Đại Viên Vương

Chương 274










Khi Vương Phật Nhi đang lo lắng ở đất Hy Hòa tộc thì Khương Công Vọng cũng gặp phiền toái cực lớn.



Châu Thương Nam có diện tích rộng hơn bốn mươi vạn dặm, hơn một trăm ba mươi dư dân cư, về mặt nào cũng đều gấp hai lần Lĩnh Nam. Hai châu này vốn chỉ có một vài dòng tộc chứ không hề có chính quyền nhưng sau nhiều năm thống trị, Cơ Huyễn tuy còn chưa đưa vào hệ thống của quân Tây Kỳ được nhưng chẳng những đã có thể quản lý được về tổng thể mà còn phân chia thành quận huyện.



Ngoài thành Tây Kỳ, châu Thương Nam có năm quận, mười hai huyện nhưng tất cả quan lại đều đã bỏ chạy theo Cơ Huyễn, Khương Công Vọng còn chưa kịp phái quan lại tới cai quản thì đại quân Tây Địch đã vào đến đất Thương Nam và chiếm đóng phần lớn các địa phương.



Ở gần Thương Nam nhất chính là hai vị đại tướng Hoang Mộc và Hỏa Viên, nhưng Hoang Mộc đại tướng đã mất tích trong loạn quân nên quân Hoang Mộc án binh bất động còn Hỏa Viên đại tướng có hứng thú hơn đối với những châu mà Tiết Độ Sứ đã chết trận như Linh Châu, Cổn Châu, Kiển Châu, vì vậy hai vị Yêu tướng chỉ phái một đội quân nhỏ đến chứ không bỏ ra nhiều thực lực.



Phần lớn quân Tây Địch tiến vào châu Thương Nam đều là các dòng tộc phụ thuộc năm đại yêu tộc bao gồm Vân Dực vũ tộc, Trư Đầu yêu tộc, Lộc Đầu yêu tộc, Tượng Đầu yêu tộc, Thiên Mã tộc, Hàng đầu tộc, Ngũ Hỏa tộc, Hữu Hùng tộc… cộng thêm ba đội binh mã của Đại Lôi Âm tự, Hoang Mộc đại tướng và Hỏa Viên đại tướng, tổng cộng là mười chín đạo quân.



Lúc này, Khương Công Vọng đã hối hận không kịp vì mang đến quá ít binh mã nên chỉ có thể tuyển quân ngay tại chỗ. Hắn chiếm được lợi thế đến trước nên cuối cùng vẫn khống chế được thành Tây Kỳ, hai tòa quận thành lân cận và năm thị trấn.



Tuy Vương Phật Nhi chẳng giao việc gì cả nhưng Khương Công Vọng vẫn hiểu nhiệm vụ lớn nhất của mình hiện giờ chính là kiếm lương thực. Đại Lôi Âm tự có hơn mười vạn dân cư, thứ thiếu thốn nhất chính là lương thực, tiếp theo đó là quần áo, dược phẩm. Có trên tay năm ngàn nhân mã, cộng thêm số quân mấy ngày liền tuyển được, Khương Công Vọng đã miễn cưỡng có được đội ngũ một vạn ba ngàn quân cùng khoảng năm ngàn dân phu và chuẩn bị bắt tay vào vận chuyển chuyến lương thảo thứ nhất.




Mà điểm lo lắng nhất hiện nay của Khương Công Vọng chính là hắn còn phải trấn thủ Tây Kỳ không thể nào phân thân ra được. Hiện giờ hắn có đủ trăm ngàn điều hối hận, lúc trước vì sao tự cho là thông minh khi để hai vị ca ca ở lại Đại Lôi Âm tự.



Điều mà hắn có thể làm bây giờ chỉ là phái sứ giả về Đại Lôi Âm tự báo tin để Khương Văn Lễ và Khương Ô Cữu chỉ huy binh mã Thỉ Phong Doanh đến hỗ trợ.



Mười chín đạo quân tiến vào châu Thương Nam đều chẳng ai chịu ai nên tất nhiên phải có xung đột. Khương Công Vọng chiếm địa bàn lớn nhất nhưng binh lực lại không phải là mạnh nhất nên đã liên tiếp có nhiều tướng lãnh Yêu tộc yêu cầu hắn phải giao nộp một phần quận huyện để làm nơi đóng quân.



Khương Công Vọng đương nhiên là không đồng ý, tuy nhiên hắn cũng không đủ uy để có thể áp đảo các yêu tộc Tây Địch binh hùng tướng mạnh. Trư Đầu yêu tộc và Lộc Đầu yêu tộc liền phải binh vây khốn một tòa quận thành và bắt đầu tấn công .



" Chủ công phó thác cho ta đại sự như thế này, nếu ta làm không xong thì sao có thể đáp ứng kỳ vọng tha thiết của chủ công được chứ?" Khương Công Vọng gặp cảnh khó khăn thì lòng quật cường lại nổi lên, liền quyết định sẽ xuất binh.



Vương Phật Nhi lúc trước chiêu mộ Khương Công Vọng cũng không phải vì thấy hắn có năng lực gì. Chưa liếc mắt nhìn một cái đã thấu hiểu hết bản lĩnh của một người thì cho dù Vương Phật Nhi có Ba Di thức cũng làm không nổi cái chuyện khoa trương như vậy. Hắn chỉ cảm thấy người này có tướng mạo không tầm thường, áo bào trắng, cầm ngân thương tạo nên cảm giác thân thiết.



Khương Công Vọng trước đây học nghệ ở Khương gia thôn, có thể từ võ học nhị, tam lưu mà luyện thành công lực tứ phẩm thì khổ công bỏ ra nhiều gấp người thường hàng chục lần, tâm tính cực kỳ kiên nhẫn. Sau khi hắn đến đầu quân dưới trướng Vương Phật Nhi, Vương Phật Nhi đặc biệt coi trọng viên thủ hạ này, còn biến hóa Ma Phật Đà Thập Biến thành một môn tâm pháp truyền thụ cho Khương Công Vọng và tặng cho hắn một tấm binh phù. Khương Công Vọng vẫn cảm thấy nếu mình không làm được chút công trạng gì thì không thể nào báo đáp ơn tri ngộ của Vương Phật Nhi .



Khương Công Vọng để lại ba ngàn trong số năm ngàn binh mã mình mang đến ở lại thành Tây Kỳ, dẫn tám ngàn binh sỹ đi vòng qua đại quân Trư Đầu yêu tộc và Lộc Đầu yêu tộc đang tấn công hai tòa quận thành của hắn, ngang nhiên tiến thẳng đến huyện Vũ Công do Vân Dực tộc chiếm đóng.



Trong số các tướng thủ hạ của Vương Phật Nhi, Khương Công Vọng là người chịu khó học tập nhất. Khi hắn biết Phượng Sồ đã từng là quân sư thì nhiều lần lĩnh giáo về các vấn đề khó khăn trong binh pháp. Khi xuất binh, Khương Công Vọng đã tính toán rõ ràng là trong mười chín đạo quân, không tính đến đạo quân của hắn thì binh lực của Vân Dực tộc là mỏng nhất, mà Vân Dực tộc xưa nay vẫn phụ thuộc vào A Hạp La vũ tộc, có tính cách ôn hòa, dễ công phá nhất.



Từ thành Tây Kỳ đến huyện Vũ Công chỉ cần sáng đi là chiều đến. Khương Công Vọng có cách điều binh, tuy là đạo quân phụ mới tuyển nhận nhưng cũng chỉ huy đâu vào đấy, đến chạng vạng tối đã vây quanh toàn bộ huyện Vũ Công.



Tướng sĩ Vân Dực tộc đang nghỉ ngơi ở thị trấn bỗng phát hiện thành trì bị bao vây thì liền hoảng sợ. Bọn họ vốn tưởng là quân Tây Kỳ đã rút đi hết thì sẽ không phải gặp chiến sự, có thể được yên ổn không phải lo gì, ngờ đâu lại bị tai họa từ trên trời giáng xuống.



Thống lĩnh đạo quân này chính là Vân Yên Nhi đã từng gặp mặt Vương Phật Nhi một lần.



Nàng vẫy cánh từ trong thành bay lên, hét lớn:" Binh mã của vị tướng quân nào của Đại Lôi Âm tự đến đây vậy? Đệ đệ của ta Vân Không Dực hiện tại cũng là người của Đại Lôi Âm tự, là một trong những đệ tử đích truyền của trưởng lão thủ tọa Phật Đà Cái. Không biết có gì hiểu lầm mà lại khiến cho hai bên chúng ta gặp nhau trên chiến trường thế này?"



Nhìn thấy Vân Yên Nhi vỗ cánh bay lượn, Khương Công Vọng liền nhướng mày, thầm hiểu rằng cô gái này đang thi triển áp lực đối với hắn.



Vũ tộc trong Yêu tộc được trời ban thiên phú, ngoài Vân Dực vũ tộc trời sinh hai cánh có năng lực phi hành mạnh nhất thì người các vũ tộc khác sau khi trưởng thành, công lực đột phá ngũ phẩm thì sau lưng đều có thể sinh ra hai cánh chim ở trạng thái khí. Vũ tộc bay cao trên không trung nên phạm vi hoạt động rộng hơn nhiều so với các chủng tộc khác. Chẳng qua, muốn tu luyện thành đôi cánh chim ở trạng thái khí này thì cần phải có tâm pháp phối hợp thích hợp.



Vân Yên Nhi võ công không đến ngũ phẩm nhưng lại dựa vào ưu thế của bản tộc mà bay lượn khiến cho Khương Công Vọng cũng thuộc vũ tộc nảy sinh lòng muốn tỷ thí.



" Hai bên chúng ta có quan hệ không phải là tệ, nên hợp binh với nhau cùng sát nhập châu Thương Nam này vào lãnh thổ Yêu tộc. Đệ đệ của Vân Yên Nhi tiểu thư ở Đại Lôi Âm tự chúng ta, cần gì phải làm cái loại việc người thân thì đau kẻ thù thì thích này chứ?"




A Hạp La vũ tộc vốn chỉ có một bộ Niết Bàn kinh là có thể cô đọng chân khí hóa thành cánh chim. Nhưng tâm pháp mà Vương Phật Nhi truyền cho Khương Công Vọng lại là lối đi tắt, khác đường nhưng cùng công hiệu. Khương Công Vọng ngưng tụ một đôi cánh chim ngũ sắc ở sau lưng rồi chậm rãi bay lên không.



Vân Yên Nhi trong lòng chợt ớn lạnh. Cô nàng không biết rõ ràng về xuất thân của Khương Công Vọng nhưng trông thấy đối phương ngưng tụ thành cánh chim, màu phân chia rõ thành ngũ sắc thì liền đoán đối phương chính là người của A Hạp La vũ tộc.



" Người của A Hạp La vũ tộc, lại có thể tu luyện Niết Bàn kinh...... nói không chừng là quý tộc trong tộc, ta sao dám mạo phạm?" Vân Yên Nhi lập tức nghiêm trang nói:" Khương Công Vọng tướng quân, binh lực của Vân Dực tộc chúng ta thấp kém, chỉ sợ không đảm đương được việc giao phó."



Khương Công Vọng cười nhẹ, tay chuyển trường thương từ sau lưng qua trước mặt, thản nhiên hỏi:" Vân Yên Nhi tiểu thư cảm thấy mình có thể được lựa chọn sao? Ta cũng không cần Vân Dực tộc đi tiên phong, chỉ muốn hai bên chúng ta cùng tương trợ lẫn nhau. Vân Yên Nhi tiểu thư ngồi nhìn quân đội của bạn bị vây như vậy thì thật sự có chút khiến người cười chê!"



Cơ hồ ngay trong lúc đó, kình khí của Khương Công Vọng đã trói chặt lấy Vân Yên Nhi. Hắn có tu vi tứ phẩm, muốn đánh chết loại võ giả còn chưa quá ngũ phẩm như Vân Yên Nhi thì chỉ mất một nháy mắt đã có thể phân ra sinh tử. Mặc dù Vân Yên Nhi có chút dũng khí, nhưng khi nàng nhìn thấy ánh mắt Khương Công Vọng băng hàn thấu xương thì gần như có thể khẳng định rằng người này giết mình xong sẽ tiến hành tàn sát binh mã bản tộc.



Vân Yên Nhi bất đắc dĩ đành phải cúi đầu. Vân Dực tộc của nàng lần này chỉ có hơn một ngàn ba trăm binh mã tiến vào Thương Nam, kém xa so với thực lực hùng hậu của Khương Công Vọng." Vân Dực tộc chúng ta nguyện ý khuyển mã cho Khương Công Vọng tướng quân."



Khương Công Vọng giờ mới nhe răng ra cười, hét lớn một tiếng chấn áp hai quân trên chiến trường, mệnh lệnh truyền xuống oang oang như sấm động." Quân đội Vân Dực tộc lập tức gia nhập vào Thỉ Phong Doanh, Vân Yên Nhi làm phó tướng Thỉ Phong Doanh. Hãy theo bản tướng quân cùng giết địch!"



Có thể thu phục được Vân Dực tộc mà không tốn giọt máu nào, Khương Công Vọng cũng thở nhẹ ra. Nếu phải một hồi chém giết mới có thê xử lý quân đội Vân Dực tộc không có chút uy hiếp nào thì chắc là mất nhiều hơn được.



" Tiếp theo sẽ phát binh đến huyện Thạch Lâm bắt Hàng Đầu tộc và Ngũ Hỏa tộc!"



Khương Công Vọng biết rõ đạo lý binh quý thần tốc. Lần này xuất binh, không phải là hắn muốn nhất chiến thành công, đánh bại quân đội của các Yêu tộc mà chỉ cần thu phục mấy Yêu tộc yếu nhất như Vân Dực vũ tộc, Hàng Đầu tộc và Ngũ Hỏa tộc để tăng cường thực lực, sau đó sẽ trấn áp quân đội Hữu Hùng tộc kiệt ngạo và Trư Đầu yêu tộc, Lộc Đầu yêu tộc tham lam. Truyện "Đại Viên Vương "



Chỉ cần có thể trì hoãn thêm mấy ngày để chờ viện binh Đại Lôi Âm tự đến thì chuyện thu phục trở lại châu Thương Nam càng thêm chắc chắn.



Lệ Khuynh Thành đang nhắm mắt ngồi thiền để có thể trong thời gian ngắn nhất tu luyện lại vũ lực mạnh mẽ. Vương Phật Nhi vươn vai, nghe thấy ngoài cửa có tiếng người cười đùa liền để Thiên Xà hoàn và Xà Hình đoản kiếm, Bồ Đề Phật châu lại trong phòng rồi đi ra cửa .



Hôm nay đã là Tiết Hỏa Thiêu!



Dân chúng trong Trại Ngô Đồng đã đem tất cả những đồ bỏ đi trong nhà ra chất đống ở trên quảng trường, đốt lên đống lửa trại cao bằng khoảng năm thân người và đang không ngừng ca hát vui vẻ.



Huynh đệ họ Mã thì lại không biết chạy đi đâu uống rượu mất rồi, Vương Phật Nhi đảo mắt khắp nơi cũng không tìm thấy hai người. Hắn chợt nhìn thấy hai người đàn ông còn khá trẻ, một người thoạt trông sắc bén như đao, khí thế kinh người và một người có mái tóc đỏ rực, toàn thân toát ra hào quang đỏ sậm, hiển nhiên võ học Hỏa hệ đã đạt đến mức độ tinh thâm. Cả hai đang ngồi ở ngôi chủ trì, tươi cười nhìn vào quảng trường.



Thấy Vương Phật Nhi xuất hiện, hai người này cùng dõi ánh mắt đến. Hắn lập tức cười nói:" Hai vị này nhất định là Tật Như Phong và Xích Liệt Ngột trong số năm vị Nguyên soái rồi. Tiểu đệ Vương Thập Phương ra mắt Tật soái, Xích soái!"




Người thanh niên trông sắc như đao liền chắp hai tay đáp:" Tiểu đệ chính là Tật Như Phong, đã nghe đại danh Thập Phương huynh từ lâu, hôm nay được gặp thật là tam sinh hữu hạnh."



Hắn vừa ôm quyền vừa bắn ra một luồng đao khí như có như không để thăm dò, nếu Vương Phật Nhi không cẩn thận thì đao khí này nhiều nhất cũng chỉ xẹt qua mặt thôi chứ không đến mức đánh thương người, nhưng có chém đứt lông mi, tóc tai hay không thì rất khó nói.



Vương Phật Nhi cười hắc hắc đáp:" Tật soái thật là khách khí, tiểu đệ không dám nhận đại lễ này!" Hắn thúc đấy trường lực đóng băng trên người, phát ra vô số hàn khí băng tuyết trắng tinh, tức thì hóa tán đi đao khí của đối phương.



Tật Như Phong biến sắc, lập tức triển khai thân pháp. Hai sợi roi khí vô hình quất thằng vào nhau ở chỗ hắn vừa đứng phát ra tiếng kêu bang bang. Tật Như Phong xuất thủ thăm dò với thái độ khinh nhờn, Vương Phật Nhi cố ý khiển trách hắn một chút, chân bất động, tay không vầy nhưng Kim Cô Trừu Lô chú đã được phát ra.



Dù cho vị Nguyên soái Hy Hòa tộc này có thân pháp nhanh như gió cuốn thì cũng không thể nào chống cự được chiêu ám toán đến vô ảnh, đi vô hình này. Hắn lập tức thét lên một tiếng, hai tay ôm đầu tỏ vẻ thống khổ.



Mọi người còn đang ở giữa sân mê mải ca múa nên chưa chú ý tới biến hóa ở nơi này, còn mấy ngừi vẫn chú ý tới nơi đây thì lại không kiềm chế nổi. Một giọng lạnh tanh chợt quát khẽ:" Vương tướng quân cần gì phải xuất thủ nặng như thế?" Đó là Hỏa Vân Nhi đã tới bên cạnh rồi.



Nàng khẽ vê ngón tay ngọc bắt một loại ấn quyết, Tật Như Phong liền cảm thấy đầu nhẹ hẳn, không dám chậm trễ lập tức nhảy ra ngoài xa hơn mười trượng rồi rút luôn thanh Trảm mã trường đao tùy thân của hắn ra.



Vương Phật Nhi mỉm cười thu hồi Kim Cô Trừu Lô chú, không tiếp tục truy kích mà thi lễ với Hỏa Vân Nhi:" Hỏa soái pháp thuật quả nhiên tinh xảo kì diệu. Ta đã nghe nói đến bảy mươi hai môn pháp thuật của Ngũ Trang Quan từ lâu nhưng vẫn chưa có duyên được gặp, giờ đang rảnh nên cũng muốn lãnh giáo Hỏa soái một hai môn."



Hỏa Vân Nhi lạnh lùng đáp lễ nhưng không trả lời mà quay người lui lại, hạ giọng hỏi Tật Như Phong xem trên người hắn có gì không ổn không.



Vương Phật Nhi bị làm khó xử nhưng cũng chẳng thèm để ý. Hy Hòa tộc nhiều năm bị Nhân tộc ức hiếp, thái độ có kém chút cũng là bình thường. Hắn đã có tính toán là nếu không vừa ý thì cũng chẳng cần xây dựng quan hệ tốt với năm Nguyên soái của Hy Hòa tộc. Truyện "Đại Viên Vương "



Hắn tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn thấy một đám trẻ từ mười hai, mười ba đến mười sáu, mười bảy tuổi đang chất một ít tạp vật định đốt đống lửa trại cho riêng mình ở một chỗ yên tĩnh bên ngoài quảng trường nhưng nhất thời lại không thể nhóm lửa thì liền la lên:" Ta đến giúp các ngươi một lần nhé!"



Hắn giơ hai tay lên, ngưng tụ Đại Nhật chân hỏa thành hai khối hỏa cầu rồi nhẹ nhàng ném trúng đống tạp vật, lập tức nổi lửa cháy hừng hực. Cả đám trẻ nhỏ này cùng hoan hô, ánh mắt nhìn Vương Phật Nhi cũng rất là thân mật. Truyện "Đại Viên Vương "



Vương Phật Nhi đột nhiên cười cười, lớn tiếng nói với bọn trẻ nhỏ này:" Ai trong các ngươi có thể nhào lộn được hai mươi cái liên tiếp thì ta liền dạy cho người đó bản lĩnh phóng hỏa này!"



Bọn nhỏ ủa một tiếng, ai nấy đều có vẻ khó tin, sau đó mới kêu toáng lên:" Ngươi nói thật sao? Nhào lộn hai mươi cái là dạy cho chúng ta bản lĩnh này ư?