Đại Viên Vương

Chương 221










Vương Phật Nhi lần đầu tiên gặp người ở trong hoàng cung nên rất tò mò. Hắn đợi rất lâu mới phát hiện ra lão thái giám không để ý đến hắn mà chỉ yên lặng quét rác.



Vương Phật Nhi đột nhiên nở nụ cười, nhảy xuống Ma Ngoan, khom người thi lễ nói:" Lão tiền bối, ngươi quét rác thế nào vậy, cứ quét lá rụng bên trái sang bên phải, sau đó lại quét trở về, vĩnh viễn cũng không sạch."



Lão thái giám mới hơi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt mờ đục thoáng nhìn Vương Phật Nhi, chậm rãi nói:" Mọi thứ trên đời chính là từ nơi này chuyển qua nơi khác, hoặc là thay đổi hình dạng, có khác gì ta quét rác đâu?"



Vương Phật Nhi nghe thế liền trầm ngâm, một lát sau cũng biết nghe lời phải, đáp:" Theo như lời tiền bối thì vạn vật trong thiên địa, sinh tử bệnh lão, chẳng khác nào từ hình thái này biến thành hình thái khác chẳng khác nào quét rác mà thôi. Vãn bối thụ giáo !"




Kia lão thái giám nghe Vương Phật Nhi nói như vậy tức thì mắt sáng ngời, dừng tay ném chổi xuống đất, điềm đạm hỏi:" Vật vì sao chết?"



Vương Phật Nhi hiểu rằng mình gặp phải một người nhiều năm đơn độc khổ sở suy tư một vấn đề triết học nào đó, đã sắp phát điên, vừa rồi hắn chỉ thuận miệng trả lời mà thôi, giờ nghe lão thái giám nêu vấn đề bèn thầm nghĩ cách thoát thân, càng thêm thuận mồm nói bừa:" Vật vì sao sinh, vật vì sao tử, sinh tử như một mà thôi!"



Lão thái giám dường như chưa bao giờ nghe được lý luận kỳ diệu như vậy, không ngừng nhắc lại:" Vật vì sao sinh, vật vì sao tử, sinh tử như một mà thôi! Vật vì sao sinh, vật vì sao tử, sinh tử như một …, sinh tử như một …"



" Ha ha, ta hiểu rồi! Ta hiểu rồi, thì ra là thế, thì ra là thế! Uổng cho ta khốn khổ suy tư bao nhiêu năm, vật cùng tất biến…" lão thái giám vui sướng hoa chân múa tay, nước mắt chảy ròng ròng, khóc vì quá vui, như điên như cuồng.



Vương Phật Nhi không dám quấy rầy, đang muốn lặng lẽ rời khỏi cái Lãnh tuyền cung chán ngắt này thì lão thái giám đột nhiên la lên:" Bạn nhỏ đã chỉ điểm cho ta ngộ ra, ta sẽ tặng cho ngươi cái này!"



Vương Phật Nhi thấy mắt hoa lên, lão thái giám đã đến trước mặt, vươn bàn tay gầy guộc đặt lên trên đỉnh đầu hắn.



Vương Phật Nhi hoảng hốt, vội vàng định vận công phu Thập Phương Đống Ma Đạo hộ thân, nhưng một luồng ý niệm vô cùng huyền ảo đã truyền vào thức hải của hắn. Hắn đã có tu vi niệm lực gần đến tứ phẩm nhưng không có lấy một chút sức kháng cự.



" Có thể xâm nhập thức hải cũng giống như có thể ý khống chế tư duy của người khác. Loại công lực này ta mới chỉ thấy ở sư phụ, chẳng lẽ lão thái giám này cũng cao cường như thế sao?"



Vương Phật Nhi ngoảnh đầu lại thì phát hiện lão thái giám đã bỏ đi từ lâu, Lãnh Tuyền cung không có mảy may sự sống, không có lấy một ai. Tuy chỉ là nháy mắt nhưng lại khiến Vương Phật Nhi toát mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.




" Dùng vô thượng ý chí khắc họa tinh thần ấn ký vào trong thức hải của người khác, không là cao thủ vượt qua thiên kiếp thì đừng có mơ. Hơn nữa nếu vừa rồi lão thái giám cố ý đánh mạnh một chưởng, dùng tới hai ba phần khí lực thì đầu ta hẳn là đã nát bét rồi! Người này thật ra là ai? Tại sao lại ở trong tòa cung điện hoang phế này quét cái quỷ gì ?"



Vương Phật Nhi tựa như ở giữa ranh giới sống chết, đến trước Ác quỷ đạo lại quay về, mãi sau mới cảm giác thấy thân thể đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng cảm thấy kinh hoảng khác thường. Hắn chẳng thèm xem lão thái giám kia đã truyền cái gì vào thức hải của mình, tức thì nhảy lên Ma Ngoan, vận khí lớn tiếng thét gọi.



" Khuynh Thành, Lệ Khuynh Thành, muội ở đâu, đi ra mau."



Ý niệm thứ nhất trong đầu hắn cái chính là võ công của lão thái giám này cao hơn rất nhiều so với Lệ Khuynh Thành, Tàng Dạ Linh, vạn nhất Lệ Khuynh Thành gặp lão mà còn muốn thử đao thì chỉ sợ khó giữ được tính mạng trong vòng mười chiêu. Nhớ tới hình ảnh Lệ Khuynh Thành vừa đứng vừa cười, vuốt v3 thanh trường đao trong tay, dáng vẻ vừa kiêu ngạo lại vừa tự tin thì Vương Phật Nhi không nén được nỗi sợ hãi trong lòng. Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "



" nếu … nếu về sau ta không còn được gặp lại cô gái này, ta sẽ trống vắng đau khổ lắm không?" Trong nháy mắt, Vương Phật Nhi hiểu sâu sắc rằng không cần biết tình cảm của hắn đối với Lệ Khuynh Thành đã đến mức độ nào, nhưng cảm tình này rốt cuộc đã nảy nở, hắn không thể nào xóa đi được.



" Khuynh Thành, mau ra đi, theo ta về nhà!"



Vương Phật Nhi cứ thế hò hét mà không hề phát hiện ra rằng vì hắn quá nôn nóng khiến cho giọng nói trở nên khản đặc. Hắn thật sự lo sợ rằng Lệ Khuynh Thành sẽ gặp phải cái lão thái giám không giống con người, quỷ thần khó lường kia.



Cái cảm giác này cũng giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thái Tuyền Thương. Hắn nghi ngờ sâu sắc rằng lão thái giám cũng không phải là con người nữa.



Ma Ngoan bay nhanh như điện. Vương Phật Nhi tìm kiếm khắp mọi nơi trong Hoàng cung, dần dần đến gần Vô Ưu cung. Bình thường nếu nhìn thấy cung điện có vô số cấm vệ quân phòng thủ thì Vương Phật Nhi tất nhiên sẽ tránh đi, nhưng giờ những nôn nóng trong lòng làm cho hắn chẳng những không né tránh mà ngược lại xông thẳng tới, vận kình hét lớn như muốn truyền thanh âm của mình vào nội cung.




Cấm vệ của Vô Ưu cung cũng thuộc Đại võ tuyên uy quân. Năm đại thống lĩnh thay phiên nhau cai quản Đại võ tuyên uy quân, hôm nay đến lượt Đại thống lĩnh Vân Ba Đông của Vân Dực tộc bảo vệ Vô Ưu cung. Hắn thấy một thiếu niên điều khiển một con rùa bay cực kì hiếm thấy xông vào cung thì rất là tức giận, nghĩ thầm:" Ngọc Lê vương triều dù có suy bại như thế nào cũng không phải chỗ người ngoài tùy ý ra vào, chẳng lẽ tiểu tử này muốn tìm chết ư?"



Hắn vỗ hai cánh ở sau lưng, bay lên giữa không trung, tay chĩa cây Cửu cổ xoa ra, tức giận quát:" Tiểu tử là ai? Sao dám tự tiện xông vào Hoàng cung? Khinh thường Đại võ tuyên uy quân chúng ta không người sao?"



Vương Phật Nhi khẽ đạp chân, Ma Ngoan lập tức dừng lại ở giữa không trung. Hắn căn bản không thèm trả lời câu hỏi của Vân Ba Đông mà hỏi ngược lại:" Ngươi có trông thấy một cô gái cầm trường đao, mặc váy ngắn không?"



Vân Ba Đông thấy Vương Phật Nhi hỏi câu không đầu không đuôi bèn hét lớn:" Bất kì ai đến quấy nhiễu thì ta đều có chức trách bắt giữ. Ta không quản ngươi đến làm gì."



Vương Phật Nhi quá lo âu nên cũng không thèm nghĩ nhiều, lý giải những lời này là Vân Ba Đông đã gặp Lệ Khuynh Thành nên lạnh lùng hét lên:" Ngươi không chịu nói cho ta biết hành tung của Khuynh Thành thì ta trước hết sẽ bắt ngươi dùng nghiêm hình thẩm vấn."



Hắn vỗ vào lưng. Cây Thanh Cung Mộc lập tức bay lên giữa không trung, từ một chiếc côn nhỏ mấy tấc biến thành thanh đại bổng dài sáu trượng. Vương Phật Nhi nắm lấy một đầu bổng, nhẹ nhàng vung lên xuất một sát chiêu nhằm hướng Vân Ba Đông đánh tới.



" Người này tựa hồ là một viên quan, ta phải bắt sống hắn trong vòng vài chiêu rồi tra hỏi xem Khuynh Thành ở đâu. Xuất thủ ...... không thể dung tình!"