Đại Viên Vương

Chương 294: Ma đà










Còn Nhạn Giang Nam đang ở trong một nhà xưởng mân mê đặt suy nghĩ lên một đồ vật, bên cạnh hắn là Hữu Cầm Văn Anh, mỉm cười nhìn cái đầu hắn toát đày mồ hôi. Hai người trải qua khó khăn, cũng cảm thấy tình sâu ý đậm, đã đột phá giai đoạn bình cảnh nam nữ.



- Từ khi trở về từ Phượng Hoàng thành, ngươi liên tục cầm chơi đùa vật này, nó rốt cuộc là vật gì vậy?



Nghe thấy Hữu Cầm Văn Anh hỏi, Nhạn Giang Nam nhàn nhạt nói:



- Vật này, sau này sẽ trở thành kỵ thú nhanh nhất Trung Thổ, là Ma Đà, ta nói bao nhiêu lần rồi.



- Thế nhưng vật này thoạt nhìn không giống bất luận loài chim nào a!



Nhạn Giang Nam cười nói:



- Chỉ cần nó sau khi hoàn thành có tốc độ nhanh, hình thức như thế nào không quan trọng. Tối đa mười ngày nữa, ta có thể chế tạo hoàn tất vật này. Sau đó ngươi dùng thử một chút, liền biết ta nói không có sai.



Hai tay Hữu Cầm Văn Anh nâng cằm, mỉm cười cũng không đáp lại. Nhìn Nhạn Giang Nam luôn luôn bận rộn, tựa hồ có thể vĩnh viễn bình an vui vẻ, thời gian cứ như vậy trôi đi. Truyện "Đại Viên Vương "



- Lão Nhạn, hóa ra ngươi ở chỗ này, để ta tìm mãi mới được!



Nhạn Giang Nam cùng Hữu Cầm Văn Anh nhất thời đều lộ vẻ ngạc nhiên, hai người bọn họ gặp được kỳ ngộ, võ công tăng mạnh, đều tiến nhập vào cảnh giới tam-tứ phẩm, tự thấy cũng được cho là cao thủ, thế nhưng có người tới gần ngay cạnh rồi nói, mà bọn họ không có nửa điểm cảm giác.



Hai cánh kim chúc (kim loại) màu vàng kim nhạt sau lưng Nhạn Giang Nam mở ra, ngũ thải(năm mầu) quang mang trong tay bắn ra, đã muốn xuất ra Thái Cổ Ngũ Hành khí binh. Trong tay Hữu Cầm Văn Anh cũng xuất ra một đôi đoản kiếm, kiếm quang như nước, tựa hồ trong suốt, thoạt nhìn không giống vật phàm.



- Lão Nhạn sao có bộ dáng thế? Lẽ nào ngay cả ta cũng không nhận ra?




Vương Phật Nhi bước vào trong nhà xưởng. Nhạn Giang Nam thấy Vương Phật Nhi, so với nhìn thấy địch nhân còn kinh ngạc hơn, lớn tiếng kêu lên:



- Vương Phật Nhi? Ngươi không phải là ở Đại Lôi Âm Tự làm trụ trì sao? Thế nào lại chạy tới Vân Châu?



Vương Phật Nhi thở dài nói:



- Chuyện này, nói đến thật dài, ta bị người ta truy sát mà đến. Chờ sóng yên gió lặng, liền lập tức trở về.



Hữu Cầm Văn Anh tỉ mỉ quan sát Vương Phật Nhi. Trong lòng có chút cổ quái: “Tiểu hài tử này lần trước nhìn dáng dấp là sáu tuổi, hiện tại nhìn thấy vẫn ở cái tuổi này. Nhưng hiện tại cũng đã qua hai-ba năm rồi! Hơn nữa ta nghe nói Vương Phật Nhi uy chấn Nam Hoang, lần trước gặp hắn thấy võ công còn không bằng ta cùng Giang Nam, sao tăng lên nhanh như vậy chứ?



Nhạn Giang Nam biết là Vương Phật Nhi chứ không phải địch nhân, vội vội vàng vàng thu Tinh Thần Kim Hoàng Trảm, tán đi công lực trên tay, sau đó hỏi:



- Nhìn võ công ngươi hôm nay, chí ít cũng là nhất-nhị phẩm cao thủ, trên đời này còn có mấy người có thể truy sát ngươi chứ? Truyện "Đại Viên Vương "



Vương Phật Nhi lắc dầu thở dài, đem chuyện cùng Khuất Hàn Thiền và Trương Húc nói ra.



Nhạn Giang Nam thất kinh, ngay tức khắc nói thành lời:



- Khuất Hàn Thiền đại tông sư, danh truyền thiên hạ, ngay cả viện chủ Tứ Tượng Thư Viện chúng ta, lấy lễ vãn bối còn phải nhìn xem ý tứ người ta thế nào. Trương Húc lại là bề trên viện chủ Nhạc Lộc Thư Viện, Nhạc Lộc Thư Viện được coi là nho môn chính tông trong thiên hạ. Mỗi nho sinh xuất ra đều mắt cao hơn trán, vị đại tông sư này danh khí còn phải trên Khuất Hàn Thiền. Hai người bọn họ tùy tiện giậm chân một cái, Trung Thổ Thần Châu cũng phải nghiêng ngả một chút, ngươi chọc vào phiền toái thật lớn rồi.



Vương Phật Nhi mở ra hai tay nói:



- Không khác được, ta cũng không muốn đắc tội với hai người này. Chỉ là rất không may chính là, ta giết Mã Quý Tử đồ đệ Khuất Hàn Thiền, muốn châm trà nhận sai. Nói lời xin lỗi cho qua việc này, nhưng không có khả năng.



Nhạn Giang Nam dùng nhãn thần không thể tin được nhìn Vương Phật Nhi thật lâu, lúc này mới chậm rãi nói:



- Đắc tội với nhân vật như vậy, ngươi không đi tìm sư phụ Cưu Ma La Cấp Đa đại sư làm chỗ dựa, chạy tới Vân Châu có ích gì?



Vương Phật Nhi nói rằng:



- Ta một khi muốn trở về, liền bị hai người này ngăn cản, chỉ có một đường hướng đông, lúc này mới không bị bọn họ theo đuổi. Ngươi cho là ta không muốn cầu sư phụ sao?



Tuy nhiên trong lòng hắn lại nghĩ: “Lão tử nếu trở lại Đại Lôi Âm Tự, chỉ cần tìm được Chi Hiếu Long, Bạch thái giám bất luận người nào, cũng đánh cho hai tên kia lăn lê bò càng. Hiện tại lại chỉ có thể người ta đánh đông mình chạy tây, chật vật không khác gì cẩu vậy”.



Nhạn Giang Nam lặng lẽ không nói gì, một lát sau mới ho khan một tiếng nói:



- Phật Nhi ngươi hiện tại ở đâu, không bằng đi tới nhà ta ở tạm một thời gian, chờ ta làm xong đầu Ma Đà, lại cùng ngươi nói chuyện phiếm.



Vương Phật Nhi nhìn thoáng qua vật Nhạn Giang Nam chế tạo, nhất thời nổi lên hứng thú. Cơ quan thuật của hắn tuy rằng còn kém xa so với Nhạn Giang Nam, kế thừa y bát đại tông sư Vưu Kim Sử Đông Nạp. Thế nhưng trên tay hắn có lưu lại một tòa Cơ Quan Chiến Thành từ đời trước, lại có cơ hội cùng cơ quan thuật tổ sư mấy nghìn năm Chi Hiếu Long thân cận, bởi vậy ánh mắt cũng bất phàm. Lập tức nhìn ra đầu Ma Đà này rất có giá trị.



- Lão Nhạn chẳng lẽ ngươi muốn chế tạo ra thần tuấn cấp cơ quan kỵ thú hay sao? Bất quá ngươi chế tạo ra một đầu cơ quan kỵ thú có thể bay, không phải sẽ nhanh hơn một ít sao?



Nhạn Giang Nam nghe thấy Vương Phật Nhi nhắc tới cơ quan thuật, nhất thời tinh thần rung lên, thao thao bất tuyệt. Hắn lên tiếng giải thích:



- Muốn bay lên, hà tất cần phiền phức như vậy, tinh thần kim hoàng trảm của ta, đã là phương tiện công cụ tốt nhất. Thế nhưng muốn phi hành, chí ít phải có một nguồn động lực. Tinh thần kim hoàng trảm không phải người người đều có thể dùng, cho dù ta cũng bởi vì công lực bất túc (không đầy đủ), không có cách nào khác kéo dài phi hành.



- Không có cách nào khác giải quyết vấn đề động lực, loại cơ quan kỵ thú phi hành, mặc dù ta chế tạo ra đi nữa, công hiệu cũng rất có hạn, không có cách nào thỏa mãn hành trình cùng thời gian phi hành. Ma Đà này lấy áp suất đẩy lui không khí làm động lực, có thể phi hành lâu hơn mười ngày, tốc độ tuy rằng so với phi điểu chậm hơn một chút, nhưng một ngày cũng có thể được bảy-tám ngàn dặm, so với bất luận kỵ thú sống nào ở Trung Thổ , đều nhanh hơn rất nhiều.



Vương Phật Nhi lắc đầu nói rằng:




- Lời này chưa chắc đã đúng, ta tại Đại Lôi Âm Tự mới thu phục sáu đầu Tiểu Long Thứu, so tốc độ với Ma Đà của ngươi nhanh hơn nhiều.



Nhạn Giang Nam cả giận:



- Trên đời này có mấy đầu Long Thứu?



Vương Phật Nhi cười hắc hắc, nói:



- Lấy tốc độ thiết kế của Ma Đà, như trước cũng đủ hài lòng, thế nhưng ta xem ngươi còn có vài chỗ chưa hoàn thiện, nếu có thể gia tăng một hỏa long, tầm bắn xa hơn một chút, tốc độ bắn nhanh hơn một chút, thể tích cũng nhỏ đi một chút, không cầu uy lực. Đặt ở trên chiến trường, so với cái gì Thiết Mộc Tinh Kỵ chắc rằng lợi hại hơn nhiều.



Nhạn Giang Nam nhất thời lâm vào trầm tư, trên mặt Hữu Cầm Văn Anh ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, bọn họ đều thật không ngờ. Đem vật này đặt ở trên chiến trường, Nhạn Giang Nam cũng chỉ có ý định tạo cho mình một đầu kỵ thú mà thôi.



Suy nghĩ một hồi Nhạn Giang Nam vỗ hai tay, quát lớn:



- Không tệ, ta có thể thử trang bị thêm ở phía sau hai bộ hỏa long, khi chạy trốn, không chỉ có thể dùng để tăng tốc, Còn có thể đả kích địch nhân. Truyện "Đại Viên Vương "



Quan điểm kiến thức Vương Phật Nhi một người đến từ xã hội hiện đại văn minh, còn hơn như Nhạn Giang Nam, sinh trưởng tại Trung Thổ Thần Châu lạc hậu thời đại vẫn còn dùng hàng lạnh, cũng có tính toán vượt mức quy định.



Hai người cùng nhau tiến hành, lập tức trao đổi như lửa nóng, nhưng mà trải qua nửa canh giờ, vẫn như cũ chưa xác định được các chi tiết Ma Đà, hơn nữa chi tiết bất đồng khác nhau đến sáu loại. Nhạn Giang Nam vốn biết thiết kế còn có vô số chỗ chưa hoàn thiện, mới dự định thời gian mười ngày hoàn thành. Lúc này có nhận thức. Lập tức hưng phấn động thủ, đến ngay cả Hữu Cầm Văn Anh cũng vội vàng tiến đến giúp đỡ.



Chỉ trải qua hai canh giờ ba người đã lắp ráp hoàn thành, Nhạn Giang Nam nhảy lên, thử khởi động cơ quan Ma Đà. Quả nhiên chỉ sau một đám khói nhẹ, chớp mắt đã biến mất bên ngoài tường vây Tứ Tượng Thư Viện.



Vương Phật Nhi trong lòng cũng có chút vui mừng, không nghĩ tới đến gặp Nhạn Giang Nam lại có loại thu hoạch này. Thiết kế bản vẽ Ma Đà, đã làm cho hắn hiểu rõ trong lòng, chỉ cần dập khuôn theo mẫu mã là có thể có bước phát triển mới về mặt hàng chế tạo.



Quân đội Đại Lôi Âm Tự. Nếu chọn ra tinh anh, làm thành một chi quân Ma Đà phản ứng nhanh, còn hơn cái gì Tung Dương Thiết Kỵ. So với thượng phẩm chi binh còn cường hãn hơn nhiều. Dù sao trên đời này, căn bản không có thiên tuấn cấp kỵ thú, vũ trang cho quân đội. Huống chi là thần tuấn cấp.



Nhạn Giang Nam sau khi bay thử, vậy mà một lúc chưa có quay lại, Hữu Cầm Văn Anh nhìn Vương Phật Nhi đang đứng trên mặt đất, không khỏi mỉm cười, nói rằng:



- Ngươi tới đã lâu như vậy, mà chúng ta ngay cả một ngụm trà cũng chưa có. Ngươi ở chỗ này ngồi tạm một lúc đi, chờ Nhạn Giang Nam trở về.



Vương Phật Nhi hắc hắc cười. Nói rằng:



- Ánh mắt lão Nhạn thật không tệ, ra tay cũng nhanh chóng. Hữu cầm tỷ tỷ có từng đến thăm cha mẹ hắn chưa? Chuyện tốt nhanh chóng đi chứ?



Hữu Cầm Văn Anh sắc mặt ửng đỏ, hừ giọng nói:



- Ngươi tiểu tử này, ta tại Vân Châu còn nghe nói đến bên cạnh ngươi có mỹ nữ, là Lệ Khuynh Thành mà. Nhưng lại cùng nữ nhi danh tướng Đại Kiền Trương Phong Phủ định ra rồi việc hôn sự. Còn trong chùa nuôi mười mấy mỹ nữ, được xưng là phong lưu phật đà. So với Giang Nam phong lưu hơn nhiều.



- Phong lưu phật đà? Ta từ khi nào có biệt danh này? Ai tùy tiện bôi nhọ danh dự ta, lão tử hôm nay phải đập nát đầu tên đó.



Hữu Cầm Văn Anh nhìn thấy Vương Phật Nhi đùng đùng nổi nóng, che miệng cười, nói:



- Rất nhiều đệ tử trong Tứ Tượng Thư Viện, đều lưu truyền chuyện của ngươi. Ở Trung Thổ Thần Châu ngày hôm nay nói đến thiếu niên danh tiếng tuấn mạo tài đức, đã không còn là bẩy đại thần tướng của Đại Kiền Vương Triều nữa rồi. Mà là Vương Phật Nhi, Thái Tuyền Thương, Lý Dược Sư, kế thừa ép những người này xuống hàng nhị lưu.



Vương Phật Nhi xấu hổ cười, hắn đối với việc mình có dương danh thiên hạ hay không, nửa điểm cũng không quan tâm. Nhưng thật ra đối với làm thế nào để sinh tồn trong buổi loạn lạc này, mới có lớn lao khát vọng. Thế nhưng hết lần này tới lần khác hôm nay hắn có địa vị cao mọi người tôn trọng, võ công tinh cường, cũng đã dung nhập với thế giới này, lại để cho cái nguyện vọng ban đầu càng lúc càng trở nên khát khao mà không thể đạt tới.



“Khi nào, thì ta mới có thể có được cuộc sống bình yên, nếu không lập ra đình sinh con đẻ cái, lại lo lắng ngày mai không biết còn nhìn thấy ánh mặt trời không?”



Vương Phật Nhi đột nhiên ước ao đối với cuộc sống Nhạn Giang Nam cùng Hữu Cầm Văn Anh.




Sau thời gian nửa nén hương, Nhạn Giang Nam cuối cùng hết hưng phấn trở về. Lập tức lôi kéo Vương Phật Nhi, phải đến nhà hắn ở Vân Châu thành, hảo hảo chúc mừng một phen. Vương Phật Nhi ban đầu là muốn đến chỗ hắn kiếm cơm, đương nhiên sẽ không từ chối.



Hai người sửa chữa cơ quan Ma Đà, tới tận đêm khuya. Trong Tứ Tượng Thư Viện vốn các đệ tử đốt đuốc đọc đêm, hoặc là đệ tử luyện công ban đêm, cũng đều đã đi vào giấc ngủ. Cho nên dọc theo đường đi có chút im ắng.



Ba người ra khỏi đại môn, Vương Phật Nhi vuốt vuốt mũi, đột nhiên hỏi:



- Lão Nhạn ngươi thu nhiều thủ hạ từ khi nào vậy, khuya khoắt cũng làm hết phận sự, còn đi theo phía sau bảo hộ ngươi?



Trong lúc Nhạn Giang Nam còn đang ngạc nhiên, đã có hơn mười đại hán hắc y che mặt, vọt lên đối diện với ba người phẫn nộ quát:



- Hôm nay chính là…tử kỳ của những người này, mọi người làm việc, phải lưu loát một chút!



Vương Phật Nhi lúc này mới hiểu được, cuộc sống hàng ngày của Nhạn Giang Nam cũng không phải tiêu dao như vậy, huyễn tưởng bị đánh tan tư vị thật không tốt, nhất thời trong lòng hắn đại nộ, xuất ra Kim Lân Mộc quét ngang, đem đám gia hỏa hắc y che mặt nhất thời gà bay chó sủa. Trong những người này ngay cả nửa phẩm cao thủ cũng không có, làm sao chịu nổi đối thủ hung thần ác sát như Vương Phật Nhi.



Ngừng gậy một lát, để toàn bộ người đánh lén hai chân gãy đoạn, Vương Phật Nhi đang muốn xách một người rất có vương bát khí, đpán đây là một đầu mục lên hỏi, đột nhiên trong mà đêm vang lên một tiếng quát khẽ.



- Nhạn Giang Nam, ngươi nếu đánh bị thương những người này, phụ mẫu ngươi ngày mai, sinh tử sẽ khó lường.



Vương Phật Nhi trong lòng tức giận, mắng to nói:



- Không cần ngày mai, ngày hôm nay tiểu tử ngươi không thoát khỏi tử nạn rồi. Ta miễn phí cho ngươi một cước xuống âm phủ, một cước dương gian sống chết hai đường khoái hoạt.



Người to tiếng kia, dùng cơ quan đạo cụ, tuy rằng thanh âm vang lên rất gần, người thì lại ở thật xa. Hắn vốn cho rằng thủ đoạn này có thể bảo đảm an toàn. Nếu là chỉ có Nhạn Giang Nam, đương nhiên không thể biết được loại thủ đoạn này. Thế nhưng Vương Phật Nhi vừa mới từ Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kiếm pháp lĩnh ngộ ra kỹ xảo, thanh kiếm hóa khí tán ra trong thiên địa, trong nháy mắt lan ra trăm dặm.



Hắn dụ người nọ nói vài câu, đã xác định được phượng vị người đứng sau. Kiếm khí tiềm tàng niệm động mà phát, người nọ đang đắc ý, đột nhiên bên người sấm sét vang dội, một đạo lôi điện kiếm khí quán thể, nhất thời liên tục rung động hôn mê bất tỉnh.



Nhạn Giang Nam bất đắc dĩ cười, nhìn Vương Phật Nhi đi nhanh, cũng chỉ có thể đi theo.



Đến khi bọn họ trong một nhà dân tìm được người lên tiếng kia, Nhạn Giang Nam thất kinh, khẽ nói:



- Không phải người Quảng Hàn cung, mà là nhân mã Thiên Vũ Doanh.



Hữu Cầm Văn Anh sắc mặt trắng bệch, bất quá ngoài miệng lại nói:



- Vân Châu tuy rằng là kinh đô tứ trấn, nhưng chỗ này không có căn cơ lục doanh của Đại Kiền thiên tử. Chúng ta cũng không phải là nhân vật gì quá nổi bật, hiện tại thời kỳ chiến loạn, Thiên Võ Doanh hẳn là sẽ không phái ra cao thủ đến truy sát chúng ta.



Nhạn Giang Nam cười khổ nói:



- Chuyện này không có quan hệ tới ngươi, hơn phân nửa là có người chú ý đến thân phận thân truyền đệ tử Vưu Kim Sử Đông Nạp của ta, muốn lôi kéo ta mà thôi. Cũng không nguy hiểm lắm.



Vương Phật Nhi lúc này mới nhớ tới, Hữu Cầm Văn Anh vốn xuất thân từ Quảng Hàn cung, lại còn là mật thám Thiên Võ Doanh. Thầm nghĩ trong lòng: “Đôi nam nữ này xem ra cũng khá là phiền phức, đáng tiếc ta không có thủ đoạn gì giúp bọn họ một tay.”