Đại Viên Vương

Chương 204: Lưu lãng võ tướng, cá diếc trên sông










Về tới nhà của Hoang Mộc Đại tướng, Vương Phật Nhi lập tức bế quan mấy hôm, mãi tới ngày đại lễ phong đất khai mạc mới phá quan đi ra.



Vân Lĩnh Thuật cho là Vương Phật Nhi có chuyện mới cuống lên ôm chân Phật, nhưng Lệ Khuynh Thành lại cảm ứng thấy Vương Phật Nhi sau mấy ngày bế quan, khí thế trên thân đã hoàn toàn khác trước. Nàng vốn là một thiếu nữ nhạy cảm, lại kết giao mật thiết với Vương Phật Nhi nên mới có thể phát hiện ra, Vương Phật Nhi mặc dù đã tính trước mọi việc về tổng thể, luôn tỏ vẻ không gì khiến hắn động lòng nhưng vẫn luôn luôn thể hiện một loại cảm giác không biết phải làm như thế nào, đối với tương lai cực kỳ mơ hồ.



Nhưng trong mấy ngày này, Vương Phật Nhi chẳng những thu được nhiều bổ ích về võ học, chắc cũng thấu hiểu được một thứ gì đó, bắt đầu tự tin ở mức độ nào đó nên trên thân thể thiếu niên mà nàng tràn đầy hảo cảm đã được thức tỉnh. Đối với Lệ Khuynh Thành mà nói, loại biến hóa này khiến tâm hồn nàng rất vui thích.




Vương Phật Nhi xuất quan đúng lúc, nhưng Vân Lĩnh Thuật lại chỉ quan tâm có một việc, nói với Vương Phật Nhi:" Hôm nay đã là ngày đại lễ phong đất, ngươi và ta coi như là có tư cách tham gia đại lễ nhưng cũng không có khả năng dẫn người khác vào theo. Lệ cô nương chỉ có thể ở lại đây."



Vương Phật Nhi mỉm cười, nói với Lệ Khuynh Thành:" Ngươi cần khiêu chiến Tàng Dạ Linh, nói vậy chứ cũng không cần đấu trước mắt mấy vạn người. Hay là sau khi đại hội chấm dứt, chúng ta đi tìm cô ấy được không?"



Lệ Khuynh Thành mỉm cười gật đầu, cất giọng trong trẻo đáp:" Ta hiểu được lợi hại trong việc này. Các ngươi cần tham gia đại hội thì cứ đi đi, không cần để ý đến ta!"



Vương Phật Nhi kéo Phi Vân đà cùng Vân Lĩnh Thuật rời đi, không ngừng vẫy tay giã biệt Lệ Khuynh Thành.



Hai người vừa đi khỏi, Lệ Khuynh Thành hai mắt rực sáng, tự nhủ:" Mấy ngày trước gặp được cái tên có Thiên ma phụ sinh quyết kia, với nguồn gốc võ công của hắn thì chắc sẽ không tham gia loại đại hội này. Chưa thể tìm Tàng Dạ Linh tỷ thí đao pháp thì tìm tên này cũng được." Thân hình nàng chợt nhoáng lên, ngay lập tức biến mất.



Vương Phật Nhi căn bản chẳng biết Lệ Khuynh Thành muốn đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, dọc đường đi vẫn to nhỏ trò chuyện với Vân Lĩnh Thuật, hỏi những chuyện có liên quan đến đại lễ phong đất. Khi bọn hắn đến một con đường tương đối đông đúc thì Vương Phật Nhi mới phát hiện thấy trên đường nhan nhản người trông giống võ tướng đi lại như mắc cửi, nhiều như các diếc trên sông.



" Vân đại ca, sao lại có nhiều người như vậy? Chẳng lẻ tất cả đều đến tham gia đại lễ phong đất ư?"



Vân Lĩnh Thuật nghe thấy bật cười, chưa kịp trả lời thì một gã võ tướng cưỡi nô thú chẳng biết phẩm loại gì đi bên cạnh lập tức lớn tiếng nói:" Biết ngay là ngươi lần đầu tiên tham gia đại lễ phong đất, không hiểu được ảo diệu trong đó!"




Vương Phật Nhi lập tức tỏ vẻ khiêm nhường, cung kính hỏi:" Tiểu tử nguyện nghe giảng giải!"



Viên võ tướng thấy Vương Phật Nhi cưỡi Phi Vân đà cực kỳ hùng tráng, cố ý lấy lòng lập tức thao thao bất tuyệt giới thiệu:" Vị tiểu ca này chắc không biết là võ tướng của các thế lực chỉ cần có đề cử là được tự do tham gia đại lễ phong đất. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải là tộc nhân của năm đại yêu tộc, các yêu tộc khác không có tư cách này. Cứ cho là chúng ta thủ thắng thì cũng chưa chắc lấy không được đất phong nhưng lại có thể dựa vào một thân võ nghệ mà giành được sự chú ý của yêu suất, yêu tướng, được chiêu mộ gia nhập vào các chức vụ dưới trướng."



Viên võ tướng này là người Mộc tộc, thoạt nhìn cực kỳ nghèo khó, chẳng những kỵ thú là nô thú mà khôi giáp trên người cũng bị tổn hại nhiều chỗ, nhưng cung tên, vũ khí được chăm sóc rất tốt, nhìn thoáng qua cũng biết là một võ tướng lưu lãng, kiêm làm nhiều việc khác.



Có viên võ tướng tự xưng là Lục Thượng Phong giải thích, Vân Lĩnh Thuật im lặng không nói gì. Ba người vô tình cùng cưỡi thú mà đi.



Đại lễ phong đất của Ngọc Lê vương triều vốn chỉ là cần người có thể đưa ra mọt vùng đất, nếu vùng đất đó trên danh nghĩa chưa có ai chiếm cứ là được thông qua. Đương nhiên nếu có người không biết trời cao đất rộng mà thỉnh cầu vùng lãnh địa thuộc Đại Càn vương triều, chỉ cần hắn có gan tới chiếm thì toàn thể Ngọc Lê vương triều cũng rất hoan nghênh.



Nếu vùng đất đó, mặc dù trên danh nghĩa không người nhưng trên thực tế đã được cấp cho một vị yêu suất nào đó, hoặc là yêu tướng đã đưa vào phạm vi thế lực của mình thì tất nhiên người xuất sắc giành được cũng không đủ sức tới cai quản. Tới đại lễ phong đất tiếp theo, võ tướng còn chưa tiếp quản vùng đất mình yêu cầu tự nhiên sẽ bị mất phần đất này. Vùng đất đó có thể lại một lần nữa bị tranh giành.



Nhưng mỗi lần đại lễ phong đất cũng không thiếu võ tướng uy mãnh sau khi giành chiến thắng đã mang phần đất được phong tự nguyện gia nhập làm môn hạ của một phương thế lực nào đó. Nhân tài như vậy luôn được các Yêu suất, Yêu tướng hoan nghênh. Thậm chí không cần giành được thắng lợi cuối cùng, chỉ cần biểu hiện ưu tú khác thường thì cũng sẽ có người đến chiêu mộ.



Năm nay, Hoa suất của Đông phương Mộc tộc và nữ vũ thần Tàng Dạ Linh của Ngột Tư tộc đều đích thân tới Bạch Nguyệt thành nên ít nhất cũng có mấy ngàn người võ tướng nuôi hy vọng có thể một bước lên trời đầu nhập vào hai phương thế lực. Lục Thượng Phong chuyến này là muốn tranh thủ Tàng Dạ Linh giành chức thành chủ Nạp Lan thành, mơ ước có thể lọt vào mắt vị nữ vũ thần danh chấn tứ phương này.




Ba người đi một đoạn đường, thấy ít nhất có hàng vạn lưu lãng võ tướng đi về phía lễ hội. Nghe nói nơi cử hành đại lễ trong Bạch Nguyệt chính là căn cứ trước đây của Đại vũ tuyên uy quân có năm nghìn năm lịch sử. Truyện "Đại Viên Vương "



Đại vũ tuyên uy quân vốn là thân binh bên cạnh đế vương thuở sơ khai khi Bạch Nguyệt hoàng tộc mới lập nước, vũ lực mạnh mẽ được coi là thiên hạ đệ nhất, đã có không biết bao nhiêu lần quyết đấu sa trường với Thiên tử lục quân của Đại Càn vương triều. Chỉ có điều ngày nay thì chỉ còn tên gọi chứ trên thực chất thì danh tiếng đã tiêu tan lâu rồi. Truyện "Đại Viên Vương "



Giáo trường của Đại vũ tuyên uy quân đủ sức chứa mười vạn giáp binh, có sáu cái đài cao năm mươi trượng, nghe nói lúc trước năm Đại thống lĩnh của Đại vũ tuyên uy quân có tư cách được ngồi ngang hàng với Ngọc Lê vương triều. Chỉ có điều sáu cái đài này hôm nay đã thành nơi chuyên dụng của năm đại yêu tộc, năm Đại thống lĩnh của Đại vũ tuyên uy quân bây giờ ngay cả tư cách đứng bên cạnh cũng không còn.



Tới giáo trường của Đại vũ tuyên uy quân, Vương Phật Nhi và Vân Lĩnh Thuật chia nhau đi lĩnh danh bài. Vương Phật Nhi cầm vào tay tấm thẻ quyết định lôi đài mà hắn sẽ đi luận võ, bèn chia tay với Vân Lĩnh Thuật đi tìm đấu trường của mình.



Ngọc Lê vương triều giờ đã xuống dốc, mấy cái chuyện đi tìm lôi đài luận võ này vốn phải có người hướng dẫn, nhưng các võ tướng đành phải tự mình tìm kiếm. Mấy vạn võ tướng đi lại loạn xạ trong giáo trường của Đại vũ tuyên uy quân. Vương Phật Nhi ngẫu nhiên trông thấy có trường hợp tìm sai chỗ, sau khi thi đấu một trận biêu đầu sứt trán lại bị thông báo là luận võ không có kết quả, mặt mày xám xịt lại chui vào đám đông.



" Thiên vũ - Số mười tám, thật đúng là số may mắn. Theo lý thuyết thì phải ở góc đông nam, tại sao ta lại tìm không ra?"



Vương Phật Nhi thấy số võ tướng bên cạnh ngày càng ít đi, khá là sốt ruột, đang định tìm ai đó hỏi thì đột nhiên nghe thấy một tiếng quát tháo, rõ ràng là nhằm vào hắn.