Đại Viên Vương

Chương 236










Nhạc Sư Đà đứng sau Vương Phật Nhi nháy mắt với Khương Công Vọng, khẽ bảo:" Lý Huyền Cảm này cũng thật là cao thủ vỗ mông ngựa, không ngờ gã thiếu niên bề ngoài chất phác trung hậu như vậy cũng biết loại thủ đoạn này. Hắn có tiền đồ hơn cả đệ và ta." Truyện "Đại Viên Vương "



Khương Công Vọng dở khóc dở cười, bất đắc dĩ đáp:" Huynh không nên nghĩ loạn như vậy được không? Lý Huyền Cảm quá mức khẩn trương, làm sao còn có thể nghĩ đến vỗ mông ngựa cái gì nữa!"



Nhạc Sư Đà cười hắc hắc, bỗng thấy không khí đột nhiên ngưng tụ, hóa thành ngọn roi hung hăng quất trúng vai rồi lại nghe tiếng Vương Phật Nhi điềm nhiên vang lên ở bên tai:" Các con sư tử nhà ngươi này lại ngứa da rồi, nghiêm túc một chút đi!"



Đó chính là Vương Phật Nhi xuất thủ, dùng vô thượng niệm lực sử dụng một môn niệm pháp cổ quái của Đại Lạn Đà tự là Vô ảnh khí tiên niệm pháp giáo huấn hắn một trận. Nhạc Sư Đà thế mới quy củ trở lại.




Thương Vân Hồng bị Lý Huyền Cảm khiêu chiến thì phẫn nộ cực điểm bèn cười hắc hắc định xuất thủ. Mộ Dung Thôn đột nhiên tiến lên chen vào ngăn cản hai người rồi nhỏ nhẹ nói:" Giờ không phải lúc hơn thua. Giải quyết xong vòng vây khốn bên ngoài thành, Vân Hồng ngươi muốn như thế nào thì ta sẽ chiều ngươi thế ấy."



Thương Vân Hồng hừ lạnh rồi mới lui ra phía sau.



Mộ Dung Thôn quay sang hỏi Vương Phật Nhi:" Không biết Thập Phương tướng quân có biện pháp gì đánh lui được đại quân bên ngoài thành? Nếu ngươi thực sự có mưu lạ kế hay thì quyền chỉ huy Hoang Mộc quân này tạm thời giao cho ngươi cũng không sao!"



Vương Phật Nhi nghe Mộ Dung Thôn nói như vậy liền cười nhẹ, đáp:" Ta cũng không có hứng thú đoạt binh quyền của Hoang Mộc quân, chỉ cần ngươi có thể phối hợp hành động với ta thì mọi người sẽ có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này."



Mộ Dung Thôn đáp ứng phối hợp với Vương Phật Nhi cũng là do có nỗi khổ không nói ra được. Hoang Mộc đại tướng bị Đại Lương Vương đánh trọng thương, trong sáu đại mãnh tướng thì vắng Vân Lĩnh Thuật, năm người còn lại ra sức cứu giúp chủ công, kết quả là hai chết ba bị thương. Hoang Mộc quân chưa từng đại bại như thế.



Thương Vân Hồng vừa rồi chỉ là phô trương thanh thế. Tuy hắn đứng thẳng thì không vấn đề gì nhưng thương thế trên người rất nặng, căn bản không phát huy được tới năm phần công lực. Mộ Dung Thôn ngăn cản hai người cũng là để khỏi làm lộ tình cảnh quẫn bách của Hoang Mộc quân .



Vương Phật Nhi cũng có chút nghi hoặc, hỏi Mộ Dung Thôn:" Cho dù võ công của Đại Lương Vương đột nhiên tăng mạnh nhưng Hoang Mộc đại tướng cũng vẫn có thể thoát thân mới đúng, tại sao lại bị đánh trọng thương?"



Thật ra hắn cũng cảm thấy kỳ quái. Đại Lương Vương bị hắn và Lệ Khuynh Thành dụ xuống địa cung, phải bị Hắc giáp huyền kỵ g!ết chết từ lâu rồi mới đúng, chẳng lẽ Đại Lương Vương lại gặp kỳ ngộ gì nữa ư?




Mộ Dung Thôn cười khổ đáp:" Đại Lương Vương toàn là thi khí, không có chỗ nào trên người sợ đao kiếm, cho dù bị vạn tên cắm đầy người cũng không chết. Vì thế Hoang Mộc đại tướng lấy một đao đổi một tiên nên mới bị thua thiệt, Đại Lương Vương thì chẳng hề hấn gì còn đại tướng lại bị trọng thương không đánh nổi nữa."



Lệ Khuynh Thành vẫn luôn ở sau lưng Vương Phật Nhi đột nhiên hô một tiếng kinh hãi:" Thiên thi bất tử thân! Tại sao Đại Lương Vương lại biến thành cái loại quái vật này?"



Mọi người trong Nghị sự đường nghe đến năm chữ này thì mặt ai cũng vàng như nghệ, ngay cả Thương Vân Hồng được tôn làm mãnh tướng cũng hơi run giọng nói:" Chẳng lẽ quái vật kia thật sự là Thiên thi bất tử thân sao? Nếu như thế, trừ phi có thể mời Cưu Ma La Cấp Đa đại sư ra tay, còn thì ai có thể g!ết chết được hắn?"



Vương Phật Nhi vẫn không lên tiếng hỏi Thiên thi rốt cục là cái gì, nhưng lại quay sang nhìn Lệ Khuynh Thành với ý muốn hỏi. Lệ Khuynh Thành liền lên tiếng giải thích:" Thiên thi khác hẳn thi binh, thi yêu, không phải là vật sinh ra một cách tự nhiên mà là tà vật do người dùng bí pháp tế luyện ra. Muốn tế luyện thiên thi thì phải lấy một thi yêu làm nguyên bản, vài cao thủ cảnh giới tam phẩm làm hộ pháp, tốn khoảng trăm năm mới có thể luyện chế thành công."



" Sau đó phải rút hồn phách của một cao thủ có tu vi không tầm thường trút vào bên trong thi phôi thì sẽ có thể luyện thành vô thượng thi yêu có công lực nhất phẩm. Hơn nữa, bởi vì pháp môn luyện chế khác biệt nên thiên thi có nhiều loại dị năng. Đại Lương Vương nhập hồn vào một loại thiên thi có được thân thể bất tử, trừ phi lấy lửa cực nóng thiêu thành tro tàn, bằng không chỉ cần còn có hài cốt máu thịt là hắn lại có thể liên tục sống lại, thậm chí còn có thể cắn nuốt máu thịt người sống để chữa trị thương thế cho mình." Truyện "Đại Viên Vương "



Mộ Dung Thôn nghe mà ớn lạnh, vội vàng hỏi:" Đại Lương Vương tựa hồ còn chưa biết kỹ xảo cắn nuốt máu thịt để tự tu bổ thân thể, còn có nhược điểm nào có thể đánh chết hắn hay không?"



Vương Phật Nhi bèn kể lại chuyện mình cùng Vân Lĩnh Thuật, Lệ Khuynh Thành, Nô Xích Hải đi dò thám địa cung, chỉ giấu đi đoạn gặp Hắc giáp huyền kỵ. Đám thủ hạ của Hoang Mộc đại tướng tức thì tái mặt nhìn nhau.



Mộ Dung Thôn lẩm nhẩm nói:" Chả trách trong quân của Đại Lương Vương có lẫn nhiều thi binh như vậy. Ta vẫn nghĩ bọn họ phong trấn một thi yêu, thì ra là Đại Lương Vương tự hóa thân thành thiên thi. Giờ thì phải làm như thế nào đây?"



Ba gã võ tướng của Hoang Mộc quân đều không nói gì. Vương Phật Nhi vung tay, cười ha ha nói:" Đại Lương Vương hóa thành thiên thi, chỉ số thông minh tựa hồ chỉ có giảm chứ không tăng lên. Cầm quân đánh trận xưa nay đều dùng mưu lược là thứ nhất, dùng vũ lực làm cơ sở, ta tự nhiên sẽ có biện pháp giúp cho mọi người được bình an. Mộ Dung thành chủ, Thanh Mộc thành còn có bao nhiêu hộ gia đình, trong đó có bao nhiêu là trai tráng?"




Mộ Dung Thôn đáp:" Thanh Mộc thành ít dân, tổng cộng chỉ hơn chín vạn người, trai tráng có thể rút ra đánh trận nhiều nhất cũng không hơn hai vạn, cộng thêm hơn hai vạn tướng sĩ Hoang Mộc quân chúng ta nữa. Đó chính là toàn bộ thực lực của chúng ta."



Vương Phật Nhi trầm ngâm một lát rồi nói:" Thỉ Phong Doanh của ta có hơn một vạn sáu ngàn lưu dân, không quá có tám người ngàn thể ra trận. Mộ Dung thành chủ hãy giao tất cả kỵ thú của mình cho ta rồi chuẩn bị dẫn dân chúng rút khỏi Thanh Mộc thành."



Mộ Dung Thôn cười khổ một tiếng:" Chín thành trì mà Hoang Mộc quân chúng ta khống chế đều đang giao chiến, dân chúng nhiều như vậy thì làm sao mà rút nôit? Nếu để quân địch dẫn quân tàn sát thì tử thủ Thanh Mộc thành cho xong."



Vương Phật Nhi cười đáp:" Ngươi không phải lo lắng chuyện này. Ngươi chỉ cần trấn an dân chúng, mang kỵ thú về đây, còn những chuyện khác thì về sau ngươi tự nhiên sẽ biết."



Hai mắt Mộ Dung Thôn đột nhiên lóe lên tia sáng lạnh như băng, dằn từng chữ một:" Hy vọng Thập Phương tướng quân không làm mất thể diện của Đại Lạn Đà tự. Mộ Dung Thôn này tuy không ra gì nhưng cũng sẽ tử thủ Thanh Mộc thành, tuyệt đối không cho phép người trêu chọc!"



Vương Phật Nhi cười hắc hắc, vừa quay đầu rời đi vừa hét gọi:" Lý Huyền Cảm, theo ta đi thị sát tường thành xem uy thế quân đội của Đại Lương Vương."



Mộc Liên trưởng lão vẫn không nói gì, giờ cũng không thể không thở dài một tiếng và đi theo sau Vương Phật Nhi. Mộ Dung Thôn không phải kẻ ngốc, tất nhiên đã sớm nhìn ra cái gọi là đệ tử ký danh này còn có địa vị trên cả Mộc Liên trưởng lão. Nhưng mà Đại Lạn Đà tự danh chấn thiên hạ, hắn cũng không biết đám hòa thượng tu luyện Thiền tông thần kinh khó lường này có chủ ý gì, nghĩ đến nát óc cũng không đoán được thân phận chân chính của Vương Phật Nhi.