Giống như Bạch Nguyệt Yêu tộc, nếu như lựa chọn binh khí, chắc chắn sẽ là côn. Đông Phương Mộc tộc nếu như lựa chọn vũ khí, chín thành sẽ là đằng tiên (roi mây). Mộc tộc trời sinh thiên tính trồng trọt, với lại trong tộc truyền lưu một bí thuật nào đó, có thể lấy máu huyết bản thân bồi dưỡng đằng mạn(dây), luyện thành trường tiên, đằng tiên này không chỉ tràn đầy linh tính, mà còn không ngừng sinh trưởng, cho dù bị tổn thương cũng có thể tự động chữa trị. Nhất là có thể dễ dàng bồi dưỡng thành hồn binh cùng cộng hưởng với tinh thần chủ nhân.
Nhưng mà, đẳng cấp đằng tiên, cùng thanh mộc, kim lân mộc các thần binh của Mộc tộc mới đầu đều như nhau, cũng chia làm vài đẳng cấp. Vương Phật Nhi là từ trong tay Chi Hiếu Long chiếm được một quả mầm Thanh Điệp đằng. Hắn liên tục bồi dưỡng trong mấy tháng, cũng chỉ dài được sáu – bảy trượng, còn xa so với của Chi Hiếu Long, trải qua hơn ngàn năm bồi dưỡng, thần diệu khó lường, dài ngắn tùy tâm, đã thành thần vật.
Đằng tiên này khi cùng cao thủ ngoài ngũ phẩm chiến đấu, sẽ không quá hữu ích, tuy nhiên Vương Phật Nhi chỉ là dùng để che dấu thân phận, cũng không cần cái gì gọi là thần binh lợi khí.
Tư Không Địch muốn bắt Phong Mã thú, tự nhiên sớm đã chuẩn bị, đối với địa hình Không Nguyên sơn, đã một phen tận lực tìm hiểu. Năm người ly khai thác nước Ngũ Lão Phong, liền phát hiện ra vết tích mãnh thú tranh đấu, Tư Không thoáng nhìn đã nhận ra, thập phần hưng phấn hò hét:
- Đây là đầu Bạch Linh Tê và một đầu Xích Diễm hổ tranh chấp, tuy rằng Bạch Linh Tê tốc độ chậm hơi một chút, Xích Diễm Hổ cũng không tệ để làm tọa kỵ!
Lý Dục cùng Mã Bàng Quang cũng rất vui mừng, ba người lập tức lấy ra binh khí, vận khởi khing công một đường truy đuổi xuống dưới.
Vương Phật Nhi trong lòng cười thầm, nghĩ: “Nhìn ba thiếu niên này, xem ra cũng không phải là người kiên định. Có Bạch Linh Tê và Xích Diễm Hổ, liền quên ngay Đạp Nguyệt Khinh Yên thú.”
Bạch Linh Tê này tốc độ thật chậm, tốc độ nhanh nhất cũng chỉ bằng phàm tuấn (ngựa thường) mà thôi, thế nhưng lực lượng lại rất lớn, dùng để cưỡi thì hơi chậm, dùng làm chiến thú kéo xe vận chuyển, lại không tệ lắm.
Xích Diễm Hổ chẳng qua cũng là ở khoảng giữa tinh tuấn và linh tuấn, làm mãnh thú tuy rằng kém chút, nhưng lại có chút uy phong.
Vương Phật Nhi ngay cả mặt hàng Long Thứu, loại viễn siêu thần tuấn kỵ thụ, bởi vì tốc độ mà không thèm để ý, sao quan tâm đến loại dị thú như Bạch Linh Tê, Xích Diễm Hổ, bởi vậy cũng không nóng lòng, đi theo phía sau Vu giáo đầu. Thà rằng tản bộ còn hơn, thong dong ngắm cảnh.
Ta đi với tốc độ chậm rãi như người thường thế này, thì đến khi nào mới có thể vượt qua Không Nguyên Sơn? Phi hành lên lại sợ Khuất Hàn Thiên và Trương Húc tóm được. Không bằng ta cũng đi bắt một đầu tọa kỵ, coi như như là thay đi bộ. Nhưng mà không biết, Không Nguyên Sơn có thần tuấn, thiên tuấn đẳng cấp dị thú thường lui tới không?
Vương Phật Nhi tính toán trong lòng, bất tri bất giác bị tụt lại phía sau. Đột nhiên nghe được tiếng gió thổi trước mặt, liền kinh ngạc, nhẹ đạp một bước. Đã trách thoát được một kích đoạt mẹnh phát ra từ phía sau trên cây cổ thụ.
Một hắc y che mặt vóc dáng nhỏ nhắn, cao gầy, đúng là thính khách, vừa phát ra hai đạo ám khí hình thù kì lạ.
Nhìn thấy Vương Phật Nhi tùy tiện liền trách được đòn đánh lén của mình đã âm thầm chờ đợi rất lâu, thính khách này lại vung tay ném ra một chùm bột phấn mầu hồng, rồi bỏ chạy.
Gia hỏa này bản lĩnh kém như vậy, nên cũng lười truy đuổi, nhưng mà mục tiêu của sát thủ này nguyên bản là ai? Vốn không phải trùng hợp là ta đấy chứ?
Vương Phật Nhi đang muốn tiếp tục lên đường. Đột nhiên hai bên trái phải trên cây, lần thứ hai xuất hiện hơn mười gã hắc y thích khách che mặt, dáng người nhỏ nhắn, lần này bọn họ cùng nhau xuất thủ, phóng ra hơn mười ám khí kiểu dáng kì dị, lại bầy ra tư thế tiến công.
Vương Phật Nhi giũ đằng tiên trong ống tay áo, để ám khí bay đến gần người rồi đánh rớt từng cái một, sau đó nghe thấy mấy tiếng quát, hơn mười tên thích khách từ trên cây nhảy xuống, rút ra nhuyễn kiếm, bố trí thành thiên địa võng kiếm.
Trên mặt lộ nụ cười nhạt, trong mắt Vương Phật Nhi xuất hiện tinh vân giống như dòng xoáy ngân sắc, mười tên thích khách này mỗi một bước phối hợp, mỗi một phân biến hóa, trong mắt hắn đều hiện rõ, thậm chí chỉ trong nháy mắt ấy hắn đã tính ra hàng trăm chiêu phía sau.
Chính là kiếm quyết Yến gia.
Sau khi hắn tấn thân Hoang Thần vị, kiếm quyết Yến gia cũng không hề tiến bộ, cho đến khi Vương Phật Nhi hiểu thông Ngũ Âm Thức trong Mạt Na Thức, chống lại luật thức, sau khi trải qua sóng gió, rốt cục cũng có tiến cảnh, chỉ là tiến cảnh cũng rất nhỏ nhoi.
Lúc trước hắn không có cách nào khác sử dụng kiếm quyết ra tay cùng Lệ Khuynh Thành, bởi vì khi đó võ công của Lệ Khuynh Thành, vượt qua phạm trù khả năng kiếm quyết hắn có thể suy tính. Đã không có cách nào khác ngoài nhị phẩm cao thủ sử dụng, Vương Phật Nhi dần dần phai nhạt ý chí.
Thật sự hôm nay hắn không muốn bại lộ võ công bản thân, mới cố sử dụng một lần.
Thanh điệp đằng xuất thủ, chỉ rung lên ba lần, cũng làm mười tên thích khách tại nơi này, tạo ra một chút sơ hở, khiến cho ám sát kiếm trận ban đầu phối hợp khăng khít chặt chẽ, biến thành vướng tay vướng chân một đoàn loạn xà ngầu, bỗn gã thích khách kêu lên một tiếng kinh hãi, nhuyễn kiếm trong tay không tự chủ được đụng vào đồng bạn bên cạnh, làm kiếm đều rơi vào chỗ trống. Làm cho mục tiêu bọn họ vốn phải cấp cho mười mấy lỗ huyết nhục, lại như trước bình yên, trên mặt còn mang theo nụ cười lười biếng vẻ không thèm để ý vẻ.
- Nếu như các ngươi hiện tại cút đi, ta bảo chứng không ra sát chiêu, còn như không biết điều, kế tiếp hãy tìm chết đi!
Vương Phật Nhi lạnh nhạt đe dọa, tiến về phía trước giống như không để hơn mười tên thích khách vào trong mắt.
- Vị công tử này quả thật cũng không phải người thường, nhiệm vụ lần này của bọn ta, không có ngài trong đó. Nếu là công tử không nhúng tay vào nhiệm vụ của chúng ta, bản thân ta có thể làm chủ để công tử có thể bình yên rời đi!
Một người đẹp âm thanh thật dễ nghe, từ sâu trong rừng rậm truyền tới, Vương Phật Nhi nghe xong nhíu đôi lông mày lại, mang theo vài phần chế giễu nói:
- Xem ra ngươi không hiểu ý tứ của ta, cần ta phải làm mẫu sao!
Vương Phật Nhi ý niệm vừa động, trong rừng rậm đột nhiên bùng lên một chùm quang hoa, một tiếng kinh sợ khẽ truyền đến, hiển nhiên người nọ ẩn nấp trong rừng đã bị thương.
- Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kiếm pháp, ngươi là người của Tung Sơn Thư viện!
Vương Phật Nhi lắc đầu thở dài, nói rằng:
- Ta nghĩ các ngươi nên biết, bằng này nhân thủ trong rừng, chưa đủ tư cách để hỏi ta!
Tấn thân Hoang Thần Vị, cũng sẽ có một ít dị năng tiểu thiên kiếp, Nhị Thập Tứ tiết khí kiếm pháp tuy rằng tinh diệt thâm sâu, đối với người thường mà nói, có thể là đi đến cuối cuộc đời cũng chưa chắc có thể tu thành kĩ năng thần kĩ, thế nhưng đối với Vương Phật Nhi mà nói, chỉ cần hắn thích, bất cứ lúc nào cũng có thể đem ra sử dụng.
Đương nhiên môn võ công này hắn vĩnh viễn cũng không có khả năng đạt tới trình độ như Khuất Hàn Thiền. Võ công mãi mãi là mảnh đất khai hoang tốt nhất một loại uy lực lớn nhất.
Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kiếm pháp, có thể biến hóa phân tán kiếm khí trong thiên địa, tùy tâm ngưng tụ ra kiếm khí, trước khi phát động, không hề có dấu hiệu báo trước. Lấy một câu trong binh pháp ra đánh giá, đó là ‘tàng vu cửu địa chi hạ’ (dấu dưới chín tầng đất). Mờ ảo vô hình, động thì ở trên chín tầng trời, sấm sét không chịu nổi. Tuy rằng cũng không thuộc võ công thần cấp, lại có thể vượt cấp khiêu chiến địch nhân kinh thế võ học có phẩm giai cao hơn.
Người trong rừng rậm kia, hiển nhiên cực kì phẫn nộ, muốn đặt quyết tâm, rồi lại do dự. Nhiệm vụ lần này, cực kì quan trọng với hắn, tuyệt đối không thể thất thủ, thế nhưng lại gặp Vương Phật Nhi sau không lường được. Hắn cũng không biết có nên vận dụng toàn bộ lực lượng, thử một lần hay không.
Có thể chém ra kiếm khí, tu vi chí ít cũng phải ngoài ngũ phẩm, Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kiếm pháp thần diệu vô cùng, đã tuyệt tích tại Trung Thổ Thần Châu hơn hai mươi năm. Thủ hạ của ta không ai có thể đối phó được…Tung Sơn Thư Viện cũng không thể đắc tội được…
- Đi!
Người trong rừng rốt cục hạ quyết tâm, phát ra mệnh lệnh rời đi, nhưng Vương Phật Nhi sớm đi xa rồi.
Hơn mười gã thích khách hắc y che mặt, lùi vào trong rừng, người trong rừng chính là người chủ trì nhiệm vụ lần này. Vóc người yểu điệu, trên vai có hơn một đạo vết thương, đã dùng vải trắng cẩn thận buộc lại. Mà bên cạnh hắn, còn có bảy-tám gã cũng hắc y che mặt. Truyện "Đại Viên Vương "
- Đại tỷ, người làm sao vậy, tên thanh niên kia dùng thủ đoạn gì đả thương người?
Một gã thích khách vừa rút vào, nhìn thấy nàng bị thương, nhất thời thân thiết quan tâm. Người kia lắc đầu cười khổ nói:
- May mà người này Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kiếm pháp còn chư có tinh thông, không thì ta mất đi một cánh tay rồi. Ta tận mục sở thị qua không ít thiếu niên anh kiệt, nhưng người này so ra thật đáng sợ! Tung Sơn Thư Viện từ khi nào xuất ra cao thủ lợi hại như vậy, Mã Quý Tử của Đại Lôi Âm Điện trước khi chết cũng không luyện thành thần kiếm bực này.
Hai mươi mấy thích khách này, bỏ đi hắc y che mặt, da trắng như tuyết khuôn mặt như tiên. Đều là nữ tử vóc người cao gầy, dáng hình yểu điệu xinh tươi, cầm đầu chính là Mặc Vưu Nhi nữ tử tuyệt sắc trong vạn người, cặp lông mi dài, đang chau mày cùng một chỗ.
Cô gái xinh đẹp vừa rồi quan tâm đến Mặc Vưu nhi, không nhịn được nói:
- Thiếu niên xấu xí đen thui, chắc mới mười bốn mười lăm tuổi, cho dù có luyện thành thần kiếm, có thể có bao nhiêu tu vi, Nữ Ưu Doanh chúng ta có hai mươi bốn tỉ muội, chẳng lẽ còn thịt không được hắn sao?
Mặc Vưu Nhi lắc đầu cười khổ, nói:
- Các ngươi không biết chỗ ảo diệu của kiếp pháp này, Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kiếp pháp hiện nay chính là tuyệt học của viện chưởng Tung Sơn Thư Viện, lúc trước vị viện chưởng này, một kiếm xông qua Thánh địa Đại Lan Đà Tự của Tây Địch Yêu Tộc, chẳng những toàn thân trở ra, mà còn để lại cho chúng tăng trong chùa lời lẽ hùng hồn. Có người nói môn hạ đệ tử của hắn, không người nào có thể học được truyền thừa kiếm pháp này. Đối với đường kiếm pháp thần diệu này, ta cũng chỉ nghe chém gió mà thôi, dù sao Khuất Hàn Thiền cũng đã hai trăm năm không rời khỏi Tung Sơn rồi.
Thiếu niên vừa nãy có hay không sử dụng kiếm pháp này ta cũng không thể xác định chắc chắn, thế nhưng có thể trong hư vô mờ mịt phát ra sát khí, ở Trung Thổ này cũng chỉ có kiếm pháp đó.
Những nữ thích khách…Nữ Ưu Doanh này, đều coi Mặc Vưu Nhi như thiên lôi sai đâu đánh đấy, đối với kiến thức võ công vị đại tỷ này, cực kì tin tưởng, nghe Mạc Vưu Nhi tôn sùng như vậy, cũng không dám nhiều lời, vội vã xóa đi dấu vết, hướng về phía đông nam rời đi.
Một hoàng sam công tử khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nghe Mặc Vưu Nhi nói tình huống gặp Vương Phật Nhi, mỉm cười, đối với bộ dáng đang thỉnh tội của mặc Vưu Nhi nói ra:
- Ngươi lúc đó lựa chọn rất chính xác, thì có tội gì? Nữ Ưu Doanh sát thủ các ngươi có hai mươi bốn người, là ta khổ tâm bồi dưỡng ra, tương lai còn có trọng dụng, nếu như đều thiệt hại trên người không có liên quan đến mục tiêu, quả thực sẽ làm bản công thương tiếc.
Một người nữ thích khách lấy hết dũng khí nói:
- Đại tỉ phán đoán vị tất đã chuẩn xác, thiếu niên kia võ công có khả năng không cao như vậy, chúng ta đồng loạt ra tay phần thắng hẳn là hơn bẩy thành!
Hoàng sam công tử cười cười lắc đầu, nói:
- Bạch tiên nhi, ngươi nói sai rồi. Nếu mà các ngươi xuất thủ, phần thắng ngay cả một thành cũng không có. Nếu như nói Ngũ Đế Long Quyền có thể làm ngũ phẩm võ giả, phát huy ra lực lượng đệ nhất phẩm. Nhị Thập Tứ Tiết chính là đệ ngũ phẩm kiếm khách, có thể chém giết đệ nhất phẩm võ giả kỹ năng thần kỳ. Trong hư vô phát ra sát khí, trong khoảng không ngưng ra kiếm khí, ngay cả ta cũng không đối phó được thiếu niên này, huống chi là các ngươi! Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "
Bạch Tiên Nhi nhất thời sợ hãi, không nhịn được nói:
- Vậy thiếu niên kia chẳng phải là thiên hạ vô địch!
Hoàng sam công tử cười nói:
- Cũng không phải, Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kiếm pháp tại nhất phẩm đánh nhau ngươi chết ta sống, sẽ chiếm hết tiện nghi, thế nhưng một khi trình độ càng cao, nhiều nhất chỉ có thể ở lần đầu giao thủ, phát ra kì binh chi hiệu. Bất quá, cao thủ cấp độ kia, chúng ta cũng không thể đoán được, các ngươi cũng không cần hao tổn tâm trí.
…
Lúc này Vương Phật Nhi, đã đuổi kịp Vu giáo đầu, cũng thấy Tư Không Địch đang cùng Lý Dục, Mã Bàng Quang khổ đấu với một đầu Xích Diễm Hổ. Còn đầu Bạch Linh Tê đang hấp hối, hiển cũng đã làm đầu Xích Diễm Hổ mất đi nửa khí lực.
Nhất định trong ba thiếu niên, có người chọc tới kẻ thù, chỉ là không biết người đó là ai!
Vương Phật Nhi không có đem chuyện tình vừa gặp nạn nói ra, chỉ cùng Vu giáo đầu mỉm cười, hỏi:
- Vu giáo đầu vì sao không lâm trận, trợ giúp Tư Không huynh thu phục dị thú.
Vu giáo đầu thở dài nói:
- Tư Không Địch tính tình kiệt ngạo, sao chịu để ta giúp hắn? Tuy nhiên Xích Diễm Hổ đã cùng Bạch Linh Tê khổ đấu một hồi, tiêu hao hơn phân nửa khí lực, có Lý Dục, Mã Bàng Quang hai người giúp, nhất định bắt sống được không cần nghi ngờ.
Vương Phật Nhi khẽ gật đầu, dứt khoát tìm một nơi gần đó sạch sẽ ngồi xuống, quan khán tràng diện ba người một thú chiến đấu. Hắn làm bộ lơ đãng hỏi:
- Không biết phụ thân Tư Không Địch huynh làm quan ở nơi nào? Lại có thể dạy được, Tư Không huynh kiên cường khí khái dũng mãnh chi sĩ như vậy!
Vu giáo đầu hơi trầm ngâm, cảm thấy việc này cũng không có gì cần phải giấu diếm, liền mở miệng nói:
- Họ Tư Không Địch là đại tổng quản Đông Hải Tương Phủ, họ Tư Không có rất nhiều chất tử (cháu trai), phụ thân Lý Dục cùng Mã Bàng Quang cũng là võ tướng trong triều, bởi vậy gia giáo rất nghiêm, có chút phong phạm.
Vương Phật Nhi lúc này mới hơi sửng sốt, Đông Hải tương Lô Chính Dương, mà ngay cả hắn đã nghe đại danh từ lâu. Lúc trước Tu La Vương giết một nhi tử của người này, thế nhưng nháo động toàn bộ Phi Hùng quân xuất động truy đuổi, hiện tại trong kí ức hắn vẫn còn rất mới mẻ. Mà Đông Hải tương Lô Chính Dương cùng nhạc phụ của hắn Trương Phong phủ có hiềm khích, hắn cũng chỉ nghe thấy thế, nhưng mà hắn chưa từng nghĩ tới, việc này cùng hắn có quan hệ gì.
Lô Chính Dương tựa hồ cũng không phải là người tốt, hắn là đại tổng quản chỉ sợ điểm tốt cũng có hạn, cháu trai của đại tổng quản sao…thoạt nhìn rất có bổn sự nha nội nha, nói không chừng là đoạt nữ nhân người khác, mới làm cho người ta đuổi giết, vừa rồi dọa lui nữ nhân kia thật sự có hơi chút quá phận!