Đại Viên Vương

Chương 215: Nhàn rỗi làm chuyện ngông cuồng










A Hạp La vũ tộc chỉ có ba đạo kinh mạch, nhưng Viêm mạch là một trong ba mạch chủ cña A Hạp La vũ tộc lại dài hơn so với tám đạo kinh mạch của Bạch Nguyệt yêu tộc. Có thể nói là kinh mạch của Bạch Nguyệt yêu tộc rất nhiều đồng thời lại phân bố khắp tứ chi, tổng hợp kình lực cực nhanh, thường khi xuất thủ dế dàng phát ra khí thế đến cực đỉnh. Truyện "Đại Viên Vương "



Spoiler for ..:



Khí mạch của A Hạp La vũ tộc quá dài, bởi vậy nên chiêu số võ học trải dài vô tận, càng lâu càng tăng uy lực. Nếu đả thông hết được Băng mạch bên trái và Lôi mạch bên phải và Viêm mạch ở chính giữa thì chân khí phải gấp năm lần Bạch Nguyệt yêu tộc đả thông hết kinh mạch.



Vương Phật Nhi bế quan mấy ngày thì chợt có hiểu ra khi tu luyện Li Loan biến phải dùng Thiên địa đồng nguyên biến sửa đổi lộ trình chân khí trong cơ thể để mô phỏng kinh mạch của A Hạp La vũ tộc. A Hạp La vũ tộc vốn là hậu duệ của thần điểu Li Loan, nếu khai thác phương diện này thì mới có thể phát ra uy lực chân chính của Li Loan biến.




Tu luyện Nguyên tổ Thủy thần biến đến mức cao nhất có thể hóa thân thành những loại thú lớn thời Thái cổ hồng hoang, nhưng chúng không phải là loại giúp cho Vương Phật có khả năng bỏ chạy trối chết.



Ngày hôm đó, Vương Phật Nhi đang khổ công suy nghĩ về ý nghĩa tinh thâm của Ma Phật đà Thập biến thì bỗng có tiếng gõ cửa khiến hắn ngạc nhiên, thầm nghĩ:" Cho dù là Vân Lĩnh Thuật hay đám võ tướng thủ hạ của mình thì cũng không quấy rầy ta vào thời điểm này, chẳng lẽ Lệ Khuynh Thành đã trở về?"



Hắn phất tay một cái, cách không mở cửa phòng thì thấy Khương Công Vọng tiến vào, tay cầm một phong thư trên mặt có rất nhiều hoa văn, trông có vẻ như là chiếu thư của hoàng thất Ngọc Lê vương triều.



" Chủ công, vừa rồi tứ hoàng tử của Ngọc Lê vương triều phái thủ hạ đưa tới cái này. Bọn tại hạ không dám chậm trễ vội đưa tới cho người xem."



Vương Phật Nhi đưa tay tiếp nhận, thở dài sườn sượt. Kiếp trước hắn đã xem vô số những vở kịch cổ điển, thấy Hoàng thất uy nghiêm chứ nào có tùy tiện như thế này. Vương tử của Ngọc Lê vương triều ban hành ý chỉ mà lại cứ tùy tiện giao nhận, chẳng hơn những thư tay bình thường là bao nhiêu.



Vương Phật Nhi mở thư ra xem, tức thì bật cười, thấy tron đó chỉ nói bóng giá là quý nữ Duyên Phong Nguyệt của Ngột Tư tộc đã tới tuổi cập kê, nay muốn mời các thiếu niên kiệt xuất đến dự tiệc. Đây hiển nhiên là tứ Hoàng Tử cố ý làm mối để hắn và Duyên Phong Nguyệt, ái nữ của Duyên Công Minh là em trai duy nhất của Hi suất của Ngột Tư tộc, kết hợp thành một đôi.



Vương Phật Nhi cũng không thích phong cách của Duyên Phong Nguyệt, đang định cự tuyệt mối lương duyên này nên hỏi Khương Công Vọng:" Người đem thư đến cho người có còn nói gì nữa không? Có nói ta khi nào phải phúc đáp không?" Truyện "Đại Viên Vương "



Khương Công Vọng lắc đầu:" Họ đưa thư xong lập tức rời đi, không nói thêm nửa lời."



Vương Phật Nhi lật qua lật lại nhìn mấy lần rồi lắc đầu bảo:" Ngươi đi mời Vân Lĩnh Thuật đến đây, ta cần thương lượng với Vân đại ca về việc này!"




Khương Công Vọng chào rồi rời đi, Vương Phật Nhi không nhịn được lớn tiếng cười ha hả, tự nhủ:" Xuất thân của Duyên Phong Nguyệt cũng không tệ, đáng tiếc là ta không quan tâm đến chuyện này chứ không thì đây cũng xem là một lựa chọn tốt."



Một lát sau thì Vân Lĩnh Thuật tới. Hắn cầm lấy phong thư do Vương Phật Nhi đưa cho, cũng mỉm cười nói với Vương Phật Nhi:" Tuy Duyên Phong Nguyệt khá là khoa trương nhưng thanh danh cũng không tồi, rất là trong sạch. Nếu Thập Phương tiểu đệ có ý thì có thể đáp ứng việc này. Tuy nhiên, Duyên Phong Nguyệt luôn tự so sánh với Tàng Dạ Linh, ánh mắt cũng cực cao, cho dù có tứ Hoàng tử hậu thuẫn nhưng ta phỏng chừng tám chín phần mười là người ta sẽ không đồng ý, ngươi muốn giành được giai nhân thì vẫn cần phải cố gắng."



Vương Phật Nhi nghe vậy thì rất kinh ngạc, vội vàng hỏi. Vân Lĩnh Thuật thấy hắn quả thật chẳng biết gì bèn giải thích:" Đại lễ phòng đất, thứ nhất là để cho thủ hạ của các đại Yêu suất, Yêu tướng có cơ hội đoạt danh nghĩa chính thống, được Ngọc Lê vương triều thừa nhận phong thưởng quan chức; thứ hai là để cho những võ tướng lưu lãng không có chủ công nhân cơ hội này tìm minh chủ hợp ý để nương tựa; thứ ba là để các thế lực lớn bắt tay với nhau. Lần đại lễ nào cũng có cả trăm cuộc hôn lễ thông gia, chỉ có điều là để có thể thành hôn thì không phải chỉ một cái vỗ tay là xong."



Vân Lĩnh Thuật nói đến việc này thì cũng dạt dào hứng thú, giải thích một hồi lâu. Vương Phật Nhi cũng dần dần hiểu ra.



Thì ra chuyện thông hôn này quá nửa là do một bên nào đó nêu ra với vị quan chủ lễ của Ngọc Lê vương triều chủ trì đại hội. Viên quan chủ lễ này sẽ đóng vai trò bà mối, nhận được những ý tứ này liền mời những võ tướng trẻ tuổi đã thể hiện xuất sắc trong kỳ đại lễ đến để Duyên Phong Nguyệt lựa chọn.



" Ta cũng chỉ quen sơ với Duyên Phong Nguyệt, nào có ý bàn chuyện kết hôn, nhưng mà như Vân đại ca đã nói, trong việc này còn có tranh giành, ta cũng muốn đi xem náo nhiệt một chút."



Vân Lĩnh Thuật còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức, ứng phó khiêu chiến nên Vương Phật Nhi cũng không yêu cầu cùng đi. Hắn phấn khởi tinh thần, gọi Khương Công Vọng, Nhạc Sư Đà tới dự tiệc. Mới đi chưa được bao xa, Vương Phật Nhi thấy Lệ Khuynh Thành hối hả phi thân trở về, vội vàng gọi:" Khuynh Thành, sao mãi hôm nay mới quay về? Mấy hôm không thấy nàng rồi."



Lệ Khuynh Thành trông thấy có thêm hai người mà nàng không nhận ra đi bên cạnh Vương Phật Nhi thì rất lấy làm kỳ quái, cũng hỏi:" Thập Phương, huynh định đi đâu vậy? Hai người này là ai?"



Vương Phật Nhi cười đáp:" Hai người này là thủ hạ ta mới thu nhận. Bây giờ ta định đi dự một yến hội để xem náo nhiệt. Khuynh Thành có muốn đi cùng không?"




Hắn vẩy tay tung phong thư mời kia ra. Lệ Khuynh Thành giơ tay đón lấy, tức thì tỏ vẻ bực tức quát lên:" Loại yến hội này thì ta đi làm gì? Ngươi cứ tự tới mà phong lưu khoái hoạt đi!"



Lệ Khuynh Thành xoay người bỏ đi, Vương Phật Nhi cũng không ngăn cản, chỉ là cười dài mà nói:" Mấy hôm trước ta có đấu với Tàng Dạ Linh một lúc, hôm nay đi là muốn xem vị nữ vũ thần này có tới đó hay không. Khuynh Thành, nếu nàng không đi thì ta cũng không đi nữa."



" Tàng Dạ Linh? Vì sao mà huynh lại đấu với nàng ta chứ?"



Vương Phật Nhi nói đúng điểm mấu chốt nên không sợ Lệ Khuynh Thành không quan tâm. Vương Phật Nhi bèn nhân tiện kể lại tình huống ngày hôm ấy, Lệ Khuynh Thành liền dừng lại, nói với Vương Phật Nhi vẻ cực kỳ quan tâm:" Tàng Dạ Linh khinh người quá đáng, muội thật sự muốn xem Kim Hi Li diễm phủ của cô ta đến tột cùng có uy phong như thế nào. Muội sẽ đi cùng huynh."



Vương Phật Nhi ngoảnh đầu sang, đột nhiên đưa tay khoác ngang cái eo nhỏ nhắn của Lệ Khuynh Thành, ghé sát bên tai nàng nói:" Tàng Dạ Linh có võ công tương đương với nàng, nhưng cô ta còn có Kim Hi Li diễm phủ nữa. Ta rất lo lắng…"



Có cả trăm người đã đạt cấp sắc lang từng nói qua, tán gái chỉ có bốn bước mà thôi, nắm tay, ôm eo, hôn hít rồi phá đồn. Vương Phật Nhi đã vượt qua bước nắm tay Lệ Khuynh Thành từ lâu, giờ mượn cơ hội đột phá bước quan hệ thứ hai.



Hành động này của Vương Phật Nhi nửa như cố ý nửa lại vô tình, hơi có chút ph0'ng đãng nhưng lại không bị cấm, ngược lại khiến để cho Lệ Khuynh Thành vốn luôn không câu nệ tiểu tiết cũng phải tim đập thịch thịch