Đại Viên Vương

Chương 220: Thăm lãnh tuyên cung










Vương Phật Nhi cũng không muốn đi gặp cái cô nàng Tàng Dạ Linh xui xẻo kia, nhưng Lệ Khuynh Thành muốn đi nên hắn cũng không tiện ngồi nhìn. Nếu một khi cao thủ ở cấp độ như Lệ Khuynh Thành, Tàng Dạ Linh liều chết đánh nhau thì chỉ sợ muốn dừng tay cũng không được. Vương Phật Nhi tự nghĩ nếu mình ở hiện trường thì còn có thể nghĩ ra biện pháp. Chung quy đi cùng Lệ Khuynh Thành so với sau một đêm phát hiện nàng chẳng biết sinh tử thế nào, áy náy suốt đời thì còn hối hận hơn nhiều.



Hai người cú theo đường cũ quay lại, nhóm Tàng Dạ Linh và Đề Hoàng công chúa đương nhiên đã rời đi từ lâu. Vương Phật Nhi tiện thể vẫy người bán hoa quả ven đường tới hỏi nhưng cũng không thu được tin tức gì có ích, người bán hàng rong chỉ có thể cho biết họ đã cưỡi đại điểu bảy sắc bay về hướng đông, hỏi thêm thì chỉ lắc đầu. Truyện "Đại Viên Vương "



Lệ Khuynh Thành nhìn về phương đông, tự hỏi:" Hướng đó của Bạch Nguyệt thành là hoàng cung, Tàng Dạ Linh vào trong đó làm gì nhỉ?"




Vương Phật Nhi cười khổ nói:" Thế lực của các đại yêu tộc Tây Địch rất phức tạp, Đại Lôi Âm tự của huynh lại không hòa nhập với thế tục nên không thạo những tin tức loại này. Lần trước Bạch Tuyền Dị nói muốn phát động yêu tộc Tây Địch xâm nhập Đại Càn vương triều, chỉ sợ có các loại Yêu suất, Yêu tướng đứng sau lưng giật dây. Tàng Dạ Linh có nhiều khả năng sẽ tiếp nhận chức Yêu suất của Ngột Tư tộc, có thể tham dự nên tự nhiên biết nhiều hơn so với chúng ta."



Lệ Khuynh Thành nghe Vương Phật Nhi phân tích thì quay đầu lại nói:" Thập Phương huynh về trước đi, muội có việc cần làm."



Vương Phật Nhi đưa tay vuốt tóc, thở dài nói:" Nếu muội định xông vào hoàng cung thì huynh làm sao yên tâm được? Chỉ luận về võ công thì huynh còn không bằng muội nhưng cũng không làm muội vướng tay."



Lệ Khuynh Thành cười quyến rũ, trong lòng thấy ấm áp, cảm giác như một người em gái hỏi:" Huynh đi theo muội đến nơi đó sẽ không hối hận chứ?" Truyện "Đại Viên Vương "



Vương Phật Nhi hạ giọng, nói:" Cho dù hối hận vạn lần thì huynh vẫn cứ đi theo. Muội cũng biết rằng nếu huynh không có niềm tin chắc chắn thì sẽ không kiêu ngạo tới tận cửa khiêu chiến như vậy."



Lệ Khuynh Thành cười quát:" Vậy thì huynh cứ đi, khi về thì đừng có oán muội." Nàng vận khí lưu chuyển cuồng bạo bên ngoài thân thể rồi thân hình từ từ bay lên, Vương Phật Nhi giật mình, vội vàng vuốt Kì Mộc phong trấn phóng Ma Ngoan ra.



Ma Ngoan toàn thân đỏ rực như hỏa, hình thức giống như một con rùa lớn, hai bên mai có tám mươi tám đôi cánh cổ quái vẫy cực nhanh thành một vùng bóng ảnh vù vù như gió lốc.



Tiến nhập cảnh giới đệ nhất phẩm thì không cần nhờ vào cơ quan pháp bảo, chú thuật bí pháp mà có thể lập tức bay lên không. Vương Phật Nhi mặc dù ở cùng sư phụ Cưu Ma La Cấp Đa không lâu nhưng mà cũng hiểu rõ những điều này. Lệ Khuynh Thành dùng tu vi tuyệt thế bay lượn, Vương Phật Nhi cũng chỉ còn cách phóng ra con rùa cấp thần tuấn này mới có khả năng theo kịp nàng.



Lệ Khuynh Thành ngự phong bay đi, ngẫu nhiên quay đầu lại phát hiện ra Vương Phật Nhi theo đi bèn bật cười ha ha rồi tăng tốc độ lên nhanh hơn.




Vương Phật Nhi ở trên lưng vội vàng thúc giục con rùa lớn đuổi theo. Ma Ngoan tức thì xòe ra tám mươi tám đôi cánh nhỏ, lập tức tạo nên một vòng gió lốc xoáy quanh thân thể giống như một đệm khí làm tường thành bảo vệ người ở trên lưng nó.



Mặc dù Ma Ngoan phi hành với tốc độ rất nhanh, nhưng Vương Phật Nhi đứng ở trên lưng lại không hề cảm thấy có chút gió nào đập vào mặt.



" Thì ra cưỡi Ma Ngoan lại dễ chịu như thế này." Vương Phật Nhi thầm lấy làm kỳ lạ, đồng thời cũng cảm thấy mình phóng ra con thần tuấn này đúng là có khả năng đoán trước. Tốc độ ngự khí của Lệ Khuynh Thành mặc dù kém thân pháp quỷ thần khó lường của sư phụ và Thái Tuyền Thương nhưng là so với việc hắn phi hành bằng Tử lân thiên long trảm của Vũ Thương thương hội thì nhanh hơn nhiều.



Vương Phật Nhi sử dụng Tử lân thiên long trảm để phi hành thì sẽ tiêu hao cực nhiều chân khí, tương đương với dùng các loại tọa kỵ cao nhất như Cửu huyền lộc chiến xa, Hỏa long liễn, hơn nữa duy trì lại không được bao lâu nên nhất định là không theo kịp Lệ Khuynh Thành.



Nếu thay đổi sang Li Loan biến có tốc độ nhanh hơn thì Vương Phật Nhi lại không dám cam đoan rắng Lệ Khuynh Thành có thể hoài nghi thân phận chân chính của mình hay không.



Mặc dù Bạch Nguyệt thành là thành lớn trong thiên hạ, mọi người cũng được coi là có kiến thức rộng rãi nhưng việc có thể trông thấy người bay loạn trời như thuế này cũng không nhiều. Bất kể là người cưỡi thú hay là cao thủ ngự khí để bay thì ở Trung thổ Thần Châu đều hiếm thấy, có biết bao người suốt cuộc đời chẳng trông thấy được lần nào.



Lệ Khuynh Thành bay ở phía trước, Vương Phật Nhi cưỡi rùa đuổi theo ở phía sau gây ra những luồng gió lốc khiến cho người bên dưới nghiêng ngả. Hoàng thành của Ngọc Lê vương triều ở chính giữa Bạch Nguyệt thành, xây dựng bằng đá núi Bất Nguyên sơn, cao năm mươi lăm trượng, từ đông sang Tây rộng năm dặm, nam bắc dài bảy dặm, khí phách hùng hồn, có lịch sử còn lâu đời hơn cả Ngọc Lê vương triều. Truyền thuyết kể rằng năm đó Thủy Câu Thần dùng vô thượng thần lực kiến tạo nên, trên khắp Trung thổ Thần Châu không có tòa thành thứ hai nào được xây dựng bằng đá núi Bất Nguyên sơn cả.



Năm đó Thái cổ thần thú Hoàng Đô chết đi, thi thể hóa thành Bất Nguyên sơn. Đá của dãy núi này cứng rắn nhất thiên hạ, rèn luyện ra tinh thiết thì sẽ luôn là tài liệu tốt nhất để chế tạo thần binh. Có thể dùng Bất Nguyên sơn để xây dựng nên thành trì đã có thể nói là một thần tích.




Vương Phật Nhi thấy Lệ Khuynh Thành đã ngự khí bay qua tường Hoàng thành thì rất khẩn trương, đành thúc dục Ma Ngoan đuổi theo. Nhưng vừa tiến vào Hoàng thành, Vương Phật Nhi lại không thấy tung tích của Lệ Khuynh Thành đâu nữa cả. Điều khiến hắn càng kinh ngạc hơn là cung điện cực kỳ lớn kéo dài hơn mười dặm này lại không có một bóng người, vô cùng lạnh lẽo.



" Ta còn nói xông Hoàng thành cực kỳ nguy hiểm, thế mà nơi đây lại hoang vắng đến tình trạng như thế này. Ngọc lê vương triều thật sự quá suy sụp rồi." Truyện "Đại Viên Vương "



Vương Phật Nhi thấy nơi này tựa hồ không có nguy hiểm thì cũng không sốt ruột lắm, điều khiển Ma Ngoan bay loanh quanh một vòng coi như là để xem xét phong cảnh." Kiếp trước có đi tham quan cố cung, còn mất bôn chục. Hôm nay hoàng đế vẫn còn mà ta có thể xem miễn phí, quả nhiên là kỳ diệu. Nếu không chuyển sinh đến Trung thổ Thần Châu, ta tuyệt đối không thể tưởng được sẽ có những ngày này."



Hoàng thành của Ngọc lê vương triều so với cung điện hoàng gia trong thế giới kiếm trước của Vương Phật Nhi còn lớn hơn gấp chục lần, nếu đi bộ thì vài ngày cũng chưa chắc đã đi hết. Vương Phật Nhi nổi hứng điều khiển Ma Ngoan hạ thấp xuống cách mặt đất chùng ba năm thước, chậm rãi phi hành, cảm giác cứ như một thành viên miễn phí của một đoàn du lịch dị giới vậy.



Cứ thế bay vòng vèo qua mười cung điện liên tiếp mà Vương Phật Nhi vẫn khôngtrông thấy ai. Hắn thầm lấy làm kỳ lạ, nhất thời chấn động không rõ rốt cuộc nơi này đã bị bỏ hoang hay là mình tìm sai chỗ.



" Lãnh tuyền cung!" Vương Phật Nhi từ từ bay lại gần một cung điện, không khỏi lẩm bẩm thốt lên:" Nơi này là lãnh cung, cũng có chút dễ hiểu."



Vương Phật Nhi ngang nhiên bay vào, phát hiện nơi này rõ ràng lạnh hơn các nơi khác. Hắn lượn một vòng rồi định rời đi thì phát hiện có một thái giám già đang quét dọn soàn soạt