Đại Viên Vương

Chương 253: Dịch: dạ vũ truyện "đại viên vương "










“Hỏa Thân biến!” Truyện "Đại Viên Vương "



Thủy Nhu Phược lập tức biến đổi thuộc tính trở thành một luồng lửa đỏ đậm, Vương Phật Nhi liền giống như một pho tượng Hỏa thần giương mi trợn mắt, còn cây Thanh cung Mộc vốn xanh tươi bỗng dấy lên một đạo lửa đỏ và biến thành một cây hỏa diễm cự bổng.



Vương Phật Nhi đã tu luyện Pháp môn Ma Phật đà thập biến từ rất lâu rồi nhưng lại rất ít khi mang ra dùng trong chiến đấu. Thứ nhất là môn thần thông biến hóa này của hắn còn chưa tinh thục, khi biến hóa cần phải có một chút thời gian trong khi tình thế lúc đối địch biền đổi trong nháy mắt, chậm trễ là không thể được. Thứ hai là hắn không mấy tin tưởng vào môn này biến hóa thành muôn nghìn thứ này vì mỗi một lần biến hóa đều phải tiêu tốn rất nhiều chân khí, hắn tự thấy không đủ công lực để ứng phó khi ác chiến.




Nhưng là từ khi tu vi niệm lực đột phá tam phẩm, những biến hóa vốn cần mười thành chân khí mới sử dụng được thì nay chỉ cần một hai thành đã có thể vận dụng tự nhiên. Hơn nữa niệm động biến hóa trở nên mau lẹ như tơ nên hắn không còn chút băn khoăn nào.



Tượng kinh thần công của Cơ Lạc Hồng tuy đứng trong số chín bộ kinh thư của Nho gia, có biến hóa vô cùng, nhưng bí pháp Ma Phật đà thập biến cố biến hóa còn phức tạp hơn cả Tượng kinh. Vương Phật Nhi vận Ngũ hành thần biến kịch chiến cả trăm chiêu với Cơ Lạc Hồng mà chẳng phân thắng bại.



Cơ Lạc Hồng càng đấu thì tâm ý lại càng trầm ổn. Tuy kinh ngạc về thủ đoạn vô cùng tận của Vương Phật Nhi nhưng hắn là cường giả võ đạo hiểu rõ âm dương nên cho dù Vương Phật Nhi dùng võ học thần thông kỳ diệu đến mức nào cũng không thể khiến cho hắn bị kích động một chút nào. Thanh đại kích trong tay cứ gặp chiêu thì phá chiêu, bảo vệ vững vàng trận tuyến, đến khi thấu hiểu những biến hóa của Vương Phật Nhi thì bắt đầu tìm cơ hội phản kích.



Vương Phật Nhi đánh gục Xích Diễm long thú của Cơ Lạc Hồng thì cũng đã sớm từ bỏ Phi Vân Đà của mình nhưng mà Cơ Lạc Hồng lại không này xuất thủ đánh con vật này. Từ xa nhìn lại, hai người ở trên chiến trường hóa thành một luồng sáng bạc và một luồng sáng kỳ ảo nhiều màu như cầu vồng cuốn lấy nhau đánh giết. Tướng sĩ của cả hai bên không thể nào phán đoán được rốt cục là ai đang chiếm thượng phong.



Lệ Khuynh Thành sợ Vương Phật Nhi thua thiệt, thật sự không kiềm chế được bèn bảo Nhạc Sư Đà đang đứng ở đầu trận tuyến thống suất lĩnh một đội kỵ binh xung trận. Chiến Kích quân của Cơ Lạc Hồng đương nhiên không chịu đứng yên nhìn chủ tướng bị nguy hiểm nên cũng phát binh cứu viện. Vương Phật Nhi và Cơ Lạc Hồng đều là hạng người tâm tư minh mẫn, biết rằng hỗn chiến chẳng mang lại lợi ích gì cho cả hai bên nên sau khi giao chiến qua loa thì cùng tự thu binh mã.



Vương Phật Nhi thầm lấy làm tiếc. Không phải hắn không nghĩ tới việc liên thủ với Lệ Khuynh Thành để bắt sống Cơ Lạc Hồng, nhưng binh mã thủ hạ của vị đại tướng Tây kỳ quân này thật sự quá mức hùng mạnh, lại liều chết cứu viện chủ công khiến cho hắn không mảy may cơ hội. Truyện "Đại Viên Vương "



Binh mã hai bên tách ra, theo lệnh chủ tướng tạm thời trở về doanh trại.



Vương Phật Nhi ở trong doanh trướng nghỉ ngơi một lát, khi đi ăn không khỏi giận dữ nói:“Cơ Lạc Hồng có võ công thật sự lợi hại, ta thấy cho dù tên quái vật Đại Lương Vương kia cũng không chắc có thể dễ dàng thắng được hắn.”




Lệ Khuynh Thành cười bảo:“Huynh có thể khổ đấu một trận với Cơ Lạc Hồng mà không phân thắng bại, nếu truyền ra ngoài thì nhất định sẽ vang danh thiên hạ, còn có gì không vừa lòng nữa.”



Vương Phật Nhi cười hắc hắc, đáp:“ Hiện giờ thì việc tranh thắng bại về võ công hoàn toàn là vô nghĩa, làm sao để có thể bình yên trở về Đại Lôi Âm tự mới là lo lắng hàng đầu của ta. Nếu ta đoán không sai thì kẻ dẫn binh phong tỏa Đại Lôi Âm tự của ta chắc chắn là Thần Thử tướng quân Chiêm Trảo và Họa kích Cơ Lạc Hồng. Nếu ta có thể đánh tan Chiến Kích quân của Cơ Lạc Hồng thì chắc chắn có thể dẫn đám hàng binh Đại Lương quân này tiến vào Đại Lôi Âm tự. Có Nam Thiên Môn quan là thành thuộc loại hùng mạnh trong thiên hạ bảo vệ, ta lại muốn xem ai sẽ tới chịu chết.”



Nhạc Sư Đà ở bên cạnh nói chen vào: “Không biết Công Vọng, Văn Lễ hiện giờ ra sao? Hay là ta dẫn kỵ binh đi vòng ra phía sau Cơ Lạc Hồng tìm kiếm, để xem vận số thế nào!”



Vương Phật Nhi lắc đầu giận dữ quát:“Cơ Lạc Hồng lão luyện trong chiến trận, sao có thể để cho ngươi đi lại ở hậu phương của hắn chứ. Nếu nhóm Công Vọng vẫn chưa bị Cơ Lạc Hồng bắt, giờ có chúng ta cầm chân đại quân của hắn thì bây giờ chắc chắn cũng không có nguy hiểm. Ngươi đi chỉ là rước họa vào thân mà thôi.”



Nhạc Sư Đà nghe vậy thì chỉ gãi đầu, không để ý nữa.



Vương Phật Nhi tĩnh tâm trở lại, nhắm mắt mơ màng chìm vào thức hải, hồi tưởng lại một lần nữa trận chiến hôm nay. Từ khi đến Trung thổ loạn lạc này, Vương Phật Nhi không ngày nào quên tu luyện võ học, tựa như có một loại lực lượng trong cõi mơ hồ nói với hắn rằng nếu không có vũ lực mạnh mẽ thì sau này hắn muốn làm gì cũng khó.



Vương Phật Nhi có lý do buộc mình phải khắc khổ cố gắng hơn bất cứ một ai của thời đại này.



Sau nhiều lần diễn đi diễn lại, Vương Phật Nhi hơi nhụt chí. Cơ Lạc Hồng mà hắn dùng niệm lực vô thượng ngưng tụ ra ở thức hải có vũ kỹ mạnh mẽ, cho dù hắn lấy kiếm quyết suy tính bao nhiêu thì cũng không phát hiện được sơ hở gì có thể lợi dụng.




Vũ kỹ của Cơ Lạc Hồng cũng không phải là hoàn mỹ không tỳ vết, nhưng mà Vương Phật Nhi lại không đạt tới giới hạn lực lượng thấp nhất để có thể lợi dụng nhược điểm để đánh bại hắn.



“Ngũ Đế Long Quyền chung quy vẫn không là bản chính, tuy có năng lực làm tăng lực lượng trong chiến đấu nhưng cũng không thể bù đắp cho những sơ hở về chiêu thức, sử dụng để đối phó người khác còn được chứ đối phó với Cơ Lạc Hồng bước vào cảnh giới Âm thức Dương thần hợp nhất thì...... căn bản là cố ý nhận thua. Kiếm quyết thì ta còn chưa tu luyện đến cảnh giới này, đối phó cao thủ loại này sẽ không có tác dụng. Muốn thắng Cơ Lạc Hồng, trừ phi ta sử dụng công hiệu của Biến Thân Châu liều mạng dùng Thái Cổ Ma Viên biến trong Nguyên Tổ Thuỷ Thần biến mà chiến đấu thì mới có hy vọng lấy lực lượng mạnh mẽ vô song đánh chết hắn......”



Nghĩ đến đây, Vương Phật Nhi thở dài một hơi, mây bụi trong thức hải quay cuồng theo làn sóng cảm xúc của hắn mà bỗng phát sinh biến hóa. Theo sự tăng tiến về võ học, ý niệm phân thần Cưu Ma La Cấp Đa lưu lại trong thức hải của hắn càng ngày càng thành hình tượng rõ ràng, khi nói chuyện cũng thể hiện thêm một chút cảm xúc.



Hình tượng Thái Cổ Ma Viên tựa hồ cũng lớn hơn. Vương Phật Nhi không hiểu rõ lắm là trong đó có ảo diệu gì nhưng cũng không có thời gian suy nghĩ. Ngược lại thì vầng mặt trời đỏ do Đại Nhật kinh biến thành đã dần dần có chút cảm ứng với linh thức của hắn. Theo sức tiến bộ thần tốc của Đại Nhật Như Lai Gia Trì Thần Biến thì vầng mặt trời đỏ này đã có dấu hiệu dung hợp với linh thức.



Vương Phật Nhi thôi không cân nhắc sơ hở trong võ học của Cơ Lạc Hồng nữa mà ở bên trong thức hải vận tâm pháp Đại Nhật kinh dốc sức tu huyện. Ở trong thức hải, hình tượng của Vương Phật Nhi đã lớn lên giống hệt như kiếp trước, con Tam Trảo Kim Ô ở trên đầu hắn dang rộng hai cánh, hình tượng thật là hung ác.



Lưu chuyển theo tâm pháp Đại Nhật kinh, trên thần con Tam Trảo Kim Ô phát ra từng luồng từng luồng ánh sáng đỏ hướng về chỗ lưu tinh thần ấn ký của Đại Nhật kinh, khi đi qua vầng mặt trời đỏ thì Đại Nhật chân hỏa trên người Kim Ô như hòa thành một thể với ngọn lửa của vầng mặt trời đỏ. Sau khi giao nhau, hai quầng lửa như kết hợp lại càng thêm tăng uy thế.