Đại Viên Vương

Chương 231










Khương Công Vọng không hiểu sao nhìn thấy thiếu niên này lại nhớ đến kỷ niệm mình học võ thuở nhỏ, bất giác đáp ứng người thiếu niên đấu tay đôi với điều kiện nếu thua sẽ phòng thích hắn.



Nhưng điều khiến hắn vô cùng kinh ngạc là thiếu niên vô danh này có vũ kỹ cực kỳ mạnh mẽ, tuy tay không mà một quyền một cước đều có uy lực rất lớn, lại sử dụng một môn võ học rất cổ xưa, quay đi quẩn lại chỉ có mấy chục chiêu vẫn khiến Khương Công Vọng công không phá nổi sức phòng ngự của nó.



Hai người bay nhảy khổ đấu trên đường phố hơn nửa canh giờ, Khương Công Vọng cũng phải dựa vào vũ khí sắc bén, thương pháp vững chắc mới có thể đánh ngang tay. Hắn có chút hối hận trong lòng:" Nếu biết gã thiếu niên khó chơi như thế này thì ta đã không đáp ứng đánh tay đôi rồi. Nếu thua, ta có mất danh tiếng cũng không sao nhưng ngày sau cầm quân sẽ gặp rất nhiều trở ngại."




Trung thổ Thần Châu coi võ danh làm đầu, tuy không phải tất cả các đại tướng cầm quân đều là cao thủ đệ nhất trong binh mã của mình nhưng nếu là một tướng quân thường xuyên chiến bại thì chắc chắn sẽ không khiến cho thủ hạ chịu phục. Khương Công Vọng mới đầu quân về với Vương Phật Nhi, dù thế nào cũng muốn tránh việc mất mặt này, bởi vậy mới xuất ra hết sức bình sinh, thương pháp thần tốc chiêu này nối chiêu khác, cây đại thương như phát nộ, uốn lượn tựa giao long.



Thiếu niên đào ngũ tỏ vẻ cực kỳ kiên nghị, dưới sự tấn công nhu mưa gào gió thét của Khương Công Vọng vẫn ra sức chống trả không thua, chỉ lặp đi lặp lại hơn mười chiêu quyền cước kia, sử dụng từ đầu đến đuôi rồi lại từ đuôi lên đầu. Khương Công Vọng từ tận đáy lòng thầm kêu khổ, người thiếu niên cũng không sướng gì. Nó vốn nghĩ mình có tu vi tứ phẩm thì nhất định có thể đánh bại Khương Công Vọng. Thiếu niên này anh tuấn khí phách, muốn thoát thân chạy đi nhưng không ngờ mới vừa thực sự giao đấu liền phát hiện thương pháp của Khương Công Vọng vừa trầm ổn vững chắc lại vừa tàn nhẫn sắc bén, mặc cho nó cố gắng đến thế nào cũng không thể thoát khỏi lưới thương của Khương Công Vọng.



Sự khổ sở cùng xuất hiện ở trong lòng hai người:"Cứ khổ đấu thế này thì có mấy ngàn chiêu cũng khó phân thắng bại, phải làm như thế nào mới được đây?"



Nhạc Sư Đà đánh chết tên quan Thanh Viên quân xong liền dẫn dắt binh mã bản bộ chuẩn bị rời khỏi thành quay về. Hắn cũng không phải là kẻ lỗ mãng, việc giết người của Thanh Viên quân nói lớn thì cũng không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ, nhất định phải được Vương Phật Nhi bảo vệ mới được. Không có chủ công che chở, Thanh Viên đại tướng sẽ b0p chết hắn như một con kiến. Truyện "Đại Viên Vương "



Khi trên đường rời thành thì Nhạc Sư Đà phát hiện ra binh mã của Khương Công Vọng, cảm thấy tò mò liền dẫn quân tiến đến. Thủ hạ của Khương Công Vọng nhìn thấy là hắn nên không ngăn trở.



" Tiểu Khương, ngươi đánh đấm kiểu gì mà lâu như vậy, không bằng ta đến giúp ngươi một tay."



Nhạc Sư Đà nghĩ rằng Khương Công Vọng được chủ công tương đối sủng ái, nếu kéo hắn cùng đến xin xỏ thì không khéo việc giết Thanh Viên quân sẽ dễ được bỏ qua hơn. Bởi vậy Nhạc Sư Đà rút thần đao ra tức thì gia nhập trận chiến mà chẳng cần chờ Khương Công Vọng phân trần gì cả. Truyện "Đại Viên Vương "



Võ công của thiếu niên cũng chỉ tương đương với một người bất kỳ trong bọn họ, sau khi Nhạc Sư Đà tham chiến thì liền hết chống đỡ nổi. Nhạc Sư Đà nháy mắt ra dấu với Khương Công Vọng. Khương Công Vọng lập tức hoa thương lên hóa thành ảo ảnh khôn cùng thu hút sức chú ý của người thiếu niên. Nhạc Sư Đà lẻn ra sau lưng, hung hăng chém một sống đao trúng đích khiến cho thiếu niên phải lảo đảo.



Khương Công Vọng thi triển thương pháp đánh bụp bụp mấy cái, liên tiếp phong bế hai mươi tám huyệt đạo của người thiếu niên rồi quay cán thương gõ nhẹ vào gáy hắn. Hai người hợp sức lại tức thì đánh cho thiếu niên hôn mê bất tỉnh.




"Sao Nhạc đại ca lại chạy đến khu phố của đệ thế này?"



Khương Công Vọng vừa lên tiếng hỏi, Nhạc Sư Đà tỏ vẻ đau khổ đem chuyện xảy ra vừa rồi kể một lượt. Khương Công Vọng cũng có chút ngạc nhiên không biết phải làm thế nào. Nhạc Sư Đà muốn rủ hắn về Doanh, Khương Công Vọng lập tức nói:" Đệ sợ Thanh Viên quân không tìm thấy huynh thì sẽ trút hận lên binh lính Thỉ Phong Doanh chúng ta. Cần phải thông báo cho mọi người cùng rút về thôi!"



Nhạc Sư Đà nghĩ thấy cũng đúng nên lập tức sai tất cả thủ hạ chia nhau đi tìm sáu Bộ binh mã khác bảo bọn họ nhanh chóng rút về doanh trại.



Vương Phật Nhi ở trong đại bản doanh xử lý đám binh lính kiêu ngạo không tuân lệnh thì đột nhiên nghe thân binh dưới trướng đến thông báo tám bộ binh mã đều rút trở về. Hắn thầm nghĩ:" Chẳng lẽ truy bắt quân đào ngũ dễ dàng như vậy sao? Mới đầu buổi chiều đã bắt hết được bọn chúng rồi ư?"



Hắn đang miên man suy nghĩ thì Nhạc Sư Đà và ba huynh đệ họ Khương dẫn theo một thiếu niên trông vẻ kiên nghị lao vào trong trướng. Nhạc Sư Đà vừa thấy Vương Phật Nhi bèn lập tức vui sướng hét lớn:" Chủ công, chúng ta hôm nay bắt được một người đào ngũ có tu vi tận tứ phẩm, nếu người có thể chuyển hóa thành Thi yêu thì lực lượng của Thỉ Phong Doanh chúng ta có thể lập tức tăng cường lên không ít."



Người thiếu niên nghe thấy đề nghị của Nhạc Sư Đà liền ngoác mồm chửi rủa làm cho Vương Phật Nhi không hiểu ra sao cả, lập tức quát hỏi Nhạc Sư Đà:" Thiếu niên này gây chuyện gì mà ta phải biến hắn thành Thi yêu? Ta bảo các ngươi đi bắt bọn đào ngũ chứ có phải sai các ngươi đi bắt cao thủ đâu chứ."



Nhạc Sư Đà trộm nhìn Khương Văn Lễ, trong lòng có chút không yên. Khương Văn Lễ tuy võ công không cao nhưng có kiến thức rộng rãi, rất nhiều mưu kế, đã trở thành cẩm nang của đám võ tướng này. Khương Văn Lễ mỉm cười, máy môi ý bảo Khương Công Vọng trình bày.



Khương Công Vọng bất đắc dĩ đành phải bước lên thi lễ, nói với Vương Phật Nhi:" Chủ công, thiếu niên này đào ngũ không chịu về đơn vị, đánh cuộc với ta là nếu hắn thắng thì ta sẽ phải thả hắn đi."




Vương Phật Nhi vừa nghe đến đây liền nổi hứng, cất tiếng hỏi:" Vậy ngươi thua phải không?"



Khương Công Vọng lúng túng đáp:" Nhạc Sư Đà đại ca đi ngang qua liền giúp ta một tay nên lần đánh cuộc này không tiến hành được."



Vương Phật Nhi quay sang nhìn người thiếu niên, trong lòng thực sự rung động. Võ tướng có tu vi tứ phẩm thì ở trong bất kỳ một đội quân nào đều là tài sản cực kì quý giá, cho dù không cho thống lĩnh quân đội thì cũng phải giữ ở bên người, ở thời điểm đại quân chém giết sẽ tạo nên hỗ trợ rất lớn.



Hắn nói với người thiếu niên:" Vì sao ngươi không muốn gia nhập quân đội của ta? Nói được lý do mà ta cảm thấy thỏa mãn thì sẽ thả ngươi đi. Nếu không nói được lý do thì sẽ bị chút trừng phạt nho nhỏ."



Người thiếu niên rất quật cường đáp:" Mẫu thân ta là người của Đại Càn vương triều. Người nuôi dưỡng ta từ nhỏ đến lớn, trong huyết mạch của ta cũng có dòng máu của nhân tộc, tự nhiên không nghĩ đến việc tấn công vào quốc thổ Đại Càn vương triều. Ngươi có giết thì ta cũng không gia nhập Thỉ Phong Doanh."



Vương Phật Nhi nghe nói vậy bèn liên tục gật đầu, nói:" Ngươi là đứa nhỏ rất hiếu thảo, ta cũng không miễn cưỡng ngươi gia nhập quân đội. Nhưng nếu ta thả ngươi đi thì tướng sĩ trong quân đều nói ta phá quy định. Như vậy đi, nếu trận đánh cuộc giữa ngươi và Khương Công Vọng chưa hoàn thành thì ta đánh cược với ngươi một lần nữa là được."



Người thiếu niên lập tức lớn đáp ứng, dáng vẻ chẳng có chút khó chịu nào.