Đại Viên Vương

Chương 212: Chiến phủ màu vàng chém phật đà










Tốn Tô Tà bị thiệt thòi lớn vì đã để cho Vương Phật Nhi tăng giá bán bức tranh lên rất cao, cuối cùng cũng phải chịu cái giá mười sáu vạn lượng vàng. Người mua đành dùng một chiếc xe bằng vàng trả cho người bán. Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "



Lần này thì một tay giao xe, một tay giao tranh. Vương Phật Nhi thầm nghĩ:" Sao lại dùng vàng chế tạo chiến xa như vậy được nhỉ? Vàng có tính chất vừa mềm lại vừa nặng, không phải là tài liệu tối ưu để chế tạo chiến xa!"



Nhưng khi chiến xa lọt vào tay thì Vương Phật Nhi lập tức vứt bỏ cái nghi vấn này. Chỉ miễn là có thể bán được hàng, cần gì quan tâm người mua kiếm tiền từ đâu ra. Trận náo loạn bên ngoài đấu trường thu hút người xem được một lúc, sau đó mọi người lại chú ý lên đài Đại vũ Tuyên uy.




Đại lễ phong đất diễn ra lâu thì hơn tháng, nhanh thì chỉ hơn mười ngày. Đợi suốt một buổi chiều, Tàng Dạ Linh vẫn chưa xuất hiện mà buổi luận võ ngày hôm đó cũng sắp tan, Vương Phật Nhi mới dẫn thủ hạ đi tìm thấy Vân Lĩnh Thuật. Vị thủ hạ đắc lực của Hoang Mộc Đại tướng này đang gặp một chút phiền toái, hôm nay phải khổ đấu tới ba trận, miễn cưỡng thủ thắng được hai trận còn trận thứ ba đã tạm dừng mà không phân thắng bại, phải đợi ngày mai đánh tiếp.



Hai người hỏi thăm nhau về chuyện ngày hôm nay. Vân Lĩnh Thuật lập tức tỏ ra rất là hâm mộ, nói với Vương Phật Nhi:" Ta muốn đoạt được chức vụ Thành chủ thì còn rất gian nan vì kẻ động thủ với ta chính là thủ hạ đắc lực của Hoa suất của Mộc tộc.



Hoa suất mặc dù là Yêu suất của Mộc tộc chúng ta nhưng lại không hòa thuận với Hoang Mộc Đại tướng. Lần trước, đối thủ này của ta tới tham gia đại lễ để xin đất phong, Hoang Mộc Đại tướng đã từng phái ta đến quấy nhiễu. Khi đó, ta khổ đấu với hắn suốt bảy ngày mới may mắn thắng hắn một chiêu, làm cho hắn không thể đoạt được đất phong. Lần này, đến phiên ta bị hắn khiêu chiến."



Vương Phật Nhi cười ha hả nói:" Lần trước Vân đại ca đã có thể thắng thì tất nhiên lần này cũng có thể đánh bại hắn. Lo được lo mất làm gì, phải để hào khí bộc phát khiến cho suốt đời đối thủ đều phải nhớ đến Vân đại ca, thành nỗi ám ảnh trong lòng hắn."



Được Vương Phật Nhi khích lệ một tràng, Vân Lĩnh Thuật mới nói:" Thật ra đám võ tướng mà ngươi mới thu nhận có võ nghệ cũng cũng không đến nỗi tệ. Chẳng biết tiếp theo đây thì ngươi sẽ lập tức quay về Thanh Mộc thành hay là lưu lại chơi với Vân đại ca vài ngày?"



Vương Phật Nhi cười nói:" Bạch Nguyệt thành thật là phồn hoa, ta tự nhiên cần ở thêm vài ngày. Nơi đây cũng không phải là Đại Lôi Âm tự, vui hơn nhiều."



Hai người cười cười nói nói, cùng quay trở về nơi ở. Bọn Nhạc Sư Đà, Khương Công Vọng theo sát phía sau. Những người này đều không có tọa kỵ, chỉ có thể đi bộ nên Vương Phật Nhi cũng cho Phi Vân đà đi chậm lại.



Hắn đang nghe Vân Lĩnh Thuật kể chuyện về tên võ tướng thủ hạ của Hoa suất kia, võ công có sở trường gì, thời điểm nào sơ hở thì đột nhiên trên trời có những tiếng leng keng vang lên, một con chim lớn giống như phượng lông bảy màu từ đằng xa bay đến, ngẩng đầu lên trời gáy to, âm thanh du dương lọt vào tai cực kỳ dễ nghe. Nhưng con chim này từ không trung đập hai cánh xuống đầu hai người, hiển nhiên là không có thiện ý.



" Vương Thập Phương, ngươi hôm nay dám tự tiện bán bức họa vẽ ta, ta cũng không làm khó dễ ngươi, chỉ muốn sư phụ ngươi đến nhận người về!"




Trên mình con chim lớn đẹp dị thường này đột nhiên bừng lên một luồng kim quang sáng chói. Vương Phật Nhi vận hết mục lực mới thấy đó chính là một chiếc búa màu vàng từ không trung chém xuống.



" Tàng Dạ Linh! Không xong rồi! Tại sao ta lại đắc tội với vị nữ vũ thần này chứ?"



Thiên hạ ai chẳng biết rằng mặc dù nữ vũ thần Tàng Dạ Linh của Ngột Tư tộc tu luyện Ngũ ngục đao kinh mật truyền của bản tộc nhưng vũ khí sử dụng lại chính là Kim hi li diễm phủ, đệ nhất thần binh của Ngột Tư tộc và cũng nằm trong mười đại thần binh của thiên hạ. Theo truyền thuyết, cây phủ này chính là do một con ngươi của dị thú Hoàng Đô thời Thái cổ biến thành, uy lực không thế suy đoán được. Từ thượng cổ truyền lưu đến nay, mặc dù Ngột Tư tộc xuất hiện lớp lớp cao thủ nhưng vẫn không ai có thể phát huy được một hai phần trăm uy lực của Kim Hi Li diễm phủ đích, ra.



Truyền thuyết kể rằng khoảng sáu ngàn năm trước, đệ nhất cao thủ Mạnh Kha của Ngột Tư tộc đánh thua một trận, tổn thất vô số binh mã, khi bị đại quân của đại vương triều mạnh nhất Trung Thổ thời đó là Phượng Hoàng vương triều truy đuổi liền bổ một búa vào một ngọn núi dọc đường khiến cho cả ngọn núi đổ sụp xuống cản đường truy binh, nhờ đó mới giữ được nguyên khí của Ngột Tư tộc, giữ vững là một trong năm đại yêu tộc của Tây Địch như cũ.



Vương Phật Nhi suy nghĩ trăm đường, thấy mình làm sao cứng rắn bằng một ngọn núi nên nào dám chống lại thanh vô thượng thần binh này? Hắn thậm chí ngay cả Thanh Cung Mộc cũng cũng không rút ra, vận Thập giới súc địa pháp lập tức bay khỏi Phi Vân đà, tránh khỏi quầng sáng tạo ra bởi cây chiến phủ của Tàng Dạ Linh.



Thân pháp nhanh như điện, nhưng cách hắn ứng phó quả là thích đáng. Chỉ nghe một tiếng hí bi thảm, con Phi Vân đà đi theo hắn bấy lâu tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, dưới ánh sáng kim quang lập tức hóa thành tro bụi.



Vân Lĩnh Thuật đi bên cạnh hắn cũng bị ảnh hưởng, cũng may Tàng Dạ Linh hạ thủ lưu tình nên Vân Lĩnh Thuật chỉ phải chật vật né tránh, nhưng không thể nào đẹp mắt được như Vương Phật Nhi.



Nhạc Sư Đà và Khương Công Vọng thấy chủ công gặp nạn thì lập tức anh dũng xông lên. Nhưng bọn họ chỉ thấy luồng kim quang chợt lóe lên, hai người đã bị một luồng sức mạnh hùng hậu không thể kháng cự nổi đánh bay ngược trở về.




Khi lại định xông lên lần nữa thì bọn họ trông thấy một luồng sáng xanh lè từ trong vầng kim quang bắn ra mang theo khí lạnh khôn cùng, trong phút chốc đã bao phủ cả khu vực hơn mười trượng vuông.



Vương Phật Nhi biết rõ đạo lý là giờ phút này chỉ có thể tự cứu mình, không dám bảo lưu lại một chút gì, chẳng những thi triển toàn bộ Thập phương Đống ma đạo mà còn phát huy hết công hiệu của cả Thủy Hỏa Linh Lung Tháp, Đống Ma tiễn ẩn tàng trong cơ thể. Lại còn ỷ vào Ngũ đế long quyền, thần binh Bắc Đẩu mà ngang nhiên chống lại.



Dưới vầng kim quang như sóng lớn, áp lực như núi của cấy chiến phủ của Tàng Dạ Linh, Vương Phật Nhi còn phải cố sức hơn vạn phần so với lần đầu đối địch với Lệ Khuynh Thành. Mặc dù võ công của Tàng Dạ Linh chưa chắc đã cao hơn Lệ Khuynh Thành, nhưng Ngũ ngục đao kinh cũng là một trong năm môn võ học thần cấp mạnh nhất của Trung thổ Thần Châu hiện nay nên Vương Phật Nhi đem hết toàn lực chống đở được hai chiêu thì toàn thân đã đau đớn như bị cả chục con voi dày xéo không biết có còn khúc xương nào nguyên lành không nữa. Truyện "Đại Viên Vương "



Bắc Đẩu được coi là có hi vọng tấn cấp lên mười đại thần binh nhưng khi gặp phải Kim Hi Li diễm phủ uy mãnh bá đạo nhất trong mười đại thần binh chân chính của Trung thổ, thân đao chém vào lưỡi phủ thì lập tức phát ra tiếng kêu ai oán tựa như than khóc cho bản thân mình là một "Đao sinh" xấu số bất hạnh.



" Sinh tử tồn vong là ở giờ khắc này. Bắc Đẩu, ngươi lên đi!"



Chỉ mới hai chiêu đã hao tổn mất đến sáu thành chân khí, Vương Phật Nhi ngầm biết bản thân mình chỉ còn cơ hội xuất thủ một chiêu nữa thôi. Bởi vậy, hắn vung tay phóng thanh Bắc Đẩu ra, lấy tất cả chân khí còn sót lại truyền tới thân đao và dùng Đại na di niệm pháp điều khiển thanh đao rồi kiên cường đánh ra một chiêu có sát ý mạnh nhất trong Ngũ đế long quyền là Hoàng kim sa đao.



" Đánh cho cô gái hung mãnh này phải để lộ ra một khe hở đi! Chỉ cần một kẽ hở là cũng đủ rồi