“Cũng không hiểu Nhạn Giang Nam quay về Vân Châu, lại không trở về La Hầu thế gia, mà thế quái nào lại đến Tứ Tượng Thư Viện…” Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi đã có thể mạnh mẽ đứng trên vào hàng ngũ mạnh nhất trên thiên hạ, cho dù đại viện chưởng Tung Sơn thư viện Khuất Hàn Thiền cũng không làm gì được hắn, bởi vậy trong lòng đối với thư viện nhỏ bé chưa nghe thấy bao giờ, liền mang theo vài phần coi thường.
Khi tiến nhập vào Vân Châu thành, Vương Phật Nhi rốt cuộc lần thứ hai biến thành dáng dấp tiểu hài đồng sáu tuổi, hắn cũng không đi tìm Tứ Tượng thư viện trước, mà hỏi thăm phố xá phồn hoa nhất Vân Châu thành, lui tới làm bút sinh ý (làm ăn).
Trên người hắn hầu như không còn một xu dính túi, tại Không Nguyên sơn dựa vào săn thú, cũng có thể no bụng, thế nhưng muốn tại Vân Châu thành sống được, không có tiền sao có thể được chứ? Vương Phật Nhi muốn chính là tại Vân Châu bán đi một ít Phong Trấn kỵ thú hắn thu phục được, trong tay có tiền tới gặp bằng hữu mới bù khú được.
Vân Châu thành không hổ nơi nhiều thế hệ Đông Phương Mộc tộc cư ngụ, người trong thành có hơn phẩn nửa chính là Mộc tộc, non nửa còn lại cũng chứa huyết thống Mộc tộc, còn thuần khiết nhân tộc trong mười người bất quá chỉ có một…hai…người.
Mộc tộc trời sinh giỏi về trồng trọt, hơn nữa vô cùng tài năng với công việc thợ mộc, bởi vậy kiến trúc phong cách tại Vân Châu thành, đặc biệt khác so với các tòa thành khác, nơi nơi đều cổ kính, sở thích tự nhiên đều là mộc ốc (nhà gỗ), mộc lâu. Thậm chí có một số nhà, dùng không phải vật liệu là cây gỗ chặt xuống, mà dùng luôn cây tươi đang sống, cực kỳ xảo diệu trồng cùng một chỗ, tạo thành tường bao. Chính là nhiều nóc nhà như vậy, tạo ra sự khác biệt với nơi khác.
Vương Phật Nhi nhìn ngắm phố phường, cũng cảm thấy tâm tình thư sướng, trong bụng thầm nghĩ: “Vân Châu sinh hoạt thật bình yên, bầu không khí thanh nhã, nếu là nơi để dưỡng lão, thật sự là một lựa chọn tốt.
Vân Châu thuộc kinh kỳ tứ trấn. Thời gian qua vô cùng thái bình, hơn nữa sản phẩm phong phú, mặc dù Trung Thổ Thần Châu nhiều lần chiến loạn, vẫn được coi là nơi an cư lạc nghiệp. Vương Phật Nhi đã tìm được con phố xá sầm uất, phát hiện thương nhân ở Vân Châu, không thua gì đế đô An Nguyên thành bao nhiêu.
Hắn tìm mấy của hàng buôn bán kỵ thú. Làm bộ muốn mua, sơ lược hỏi giá cả các loại tọa kỵ. Lúc này mới tìm chỗ đất trống, bầy mở sạp, đem bẩy đầu dị thú thu phục được ở Không Nguyên Sơn ra. Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi tầm mắt cực cao, bẩy đầu dị thú này, căn bản không có mặt hàng dưới linh tuấn. Trong đó có năm đầu cửu phẩm lực lượng. Nhất là một đầu Tam Nhãn Bạch Nghê, càng là thiên tuấn mã, trời sinh dị năng thấu thị, giữa trán có con mắt thứ ba phóng xuất ra một đạo bạch quang, có thể đem bùn đất trở nên trong suốt như. Con giun, chuột đồng, con kiến dưới đất lòng đất đều nhìn thấy rõ mồn một trong mắt.
Hắn đặt giá cả so với bất kì một nhà kỵ thú bán tràng, đều rẻ hơn một phần ba. Bởi vậy vừa mới mở ra trong chốc lát đã có hơn mười người đến hỏi giá cả, lại còn hơn trăm người ở ngoài quan sát bình phẩm lung tung.
Bắt đầu mở hàng hơn nửa canh giờ, rốt cục có một hắc y nam tử, chỉ một ngón tay vào đầu Phong Mã Thú duy nhất mà Vương Phật Nhi muốn bán, thấp giọng nói:
- Ta muốn mua đầu Phong Vân Báo này. Ngươi có thể hạ giá một chút không?
Vương Phật Nhi kiên quyết lắc đầu nói rằng:
- Phong Vân Báo tuy chỉ bài danh thứ ba mươi mốt trong Phong Mã Thú, nhưng cũng là linh tuấn nằm trong mấy đầu kỵ thú nhanh nhất. Đặc biệt là đầu Phong Vân Báo này, lại có phong, vân hai loại thuộc tính, lực lượng cao đến cửu phẩm. Một nghìn kim đã là giá rất tiện nghi rồi.
Hắc y nam tử kia lắc đầu nói:
- Ta rất xem trọng con Phong Mã Thú này, nếu ngươi không chịu hạ giá, có thể tạm thời để lại cho ta, chờ ta lấy xèng đến mua?
Vương Phật Nhi khẽ cười nói:
- Không biết vị huynh đài này, trên người mang theo bao nhiêu tiền, ngoài tiền ra ra, còn có loại hàng gì ngang giá không. Tạm thời để ta cầm trước?
Hắc y nhân nghe xong có chút đau khổ, Vương Phật Nhi nói như vậy rõ ràng là không chịu giúp hắn giữ lại hàng. Hắn lo nghĩ một lúc, cuối cùng nói ra:
- Đã như vậy, trên người ta có bẩy trăm lượng hoàng kim, còn có một kiện binh khí, giá cả cũng không rẻ. Có thể làm vật bảo đảm được không?
Vương Phật Nhi ảm đạm cười đành phải đáp ứng, đột nhiên trên đường một đám người ngựa nghênh ngang xông tới, rất nhiều thương gia trên mặt liền nở nụ cười tươi chào đón, đồng thời nở nụ cườicầu tài.
Bọn họ nhìn thấy Vương Phật Nhi, thái độ lập tức khó chịu, quát lớn:
- Vốn trong thành chỉ cho mấy nhà đặc biệt buôn bán Phong Mã Thú, tiểu tử ngươi vừa nhìn đã biết là trộm, nhanh đi theo ta…
Vương Phật Nhi hì hì cười, cũng lười theo sau bọn họ cãi cọ, chỉ là vung tay trái lên một cái, Thái Cổ Ngũ Hành khí binh phun ra nuốt vào như điện, một đạo đao khí như cầu vồng xông thẳng lên trời cao hơn ba mươi thước.
Đám người kia cũng biết hàng, nhìn thấy Vương Phật Nhi xuất ra thủ đoạn, lập tức á khẩu, nửa câu cũng không ra khỏi họng xám xịt rời đi.
Hắc y nhân kia thấy Vương Phật Nhi xuất ra Ngũ Hành thái cổ khí binh, đột nhiên cười nói:
- Hóa ra công lực huynh đài cao thâm như vậy, binh khí của ta đối với ngươi hoàn toàn vô dụng, cầm cố vật này cũng không đáng giá. Không bằng như vậy đi, ngươi theo ta về nhà lấy tiền, nói không chừng mấy vị bằng hữu của ta đối với kỵ thú của ngươi cũng cảm thấy hứng thú, khỏi phải buôn bán chỗ này, có chút phiền phức.
Vương Phật Nhi nghe xong, cũng thấy có chút đạo lý. Liền thu kỵ thú vào Phong trấn cùng hắc y nhân rời đi. Hắn hỏi thân phận hắc y nhân vài lần, đối phương cũng không có trả lời, chỉ nói mình là Vương Nhất Bình.
Hắc y nhân kia dừng chân, là một ngôi nhà cực lớn, khí thế oai phong, vừa nhìn là biết đã có nhiều năm. Đợi hắc y nhân đi vào, tuy nhiên chỉ chốc lát đã có hơn mười người đi ra, nam nữ đều có, vóc người cao thấp khác nhau, hình dạng xấu đẹp lẫn lộn, thế nhưng giống nhau là đều lộ ra một cỗ khí tức thập phần sắc bén, thoạt nhìn dường như đã trải qua vô số lần sa trường.
Vương Phật Nhi cũng không nói toạc ra, cười hì hì chào hỏi những người này, một người đại hán dáng vóc hùng dũng đột nhiên hỏi:
- Nghe Vương đại ca nói, trong tay ngươi có một đầu Ngũ Vân Đà, linh tuấn ít thấy, không biết có thể cho ta nhìn qua được không, các hàng buôn bán kỵ thú trong Vân Châu thành này ta không vừa ý mấy.
Vương Phật Nhi nhìn đại hán này, dáng người cao hơn ba thước, cơ bắp cuồn cuộn, bắp nổi lên như một đầu thú nhỏ chạy qua chạy lại, kỵ thú bình thường người này quả thật không cưỡi được, chỉ sợ hắn ngồi lên Phong Mã Thú bình thường, hai chân đi kiểu kéo lê trên mặt đất.
- Ha ha! Nói cũng đúng, chỉ có loại kỵ thú cao to Ngũ Vân Đà, mới có thể miễn cưỡng cho ngươi cưỡi.
Vương Phật Nhi tiện tay đưa Phong Trấn qua, nhìn đại hán kia mở Phong Trấn, phóng xuất ra Ngũ Vân Đà.
Ngũ Vân Đà và Phi Vân Đà là cùng chủng loại, hình dáng cũng không khác nhau nhiều. Chẳng qua Phi Vân Đà tứ túc(bốn chân) hạ sẽ mọc lên một đám mây. Còn Ngũ Vân Đà trong người sinh ra năm đám mây trắng, chính mình đạp trên một đám, còn lại bốn đám sẽ phiêu chuyển bên người, nếu có lễ vật thì có thể để lên trên mặt. Cũng giống như là trời sinh địa xa.
Đại hán kia nhấc chân cưỡi lên, quả nhiên vô cùng thích hợp. hắn cực kì vui mừng nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, ta sẽ không để ngươi bị thiệt. Đây là ba nghìn lượng hoàng kim, đầu kỵ thú này ta mua!
Vương Phật Nhi đối với đại hán sảng khoái này cũng có hảo cảm, liền cười nói:
- Ta đây cũng không khách khí, ba nghìn lượng hoàng kim này ta nhận, bất quá Ngũ Vân Đà này mua một tặng một, tặng ngươi đầu Phong Vân Báo này được chứ!
Hắc y nhân kia thần sắc sửng sốt, trên mặt lập tức lộ ra tiếu ý.
Có vụ này mở hàng, hơn mười người đều tự lựa chọn, chỉ trong chốc lát, liền đem bẩy đầu kỵ thú của Vương Phật Nhi toàn bộ mua hết. Trong tay Vương Phật Nhi cũng nhiều lên một vạn năm nghìn lượng hoàng kim. Những người này ra tay hào phóng, cùng Vương Phật Nhi thập phần hợp ý, lập tức đi mua rượu và đồ nhắm, mời Vương Phật Nhi cùng nhau thù tạc.
Đến khi tiệc rượu vui vẻ. Hắc y nhân kia mới cười hì hì nói rằng:
- Tiểu huynh đệ, ta xem ngươi lai lịch bất phàm, bản lĩnh không nhỏ, chẳng biết có thể cùng các huynh đệ thành thật với nhau, nói một chút lai lịch?
Vương Phật Nhi cười nói:
- Chư vị huynh đệ không phải cũng không chịu nói, hà tất nhất định làm ta khó xử?
Hắc y nhân kia nói:
- Có gì là khó xử chứ. Ta nói thân phận cho ngươi cũng không có gì, tại hạ chính là Liên Sơn Vương một trong mười tám phản vương, những người này đều là huynh đệ thủ hạ.
Vương Phật Nhi nhất thời cực kỳ kinh ngạc. Nhìn Liên Sơn Vương hai mắt tinh quang như điện, mà ngay cả những người còn lại cũng dừng động tác, trong lòng hắn biết lúc này mà nói một câu sai, liền xuất thủ. Tuy rằng hắn không sợ những phản vương này, nhưng cũng lo lắng ồn ào quá mức, dẫn tới Khuất Hàn Thiền, Trương Húc những…đại mặt hàng khó giải quyết. Truyện "Đại Viên Vương "
Tại hạ Đại Lôi Âm Tự, Vương Phật Nhi! Đến Vân Châu chỉ vì tránh họa. Theo truy sát phía sau ta chính là viện chưởng Tung Sơn thư viện Khuất Hàn Thiền, chỉ sợ không có cơ hội cùng Liên Sơn Vương và các chư vị huynh đệ, kết giao lâu dài!
Liên Sơn Vương nhàn nhạt quát:
- Tiểu huynh đệ không chịu nói ra lời thật sao? Vương Phật Nhi xuất thân Đại Lôi Âm Tự, lại là Bạch Nguyệt Yêu Tộc, võ công của hắn kiêm tu Thập Phương Đống Ma Đạo cùng Đại Nhật Chân Hỏa, khi nào hiểu được Thái Cổ Ngũ Hành Khí Binh chứ?
Vương Phật Nhi hai tay vung một vòng. Thập Phương Trảm Tương Quyển thành hình trong lòng bàn tay, thấy Huyền Băng Đao Hoàn xuất hiện, Liên Sơn Vương nhất thời tin tám-chín phần. Đến khi Vương Phật Nhi chấn tan Huyền Băng Đao Hoàn, phát ra Đại Nhật Chân Hỏa, lòng nghi ngờ của Liên Sơn Vương liền mất hết.
Tuy nhiên hắn suy nghĩ một chút, nhất thời kinh hãi nói:
- Nguyên lai trụ trì Vương Phật Nhi đã tấn thân qua tiểu thiên kiếp vị, quả nhiên là bất thế kỳ tài.
Vương Phật Nhi cười khổ một tiếng, cũng không muốn giải thích. Hoang Thần vị cùng tiểu thiên kiếp thật sự khác nhau. Nên chỉ nói:
- Liên Sơn Vương lần này đến Vân Châu không biết vì chuyện gì?
Liên Sơn Vương nhàn nhạt nói:
- Vân Châu từ trước đến nay là nơi cung cấp đại bộ phận cơ quan chiến kỵ cho Đại Kiền Vương Triều, ta nghe nói năm nay tổng cộng chế tạo năm trăm đầu Thiết mộc tinh kỵ, dự định đến mượn dùng.
- Thiết mộc tinh kỵ, thì ra là thế!
Vương Phật Nhi cũng biết Thần Võ doanh trong lục doanh của thiên tử Đại Kiền Vương triều, lấy chính là cơ quan chiến kỵ làm chủ, gồm cả cơ quan chiến lâu, dùng để để chiến đấu đương nhiên quét ngang một mảnh.
Thiết mộc tinh kỵ này trải qua nhiều năm cẩn thận tỉ mỉ nghiên cứu, các đại thế gia vân Châu đã chế tạo đến chuẩn mực, đã có thất phẩm võ giả thực lực. Năm trăm Thiết Mộc tinh kỵ, đủ để quét ngang bất luận cái gì trên chiến trường. So với Tung Dương Thiết Kỵ của Tung Dương Thư Viện còn lợi hại hơn vài phần.
Nhưng Thiết Mộc tinh kỵ chế tạo không dễ dàng, Vân Châu này, bảy-tám năm mới có thể cống lên một lần. Mỗi lần cũng chỉ hơn trăm đầu, lần này so sánh với nguy cơ chiến trận của Đại Kiền Vương Triều, lúc này mới đem của chìm hàng tàng trữ lấy ra hết.
Vương Phật Nhi cũng không nén nổi có chút động tâm, bất quá trên mặt hắn thần sắc không thay đổi, nhàn nhạt nói:
- Nguyên lai Liên Sơn Vương là vì vật ấy, không biết lần này đến đây tiếp thu Thiết Mộc Tinh Kỵ là ai, Liên Sơn Vương có thể ứng phó được sao?
Liên Sơn Vương hai mắt mở ra, tinh quang như điện, chắc như đinh đóng cột nói:
- Lần này tới đón tốp Thiết Mộc Tinh Kỵ, là Cự Lộc Tiết Độ Sứ Trương Quy Niên. Võ công tinh cường, tính tình thập phần cẩn thận, binh mã cũng là tinh binh do hắn nhiều năm huấn luyện. Ta ngay cả một phần nắm chắc cũng không có.
Vương Phật Nhi có chút kinh ngạc, thế nhưng thân thiết với người mới quen chuyện tình này hắn làm không được, càng sẽ không đi hỏi, Liên Sơn Vương biết kế hoạch không có gì nắm chắc, thế nào còn muốn đoạt Thiết Mộc Tinh Kỵ chứ!
Liên Sơn Vương dường như cũng không muốn nói tiếp chuyện này, chỉ hô hào uống rượu. Đến khi đêm xuống là lúc mọi người tận hứng, Vương Phật Nhi cáo từ ra đi, Liên Sơn Vương cũng không giữ lại. Chỉ nói rằng:
- Nếu nhàn rỗi, Vương Phật Nhi đến Liên Sơn Đại Doanh du ngoạn.
Sau khi Vương Phật Nhi rời đi, mấy người thủ hạ của hắn nhất tề lau ngang hồ hôi lạnh, đại hán mua Ngũ vân Đà, thấp giọng nói:
- Không ngờ người này khó giải quyết đến vậy, ban đầu ta nhìn đại ca muốn mời hắn, trong lòng còn nghĩ, nếu hắn từ chối, lập tức loạn đao chém chết. Không nghĩ tới cư nhiên chọc phải một vị cao thủ tiểu thiên kiếp. Trước đây mới nghe nói Cưu Ma La Cấp Đa đến khiêu chiến với tam đại tông sư Thiên Thư Viện, mượn cơ hội vượt qua được thiên kiếp, như vậy Đại Lan Đà tự chẳng phải là liên tục xuất ra hai vị tuyệt thế cao thủ sao?
Liên Sơn Vương lạnh nhạt nói:
- Chưa hẳn, chúng ta chưa từng có cơ hội nhìn Đại Kiền Hoàng Thiên Bảng, nói không chừng Vương Phật Nhi này là lão gia hỏa mấy trăm năm trước. Các đại môn phái Trung Thổ, nhà ai không có tuyệt thế cao nhân trấn viện.
Vương Phật Nhi rời khỏi nơi Liên Sơn Vương dừng chân, đi mấy trăm bước, có làn gió thổi qua, mới nhớ tới mình còn chưa có chỗ trú thân. Suy nghĩ một chút, cũng không đi tìm khách sạn bình dân, liền hỏi thăm rõ ràng đường đến Tứ Tượng thư viện.
Tứ Tượng Thư Viện này, tuy rằng so với thiên hạ tứ đại thư viện, kém xa thật là xa. Nhưng cũng chiếm hơn trăm mẫu đất, kiến trúc hơn ngàn tòa, đệ tử trên vạn người, vô cùng hưng thịnh.
Cho dù vào ban đêm, có không ít đệ tử, có lẽ đốt đước học đêm, hoặc là chỗ trống trải tại thư viện luyện võ, lại có nam nữ đệ tử bình thường tâm đầu ý hợp, ban ngày không thuận tiện lắm, buổi tối tìm chỗ hẻo lánh, tình chàng ý thiếp dưới ánh trăng thề non hẹn biển.
Vương Phật Nhi leo tường mà vào, đi loanh quanh khắp nơi, tìm mấy đệ tử ngồi ngây ra hỏi thăm, liền biết được nơi ở Nhạn Giang Nam.
Nguyên lai Nhạn Giang Nam kia không biết thế nào, lúc trở lại Vân Châu, lại cùng phụ thân ầm ĩ một hồi, trong cơn tức giận lần thứ hai rời nhà, lại kịp lúc Tứ Tượng Thư Viện tuyển nhận tân sinh, liền tới ghi danh, lấy bản lĩnh của hắn tự nhiên một đường thông thoáng, đã như vậy trở thành đệ tử Tứ Tượng Thư Viện.
Gần đây Nhạn Giang Nam xuất ra liên tục vài lần danh tiếng, tại Tứ Tượng Thư Viện đã tạo được chú ý của rất nhiều người.