binh ra mấy chỗ, cùng các lộ tiết độ sứ đại chiến nhàn nhã vui vẻ, đây chính là điểm tối kỵ trong binh gia.
“Có lẽ cũng biết An Nguyên Thành có hoàng thúc Đại Kiền Vương Triều tọa trấn, nên không ai dám đụng vào rủi ro này. Lúc này mới chia nhau đi đánh các tiết độ sứ các nơi, thế này chẳng tiện nghi hơn sao!”
Vương Phật Nhi cũng không phải không biết, những…đại quân Tây Địch cố kỵ cái gì, hắn đối với vấn đề này, cũng không biết nên giải quyết như thế nào.
Bạch thái giám liên hệ với cao thủ trong Tây Địch Yêu Tộc. Cũng không biết thế nào rồi. Vương Phật Nhi có chút nghi ngờ.
Có sư phụ Cưu Ma La Cấp Đa, còn có Chi Hiếu Long, xem ra còn xa mới đủ để vây giết hoàng thúc Đại Kiền vương triều. Không biết nếu võ thánh Bạch Nguyệt Yêu Tộc - Bạch Thương Hoang, cùng kiếm suất Mộc tộc xuất tràng, thêm hai vị này, mới có thể chiếm phần thắng!
…
Đệ tử Tứ Tượng Thư Viện. Đối với tình thế thiên hạ binh nguy chiến trận mỗi ngày đều khắp nơi thảo luận, Vương Phật Nhi có thể biết được mấy tin tức này, đều là theo Nhạn Giang Nam đi lang thang trong Tứ Tượng Thư Viện mà nghe được.
Bầu không khí Tứ Tượng Thư Viện thập phần cởi mở, cổ vũ đệ tử trình bầy quan điểm của mình, bởi vậy có mấy kẻ tự phụ binh pháp nổ ra luận bàn, mỗi ngày đều có thôi diễn chiến sự hai phương đại quân Đại Kiền, Tây Địch, cần phải ứng biến tiếp theo như thế nào.
Những…đệ tử này từng người đều là từ dòng dõi bất phàm. Tuy rằng không được bằng thế gia vọng tộc, nhưng lại cực kỳ dễ dàng đạt được mấy tin tức này, thường thường chỉ cần mấy ngày sau cuộc chiến, bọn họ liền trực tiếp có được tư liệu, đồng thời bình luận được mất trong trận chiến. Tuyên dương chính mình lúc trước dự đoán chính xác được bao nhiêu phần.
Những đệ tử đánh giá sai tình hình chiến sự, tự nhiên vô cùng than vãn, đối với hai phương quân đội không án theo lối suy nghĩ của mình mà xuất binh, gia tăng chỉ trích.
Vương Phật Nhi nhàn nhã đến mười ngày, Liên Sơn Vương lại phái người đến mời. Vương Phật Nhi suy đoán là muốn mình đến trợ giúp cướp đoạt Thiết Mộc Tinh Kỵ, hắn thầm nghĩ: “Vật như vậy, giúp người khác cướp, không bằng tự mình cướp, xem một hồi náo nhiệt, tùy thời ra tay cũng tốt.”
Liền vui vẻ nhận lời, cùng đi gặp gỡ Liên Sơn Vương.
Các đại thế gia cơ quan trong Vân Châu quả nhiên đã chuẩn bị đầy đủ Thiết Mộc Tinh Kỵ, Cự Lộc tiết độ sứ Trương Quy Niên đã sớm suất lĩnh Cự Lộc quân chỉ huy thợ thủ công cơ quan thuật Thần Vũ Doanh, đem những…Thiết Mộc Tinh Kỵ nghiệm thu hoàn tất, đang chuẩn bị khởi hành trở lại đế đô An Nguyên thành.
Liên Sơn Vương đã tìm hiểu được tuyến đường hành quân của Trương Quy Niên, đợi Vương Phật Nhi đi tới, liền lập tức nói thẳng kế hoạch. Vương Phật Nhi thập phần kinh ngạc vị Liên Sơn Vương này như thế nào mà thức thời vậy, lại không biết trong lòng Liên Sơn Vương có khổ không nói nên lời.
Ngày đó Liên Sơn Vương tại chợ nhìn thấy Vương Phật Nhi buôn bán kỵ thú, đoán là một nhân tài, muốn thu nạp, lại không ngờ Vương Phật Nhi khó giải quyết như vậy, cho dù Liên Sơn Vương hắn cùng toàn quân xuất động, cũng không tự tin bắt được thiếu niên bí hiểm này.
Sau khi hắn cùng vài tên đại tướng thương nghị, đều cảm thấy lần hành động này không bằng kéo thêm Vương Phật Nhi, nói rõ phân cho hắn một phần, so với loại cao thủ không thể khống chế được cứ ở một bên ngấp ngé thì còn tốt hơn nhiều.
Vương Phật Nhi danh tiếng oanh truyền thiên hạ, am hiểu hội họa, danh tiếng các loại cơ quan thuật, làm cho bọn họ cảm thấy, Vương Phật Nhi căn bản cũng không buông tha cơ hội cướp đoạt Tinh Mộc Thiết Kỵ, thậm chí có khả năng lần này đến Vân Châu, cũng cùng mục đích như bọn họ.
Chúng ta đã mua chuộc được một đầu bếp trong Cự Lộc quân, đem người của chúng ta trà trộn vào trong đó, Trương Quy Niên trở lại An Nguyên thành nhất định phải đi qua Thập Lý Pha bên ngoài Vân Châu, thời gian bọn họ nghỉ lại Thập Lý Pha, sẽ bị nội ứng của Liên Sơn quân, hạ mê dược vào trong thức ăn. Vậy là chúng ta chỉ cần một lần hành động, nhất định đoạt được Tinh Mộc Thiết Kỵ.
Liên Sơn Vương sau khi nói xong, có chút lo lắng không yên nhìn Vương Phật Nhi, qua một hồi lâu mới nói:
- Lần này hành động nếu như thành công, đoạt được Thiết Mộc Tinh Kỵ, Liên Sơn quân chúng ta nguyện ý cùng Đại Lôi Âm Tự chia mỗi bên nửa phần.
Vương Phật Nhi nghe xong, cười hì hì, cũng không khách khí, lập tức đáp:
- Có ta tọa trấn, Trương Quy Niên kia muốn lật ngược tình thế cũng không có biện pháp, hỗ trợ từng ấy, cầm lấy một ít thù lao cũng là việc nên làm.
Liên Sơn Vương bụng đầy tức khí, nhưng không dám phản bác, Vương Phật Nhi có thực lực tiểu thiên kiếp, Liên Sơn quân của hắn mặc dù nhân mã nhiều nhưng cũng không phải là đối thủ nên chỉ có thể nhịn.
Hai người thương nghị đã xong, binh sĩ Liên Sơn có tố chất khá cao, đã lục tục hoàn tất cải trang xong liền xuất phát. Vương Phật Nhi thấy Liên Sơn quân hành động nhanh chóng, đâu ra đấy, hiển nhiên bình thường huấn luyện có chút hoàn mỹ. Trong lòng đối với binh lính Đại Lôi Âm Tự, lại đáng tiếc một hồi.
Tổ chức Liên Sơn Vương hiển nhiên tại Vân Châu đã lâu rồi, vậy mà lần này mang đến năm trăm binh sĩ, phân công nhau tiềm phục tại trên đường thành nhiều hạng người, hiện tại chuẩn bị hành động, mệnh lệnh truyền xuống, trang phục làm tiểu phiến (người buôn bán nhỏ), thái nông (nông dân trồng rau), nho sinh, sĩ tử, Liên Sơn quân, nếu không tỉ mỉ quan sát, căn bản cũng không có cách nào phát hiện hành động khác thường.
Đến khi Liên Sơn quân mai phục xong đâu đó tại Thập Lý Pha thì đã đúng giữa trưa, không lâu sau có một chi hơn ngàn binh mã một đường quanh co khúc khuỷu mà tới, chính là Trương Quy Niên Cự Lộc quân. Đứng đầu trong bát đại gia, một trong bẩy đại thần thướng mới, binh pháp của Trương Quy Niên cũng có thể xếp vị trí cao trong các tướng lĩnh Trung Thổ.
Lần tới tiếp nhận Thiết Mộc Tinh Kỵ này, Trương Quy Niên cũng biết đây là chuyến đi rất trọng yếu, năm trăm Tinh Mộc Thiết Kỵ, nếu như sử dụng thật là tốt sức chiến đấu tương đương với mấy vạn đại quân bình thường, ở trên chiến trận có thể lập tức xoay chuyển cục diện. Hắn tự mình mang Phong Trấn chứa năm trăm Thiết Mộc Tinh Kỵ và cơ quan binh phù, không chịu rời người một phút nào.
Binh sĩ dưới tay hắn, thấy đi tới giữa trưa, dự định tới Thập lý Pha, liền thỉnh lệnh xin nghỉ ngơi, sau khi Trương Quy Niên đáp ứng, rời khỏi Phong Mã Thú, ngồi dưới một chòi hóng mát.
Không biết đại soái xuất chinh, tình hình thế nào rồi, ta trở về An Nguyên thành, đang muốn xin Thần Võ Doanh một chút cơ quan chiến kỵ, cơ quan chiến lâu đi trợ trận cho đại soái. Nếu mà có thể đánh tan binh mã hoàng tử Ngọc Lê Vương triều Bạch Tuyền Dị, nhất định thu được tiếng vang danh chấn thiên hạ, được tham gia trận chiến này thật là tốt.
Hắn đang ở nơi này suy tính, thủ hạ đã đem túi nước cùng lương khô mang lên, Trương Quy Niên không nghi ngờ gì cả, vừa tiếp nhận liền dùng ngay cho no bụng. Hắn mới ăn được phân nửa, đột nhiên cảm giác không ổn, trên đầu hơi có cảm giác mê muội.
- Có người hạ độc trong thức ăn, tất cả tướng sĩ Cự Lộc quân nghe lệnh, lập tức bắt giữ tất cả đầu bếp, kết trận cự địch.
Trương Quy Niên công lực thâm hậu, lập tức hét lớn một tiếng, truyền xuống quân lệnh. Cự Lộc quân đã có hơn phân nửa tướng sĩ ăn thứ đó, uống nước này, thời gian Trương Quy Niên phản ứng tới, thì đã hơi muộn, có ba-bốn trăm tên binh sĩ, đã té ngã trên mặt đất, ngủ một giấc dài không dậy nổi.
Còn lại những người kia, trung dược (đông y) hiệu dụng hơi chậm, với tướng sĩ công lực tương đối cao, vội vã cùng đồng đội, kết trận ở giữa bảo vệ, rút binh khí ra bầy trận sẵn sàng đón địch.
Liên Sơn Vương nhìn thấy Trương Quy Niên phản ứng thần tốc như vậy, cũng thầm khen một tiếng, bất quá kế hoạch của hắn tiến hành vẫn thuận lợi, lần này ra tay phần đắc thủ đương nhiên không ít. Liên Sơn Vương chạy khỏi nơi mai phục, cũng không tốn thời gian nhiều lời. Chỉ tuốt ra binh khí lập tức cùng Cự Lộc quân chém giết.
Vương Phật Nhi tay giữ Kim Lân Mộc, ở bên ngoài lược trận, nhìn Liên Sơn Vương giũ ra một cây đại kỳ, quát lớn:
- Trương Quy Niên, ngươi đã rơi vào bẫy rập của bản vương, còn không nhanh chóng chấp nhận đầu hàng, đợi lát nữa thì hối hận không kịp.
Trương Quy Niên trúng mê dược, công lực giảm đi vài phần, thế nhưng lúc này cũng không có thời gian vận công bức độc, nghe thấy Liên Sơn Vương khiêu chiến, trấn định lại tinh thần, không chút sợ hãi quát:
- Liên Sơn Vương ngươi đã là bại tướng dưới tay, ngay cả phụ thân ngươi cũng bị huynh đệ của ta Trương Kỳ Liệt bắt sống, vậy mà còn dám xuất hiện trước lục đốc binh mã ti chúng ta sao?
Liên Sơn Vương lạnh lùng cười, rõ ràng không có chút xấu hổ nào, nhàn nhạt nói:
- Cha ta Lý Vân Thông cưỡi ngựa chiến nửa đời người, sớm xem sinh tử ra ngoài suy nghĩ, ngươi có thể giết phụ thân ta, tương lại ta cũng có thể giết ngươi, Trương Quy Niên ngươi có bản lĩnh khoác lác, không bằng nghĩ xem như thế nào qua cửa này trước đi!
Trương Quy Niên hừ lạnh một tiếng, trong lòng bàn tay một ngọn lửa tím phun ra nuốt vào, đã xuất ra tuyệt học bình sinh đắc ý Tử Hỏa thập binh biến, hắn đã sớm hiểu rằng Liên Sơn Vương mưu đồ từ lâu, lần này chính mình không cẩn thận toàn quân bị phục kích, chỉ có nhanh chóng giết chết Liên Sơn vương, mới có cơ hội thoát khỏi khốn cảnh, chuyển bại thành thắng.
Bởi vậy lòng bàn tay hắn ngưng tụ ra Tử hỏa trường mâu cùng tử hỏa thuẫn, đề khí, tung người xung trận giết địch.
Liên Sơn Vương cười hắc hắc, đại kỳ trong tay rung lên, liền cùng Trương Quy Niên chiến tại một chỗ. Võ công Liên Sơn Vương tuy rằng so với Trương Quy Niên kém hơn rất nhiều, nhưng cũng có tu vị đệ tứ phẩm, thừa dịp công lực Trương Quy Niên đã bị dược lực ảnh hưởng, nên có dũng khí cùng một vị trong bẩy thần tướng mới của Trung Thổ Thần Châu đánh đến bất phân thắng bại.
Vương Phật Nhi ở một bên âm thầm tính toán chiến lực song phương, trong lòng thở dài, đã biết Trương Quy Niên chuyến này tất bại. Liên Sơn Vương xuất hết thủ hạ tinh nhuệ, năm trăm người đi chuyến này, đều là quân sĩ cực mạnh trong Liên Sơn quân, mà thủ hạ Trương Quy Niên đều là những thân binh bình thường, tuy rằng tỗ chất cũng rất cao, nhưng so với thủ hạ Liên Sơn Vương vẫn kém một bậc.
Vài tên đại tướng thủ hạ Liên Sơn Vương, thấy chủ công chiến cùng Trương Quy Niên không kém hơn, lập tức gia nhập cuộc chiến, Trương Quy Niên tức giận quát một tiếng, Tử hỏa thập binh biến thiên biến vạn hóa, đối phó lại Liên Sơn quân mạnh mẽ chi sĩ, thế nhưng tận đáy lòng âm thầm kêu khổ.
“Ta quả thật có chút sơ ý, không nghe theo kiến nghị của Vân Châu mục, đi chiêu mộ một nhóm người mới, những…người chiêu mộ mới này khẳng định có gian tế của Liên Sơn quân.”
Trương Quy Niên đánh một hồi lâu, nhất thời cảm thấy trong cơ thể dược lực phát tác, có chút rục rịch, trong lòng thầm biết không thể kéo dài được, Tử hỏa trường mâu từ lòng bàn tay nhất thời chia làm mười đoạn, biến thành Thập chi tử hỏa xà diễm tiễn, phân ra bắn vào vài tên thủ hạ Liên Sơn vương, phải để những người này không thể gia nhập vào vòng chiến.
Mà bản thân hắn vận khởi Tử Hỏa thuẫn, phủ đầu hướng về phía Liên Sơn Vương đè xuống, muốn một lần hành động đạt thành chiến quả.
Đại kỳ trong tay Liên Sơn Vương khởi động, nghĩ muốn đánh văng Trương Quy Niên, thế nhưng đại kỳ cùng Tử hỏa thuẫn đụng nhau, mới phát hiện Trương Quy Niên đã tán đi chân khí khống chế dược lực, toàn lực xuất kích, so với vừa rồi công lực tăng lên gấp đôi.
Mắt thấy nhất chiêu phân sinh tử, Liên Sơn Vương trong lòng kinh hãi, cũng chỉ có thể kiên trì cổ dũng mà lên, Trương Quy Niên hét lớn một tiếng, Tử hỏa thuẫn nứt ra thành mười khối, hóa thành Tử hỏa lưu tinh chùy, hung hăng oanh kích Liên Sơn Vương.
“Một kích này sẽ khiến cho phản vương bị thương nặng, tiếp theo có thể dễ dàng thu thập tàn cục.”
Trương Quy Niên trong lòng chính là có ý như vậy, lại đột nhiên cảm thấy trên người Liên Sơn Vương xuất hiện một cỗ hộ thân công lực bất thường, Tử hỏa lưu tinh chùy đập tới, vậy mà lại chưa hề tổn thương đối thủ.
“Đây là chuyện gì xẩy ra?”
Trương Quy Niên còn có chưa hiểu được chuyện gì, sau ót đã trúng một kích không không nhẹ, vừa đủ để hắn hôn mê bất tỉnh.
- Người này còn hữu dụng với ta, các ngươi trông giữ cẩn thận, không được làm tổn thương, bằng không hậu quả các ngươi tự gánh chịu!
Vương Phật Nhi nhàn nhạt nhắn nhủ, mang theo Kim Lân Mộc gia nhập chiến cuộc, thủ hạ Cự Lộc quân tuyệt không có người cùng cấp với hắn, chờ Vương Phật Nhi từ trên chiến trường đi dạo một vòng trở về, tưỡng sĩ Cự Lộc quân đã nằm sấp thành đoàn trên mặt đất.
Vương Phật Nhi cuối cùng cũng còn nhớ rõ những người này rốt cuộc cũng chính là gia tướng của nhạc phụ tương lai, hạ thủ lưu tình, không có giết một người, chỉ chế trụ huyệt đạo, hoặc đánh cho hôn mê bất tỉnh. Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "
Liên Sơn Vương một lòng đem Trương Quy Niên khám xét, đã cầm được cơ quan binh phù, thấy Vương Phật Nhi từ chiến trường trở về, lập tức cười nói:
- Chỉ có một chiếc cơ quan binh phù, không biết trụ trì Vương Phật Nhi, thế nào thu nhận những… Thiết Mộc Tinh Kỵ này?
Vương Phật Nhi cũng chẳng thèm nhiều lời cùng hắn, đưa tay đoạt lấy cơ quan binh phù, thả ra Tinh Mộc Thiết Kỵ, hắn tinh tế nhẩm đếm vừa đủ năm trăm năm mươi đầu, hắn phân ra hai trăm đầu phong nhập cơ quan binh phù, nhàn nhạt nói:
- Ta tự nhiên có biện pháp thu thập những…cái này, ngươi để người Cự Lộc quân lưu lại, nhanh lên đi thôi!
Liên Sơn Vương nhìn thấy Vương Phật Nhi phân chia như vậy, cũng buông ra một chút tâm tư.
- Giá trị cơ quan binh phù, cũng tương đương với hơn mười đầu Thiết Mộc Tinh Kỵ, cuối cùng chiến lợi phẩm đã vào tay, so với tất cả bị người cướp đi còn tốt hơn nhiều.
Biết Vương Phật Nhi không có ý muốn độc chiếm thành quả, Liên Sơn Vương rất là yên tâm, hắn dẫn thủ hạ rời đi, đúng là việc tương đối nguy hiểm, Vân Châu chính là thuộc kinh đô tứ trấn, không thể so sánh với Linh Châu, Hoàng Châu chuẩn bị chiến tranh thì buông lỏng, Liên Sơn Vương cũng không dám ở lâu, cùng Vương Phật Nhi nói lời từ biệt, lập tức rời đi